Truyện: Nghịch thiên truyền kỳ (full) - Lâm Hải - Tiểu thuyết hay - Chương 22: Ấm áp
Lâm Hải trong phòng trọ cũng không ngủ được mấy, lăn qua lăn lại, suy nghĩ lấy số tiền còn lại ở đâu. Người ta đòi hai trăm bảy mươi ngàn, nhưng tổng số cộng thêm tiền lặt vặt, ít nhất phải trên dưới ba trăm ngàn, bây giờ tiền trong tay mình còn lâu mới đủ.
Vay Trương Tiểu Lạc?
Suy nghĩ này vụt lên trong đầu Lâm Hải rồi biến mất. Vì Trương Tiểu Lạc làm người ở giữa bảo đảm, Lâm Hải đã nợ người ta ân tình lớn, bây giờ cũng không đưa tiền hoa hồng, lại đi vay người ta, đúng là muối mặt, huống hồ trong tay Trương Tiểu Lạc cũng đâu dự trữ nhiều tiền mặt như vậy.
Trước khi Lâm Hải trở về từ Myanma, trong tay chỉ có một ít tiền, nhưng một người anh em cần tiền có việc gấp, cho nên, Lâm Hải để anh ta cầm trước. Quan hệ giữa hai người thân đến mức mặc cùng một cái quần, vì vậy, đối phương không gọi điện nói muốn trả, Lâm Hải cũng ngại chủ động lên tiếng đòi.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, Lâm Hải trốn trong phòng trọ cả đêm, buồn đến miệng đầy vết loét, khoang miệng cũng nát.
“Không được, lại ra ngoài một chuyến?”, Lâm Hải ngồi trên giường uống nước, bỗng nghĩ ra một cách kiếm chút tiền.
“Ting ting ting”.
Đúng lúc Lâm Hải cầm điện thoại do dự không quyết, ở cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
Lâm Hải quay đầu hỏi.
“Mở cửa, là em, anh Lâm Tam của anh”, giọng của Lâm Vỹ vang lên.
“Thằng nhóc này”, Lâm Hải cười mắng một câu, sau đó đứng lên mặc quần áo, đi đến mở cửa.
“Xem xem ai đến này”, Lâm Vỹ đi vào phòng, từ từ nói.
“Soạt”.
Lâm Hải nhìn ra phía sau, ngẩn người, cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Đến thăm con, ăn sáng chưa?”, mẹ kế lớn tuổi rồi, khi lên tầng hơi mất sức, bà ấy đứng ở cửa thở dốc mấy cái, mới đi vào trong phòng.
“Con vẫn chưa ăn, đang định xuống tầng”, Lâm Hải chào mẹ kế, rồi đóng cửa.
“Mẹ đã mua sữa đậu nành và quẩy, con ăn đi”, mẹ kế đặt đồ ăn sáng trong tay lên bàn, sau đó nhìn ngắm thiết kế trong phòng. Trong một không gian nhỏ hẹp chưa đến hai mươi mét, vô cùng ẩm ướt, căn phòng mà Lâm Hải thuê còn là trên sân thượng, khắp nơi thông gió, trong phòng không có đồ đạc gì đáng nói, chỉ một chiếc giường, một chiếc thùng rác, một bàn học mà thôi.
“Mẹ ngồi đi”, Lâm Hải lấy một cái ghế cũ ở bên ngoài phòng cho mẹ kế, sau đó trải áo sạch của mình lên, cũng ngồi lên giường.
“Con trai, tối qua Tiểu Vỹ nói với mẹ, con đến nông thôn vay tiền?”, mẹ kế trầm ngâm một lát, hỏi nhỏ.
“…!”, Lâm Hải quay đầu nhìn em trai, tỏ thái độ em muốn ăn đòn hả với cậu ta, sau đó gật đầu nói: “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện này, con vay được, thì có năng lực trả lại, mẹ yên tâm đi”.
“Mẹ không lo con không trả được, mẹ chỉ muốn hỏi con, tiền con muốn mua xe, gom đủ chưa?”, mẹ kế gật đầu, hỏi tiếp.
“Đủ rồi, đủ rồi”, Lâm Hải mở đồ ăn sáng, vừa ăn, vừa trả lời.
“Ha ha, còn nói dối mẹ. Nhà chúng ta không có thân thích ở nông thôn, con lấy gì vay được mấy trăm ngàn?”, mẹ kế cười, lắc đầu đưa tay mở túi của mình.
“Bộp”.
Một túi hồ sơ, đặt trên bàn học loang lổ.
“Ở đây có một trăm ngàn, mẹ vốn giữ để Tiểu Vỹ đi học, tìm việc. Nhưng thằng nhóc này cơ bản đã vô phương cứu chữa, cho nên, con cầm tiền dùng đi”, mẹ kế nói rất hài hước, sau đó dùng bàn tay nhăn nheo đẩy túi hồ sơ da bò về phía trước.
Lâm Hải nghe câu này, sống mũi cũng cay cay.
“Con trai, chúng ta là người một nhà. Tiền, sống không dùng hết, chết không mang theo được, ai cần, thì cho người đó dùng. Con không cần phải có cảm giác gánh nặng gì, nếu Tiểu Vỹ cần tìm việc, mẹ lại nghĩ cách”, mẹ kế vỗ đùi của Lâm Hải, lại nói: “Nếu con làm tốt, nói không chừng còn dẫn dắt em trai con, cầm lấy đi”.
