Truyện Nhàn Nhã Đích Nữ - Giản Bảo Hoa (full) - Chương 7: Trở lại khi đó (1)
“Mẫu hậu.” Bởi vì Giản Bảo Hoa luôn nhìn mình, Long Khâm Đế có chút không vui nhíu mày.
Giản Bảo Hoa không dời đi tầm mắt của nàng, nàng thật đúng là sinh được một đứa con trai ngoan. Nếu như tiên đế còn sống, vạn vật vẫn chứa đầy vẻ khí phái và đều hưng thịnh, chờ đến khi Long Khâm Đế lên ngôi, mọi việc đều đã thay đổi.
Hắn cố ý đối nghịch với mình, phàm là những thứ lúc trước nàng ủng hộ, hắn đều phản đối. Giống như là một gốc đại thụ đã bị móc rỗng, từ bên ngoài nhìn vào thì cành lá sum xuê, xanh tươi thơm ngát, nhưng thật ra bên trong đã bị móc rỗng.
“Trói buộc nữ tử, đối với ngươi có cái gì tốt?” Giản Bảo Hoa nhẹ nhàng nói.
Âm thanh của nàng quá mức nhẹ nhàng, ôn nhu giống như gió xuân buổi sáng lướt trên mặt nước, một chút gợn sóng cũng không nhấc lên được. Gió qua đi, cũng làm cho người hoài nghi, vừa nãy là gió hay là ảo giác. Cái âm thanh yếu ớt này, Long Khâm Đế tự nhiên không có nghe thấy được.
“Cái gì?” Long Khâm Đế đi tới phía trước một bước, muốn nghe rõ Giản Bảo Hoa đang nỉ non cái gì.
“Hoàng tổ mẫu nói, nhi tử không dám thuật lại.”
Long Khâm Đế mặc dù không có nghe được, Ngũ hoàng tử lại nghe được tiếng nói khe khẽ ấy. Phụ vương đối hoàng tổ mẫu cơ hồ là chán ghét đến nỗi đều bộc lộ ra trên mặt, vì vậy hắn đánh bạo nói.
Long Khâm Đế làm hắn nói, sau khi Ngũ hoàng tử thỉnh tội, liền nói: “Hoàng tổ mẫu vừa mới nói, trói buộc nữ tử, có lợi ích gì đối với phụ hoàng.”
Có lợi ích gì?
Hai mắt Long Khâm Đế gần như toát ra lửa giận, trong nháy mắt hắn nghĩ tới những ngày Giản Bảo Hoa cầm giữ triều chính, hừ lạnh một tiếng.
“Có lợi ích gì? Chỗ tốt nhất chính là làm nữ tử an phận thủ thường, bớt mộng tưởng những thứ không thiết thực, ít duỗi tay quá dài lại, quản tốt hậu viện một mẫu ba phân, chuyện tiền đường có dính líu gì đến nữ tử?”
Giản Bảo Hoa thở dài một tiếng, nàng có chút hối hận khi cảm khái một tiếng như vậy, có lẽ là nghe được tin cố nhân qua đời, mới có thể bỗng nhiên trở nên như vậy. Nàng đã là người một chân bước vào quan tài, hà cớ gì mà lần này tự đi tìm phiền phức, nghe đến những lời nói không dễ nghe.
“Ta mệt mỏi.” Giản Bảo Hoa nhàn nhạt nói.
Long Khâm Đế lửa giận tích tụ đến trên miệng, chưa kịp phát tác, liền nhìn thấy Giản Bảo Hoa Như vậy, khó thở phất tay áo rời đi.
Long Khâm Đế rời đi, Triệu Vũ Triệt cũng theo sát phía sau, sau khi hai người rời đi, Vĩnh Thọ cung lớn như vậy liền khôi phục yên tĩnh như lúc trước. Vừa nãy mới phi thường náo nhiệt, nhưng Giản Bảo Hoa không muốn như vậy, đợi sau khi hai người kia rời đi, không khí mới chậm rãi chuyển động lại như ban đầu.
“Hoàng tổ mẫu.” Cửu công chúa lúng túng vừa muốn nói về chuyện lập trữ, vừa muốn nói về chuyện Long Khâm Đế vừa nói, nhưng phụ hoàng nói những từ ngữ như vậy sẽ khiến cho hoàng tổ mẫu thương tâm.
“Đỡ ta đứng lên.” Giản Bảo Hoa nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Triệu Hạm Hi.
Triệu Hạm Hi nhìn bàn tay lộ ra ngoài của Giản Bảo Hoa, đã nhuộm màu vàng như nến, bàn tay đã không còn sự mềm mại sáng bóng như xưa, ánh mắt của nàng nhìn lên khuôn mặt Giản Bảo Hoa, khuôn mặt không còn sự bi thương như vừa nãy nữa, phản phất giống như không xảy ra bất cứ chuyện gì. Tổ mẫu có thể không muốn nói chuyện phát sinh vừa nãy, trong nháy mắt Triệu Hạm Hi đã hiểu rõ.
“Ta muốn hít thở không khí một chút.” Giản Bảo Hoa nói, “Đáng tiếc thân thể không được tốt, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.”
“Sao lại như vậy?” Triệu Hạm Hi cẩn thận từng li từng tí đỡ Giản Bảo Hoa.
Song cửa sổ được đẩy ra he hé một lỗ nhỏ, cũng may là mặc dù rét đậm, nhưng lúc này không có gió, tuy nói không gió, Vĩnh Thọ cung cũng vô cùng ấm áp, hàn khí thổi vào bên trong cung điện cũng bị không khí ấm áp bên trong hòa tan.
Tuyết rơi, tất cả mọi vật đều bị tuyết bao phủ, trắng xóa đến mức làm cho người ta choáng váng hoa mắt.
Bởi vì Giản Bảo Hoa phân phó, tiểu thái giám săn chắc của Vĩnh Thọ cung đã quét một đường nhỏ để cung nhân có thể đi lại, những chỗ bên cạnh thì không cần phải quét.
Trên tường cung màu đỏ phủ một lớp tuyết trắng, bên trong nhụy hoa mai bên trong viện, cũng bị phủ một chút bông tuyết.
“Hoa mai nở thật đẹp.”
Giản Bảo Hoa thì thào nói, “Thật là đẹp mắt.” Nàng không biết là đang nói cảnh đẹp, hay là nghĩ tới người kia.
Nếu như là những người khác khen hoa đẹp, ắt hẳn là muốn chiết cành đem nuôi trong bình hoa để làm cảnh, Triệu Hạm Hi biết tính tình Giản Bảo Hoa, nàng chỉ thuần túy cảm thán hoa nở đẹp.
Chợt từ đâu nổi lên một cơn gió, tuyết rơi xuống từ cây tùng bách trước đình trú, cũng có chút bông tuyết nhẹ bị gió thổi bay lên, bị gió làm cho bay phấp phới về nơi xa. Cơn gió làm tuyết động từ trên cây tùng bách rơi xuống, thân cây run lên giống như trút được gánh nặng.
Cảnh tượng cuối cùng trong ánh mắt của Giản Bảo Hoa là phong cảnh ngoài cửa sổ, chính là như vậy. Lúc gió nổi lên, Oanh Nhi tiến lên đóng cửa sổ lại, ngăn cản gió bên ngoài ùa vào, cũng che khuất khung cảnh bên ngoài.