Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full) - Chương 877 Cút mẹ nó đi!
Miyamoto Shigeru mạnh mẽ vỗ bàn, mắng: “Chỉ là một bác sĩ Trung y may mắn bắt được trào lưu nhất thời của giới y học hiện nay mà thôi, làm sao hắn dám tự xưng là y thánh chứ?”
“Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đó chỉ là mánh quảng cáo phóng đại do mấy tên trung y sâu mọt bày ra thổi phồng lẫn nhau mà thôi!”
Ngô Hải ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Đúng vậy, đúng vậy, ngài anh minh, ngài nói rất đúng.”
“Còn nữa vừa rồi tôi vừa nhận được tin Lương Siêu sắp tổ chức một phòng khám miễn phí trên sân chơi của đại học Đế Kinh, mà đối tượng chữa bệnh của hắn đều là những người có địa vị cao trong nhiều lĩnh vực.”
Nghe vậy Miyamoto Shigeru lại cau mày, sau khi nhẹ nhàng chà chà cặp râu cá trê của mình một lúc, ông ta đã đại khái hiểu được ý định của Lương Siêu.
“Hắn muốn dùng phòng khám miễn phí này bán ân huệ cho mấy nhân vật lớn đấy, buộc họ giúp hắn bán số bất động sản kia?”
“Không có cửa đâu!”
“Không phải chúng ta đã làm quen được mấy người bạn ở đại học Đế Kinh đó sao, bây giờ đã đến lúc dùng rồi, ông đi sắp xếp đi.”
Ngô Hải nghe vậy khẽ giật mình, thầm mắng tên bí ngô lùng của vương quốc Sakura này đúng là ngoan độc tàn nhẫn!
Người ta chỉ muốn tổ chức một buổi khám bệnh từ thiện mà ông cũng muốn gây sự sao?
Thấy Ngô Hải vẫn đứng yên bất động, Miyamoto Shigeru không hài lòng.
“Ông không nghe tôi nói gì sao, sao ông chưa đi nữa?”
Ngô Hải khẽ cười một tiếng, nói: “Miyamoto-kun, nếu ngài đã coi thường trung y thì chúng ta cần đến đó gây sự làm gì chứ? Nói không chừng hắn sẽ làm chết một hai người nào đó nữa.”
“Chúng ta đứng ngoài xem náo nhiệt thôi cũng được mà?”
“Baka (ngu ngốc).”
“Ông đang dạy tôi làm việc sao?”
Thấy ánh mắt Miyamoto Shigeru đã nheo lại thành một vòng cung nguy hiểm, Ngô Hải thầm nghĩ không ổn, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Thuộc hạ không dám!”
“Ngài yên tâm, thuộc hạ sẽ làm đúng như những gì ngài phân phó!”
Nói xong ông ta định rời đi ngay, nhưng đã bị Miyamoto Shigeru ngăn lại.
“Ngô-san, mặt ông bị gì vậy? Tại sao lại băng bó nhiều như vậy?”
“Bị người ta đánh sao?”
“Có gì ông cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù cho ông!”
Khóe miệng Ngô Hải giật giật, ông ta lắc đầu nói: “Làm phiền Miyamoto lo lắng rồi, thật sự không có gì, tôi chỉ bất cẩn làm mình bị thương thôi.”
“À.”
“Nếu ông sẵn lòng, tôi có thể nhờ một bác sĩ từ vương quốc Sakura đến chữa trị cho ông.”
“Không cần, không cần.”
Ngô Hải liên tục từ chối, nói lời cảm ơn xong, ông ta lập tức quay người rời đi, trong lòng thầm oán mấy câu.
Bác sĩ?
Cút mẹ nó đi!
Toàn bộ người Viêm Hạ quốc đều biết rõ, bác sĩ của vương quốc Sakura phát triển được là nhờ sao chép trung y của họ.
Nói đến may mắn bắt được trào lưu nhất thời của giới y học phải nói đến bác sĩ của vương quốc Sakura mới đúng!
Còn giả vờ kêu bác sĩ vương quốc Sakura đến chữa cho ông đây nữa? Ông đây còn sợ bị bác sĩ của các người trị chết luôn đấy!
Bệnh của họ hàng bọn họ, chỉ có một mình Lương Thánh y mới có thể chữa được.