“Vâng”.
Lâm Hải cắn răng, cũng không từ chối, chỉ gật đầu mạnh.
“Con trai, còn có một chuyện, mẹ xin con”, mẹ kế ngập ngừng, ánh mắt hiền từ nhìn Lâm Hải.
“Mẹ là mẹ con, nói gì mà xin con… sao thế ạ?”, Lâm Hải kiềm chế con mắt đỏ ửng, cau mày nhìn mẹ kế.
“Anh rể con nhờ vào quan hệ, tìm cho con một công việc, đến đội trọng án số bảy giúp đỡ. Mẹ biết, con không muốn đi, nhưng vì mẹ, con đi được không?”, giọng mẹ kế hiền dịu, khi nói chuyện mãi mãi tràn đầy cảm giác quan tâm của mẹ ruột với con trai.
“Ông ấy bảo anh rể tìm, đúng không?”, Lâm Hải biết, chắc chắn chuyện này là bố của mình sắp xếp.
“Ừm. Ông ấy không tán thành con làm vận chuyển, cảm thấy ngành này quá loạn, cho nên, chúng ta cũng không nói với ông ấy con mua xe. Con làm việc của đội số bảy trước, tự làm vận chuyển cá nhân, làm tốt có thành tích, cho ông ấy thấy”, mẹ kế mạnh mẽ nói.
“Được, con đi”, Lâm Hải suy nghĩ một lúc, tuy trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nhưng vẫn đáp lại một câu.
“Hải, về nhà ở đi, mẹ vẫn chưa già, ít nhất có thể nấu cho con bữa cơm nóng hổi”, mẹ kế lại đảo nhìn phòng trọ cũ nát, trong lòng vô cùng khó chịu nói.
“Không đâu mẹ, con ở ngoài quen rồi”, Lâm Hải cười.
“Ba đứa con nhà chúng ta, con là khổ nhất”, mẹ kế cảm thán một tiếng, sau đó nói: “Hai anh em con nói chuyện đi, mẹ đi tìm người khắc một bộ cờ tướng mới cho ông già chết tiệt kia”.
“Con tiễn mẹ”.
Lâm Hải đứng lên tiễn mẹ kế, anh đứng ở cầu thang, nhìn dáng vẻ lọm khọm của mẹ kế, bước chân chậm chạp và cẩn thận bước xuống, trong lòng chua xót vô hạn.
Lúc này, trong lòng Lâm Hải không ngừng nói với bản thân, nếu mình không làm ra trò trống gì trong thành phố này, thì làm sao có thể xứng với người trước mắt?
Mẹ kế không có trí tuệ hơn người, càng không có cái gọi là khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ, cả đời bà ấy chỉ sống trong những việc lặt vặt của gia đình, dùng đạo lý làm người chất phác, và cách xử lý việc không hổ thẹn với lương tâm, khiến ba đứa con nhà họ Lâm cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
…
Lâm Hải về vào trong phòng trọ, chớp mắt nhìn Lâm Vỹ, từ từ nói: “Anh mượn em tiền tiêu trước, nhưng anh sẽ nhanh chóng trả lại em”.
“Anh không cần trả em, giới thiệu cho em một đại ca giang hồ mạnh hơn bất kỳ ai là được”, Lâm Vỹ liếc mắt nói.
“Em không nhắc anh cũng quên đấy, anh thực sự quen một người”, Lâm Hải cắn răng gật đầu.
“Ai thế?’, Lâm Vỹ lập tức hưng phấn.
“Anh ta họ O”.
“Họ O? Chưa từng nghe thấy trong thành phố H, phe phái của anh ta có mạnh không?”
Họ O: chỉ Obama
“Chắc chắn rất mạnh!”
“Vậy sao? Thế anh ta đóng địa bàn ở đâu?”, Lâm Vỹ hỏi như tên ngốc.
“Mẹ nó, anh ta trong Nhà Trắng!”, Lâm Hải quát lên một tiếng, cơ thể bỗng dựng đứng lên, đạp vào sườn Lâm Vỹ một cái mắng: “Anh Tam, nào, nhìn mặt của anh, anh nói với em lần nữa, chỉ một lần thôi!! Mẹ kiếp, ngày mai em đến con đường sau chợ bán thịt dê xiên cho anh, sau này anh không có thời gian làm, nghe thấy chưa? Mẹ kiếp, lăn lộn xã hội, em cũng phải ăn cơm chứ? Em không thể chỉ đại tiện mà không ăn đúng không! Em xem có đại ca giang hồ nào con mẹ nó còn tiêu tiền của bố mẹ mình không?…”
Lâm Hải mắng một trận, sau đó dồn Lâm Vỹ vào góc tường, đấm nhẹ một trận. Năm giây sau, Lâm Vỹ bị ép khuất phục, tạm thời đồng ý mình sẽ bán thịt nướng ở chợ.
…
Buổi trưa, Lâm Hải đưa Lâm Vỹ ra chợ, sau đó giao dụng cụ nướng cho cậu ta, rồi đến đội trọng án số bảy báo danh trước. Nhưng vừa vào Lâm Hải liền sửng sốt, vì người phụ trách tuyển anh, chính là nữ cảnh sát bắt anh và Đại Tráng hôm đó.