Truyện: Nghịch thiên truyền kỳ (full) - Lâm Hải - Tiểu thuyết hay - Chương 21: Cái búa ban đêm
- Home
- Truyện: Nghịch thiên truyền kỳ (full) - Lâm Hải - Tiểu thuyết hay
- Chương 21: Cái búa ban đêm
Nhưng trước khi Lâm Hải đưa tiền, Trương Tiểu Lạc đã chặn họng trước, vì bình thường Tiểu Lạc làm người rất trượng nghĩa, anh ta muốn làm việc giúp bạn, làm không thành, thì sẽ cảm thấy ngại. Hơn nữa khi ở cùng bạn bè, anh ta rất khoan dung, bất kể ra ngoài ăn cơm với ai, cơ bản người trả tiền đều là anh ta, kể cả bình thường nghe thấy bạn bè thông thường bàn tán tiêu cực về mình, anh ta cũng sẽ cười nói: “Đừng chia rẽ quan hệ, mọi người chơi với nhau, nói xấu sau lưng không hay đâu”.
Cho nên, sau khi Lâm Hải đại khái hiểu tính cách của anh ta, cũng không nhắc đến chuyện tiền hoa hồng. Nhưng cách làm người, làm việc của Trương Tiểu Lạc làm Lâm Hải thật sự rất thích. Giữa đàn ông với nhau, ai tốt với ai, có lúc không cần dùng tiền báo đáp, cũng không cần nói ngoài miệng, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được.
…
Trên đường, mọi người trò chuyện, nhưng Vu Lượng từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, dường như chỉ ở bên cạnh yên lặng nghe mấy người nói chuyện. Đợi khi chiếc xe lái vào thành phố, Lâm Hải mời mọi người ăn cơm, nhưng Vu Lượng nói mình có việc, phải về trước. Lâm Hải giữ lại mấy lần, Vu Lượng cũng từ chối khéo, cho nên chỉ đành để anh ta đi.
Sau khi Vu Lượng đi, Lâm Vỹ ồn ào muốn đi gặp người bạn cho mượn xe, Trương Tiểu Lạc cũng phải về thăm phòng bếp làm cơm hộp, cho nên, Lâm Hải hết cách, đành nói một câu: “Hôm nay coi như tiết kiệm tiền, hai ngày nữa chúng ta lại gặp”.
“Được, tôi về trước, không phải anh còn thiếu chút tiền sao? Đợi góp đủ rồi, anh gọi điện cho tôi, tôi giúp anh liên lạc với người bạn bán xe”, Trương Tiểu Lạc đáp một tiếng.
“Được rồi”, Lâm Hải đáp một tiếng, sau đó tạm biệt Trương Tiểu Lạc và Lâm Vỹ.
Tuy lấy được số tiền cần mua xe, nhưng vẫn chưa đủ, trên đường về nhà, trong lòng Lâm Hải vẫn buồn phiền, đi đâu kiếm số tiền còn lại đây.
Nhưng chuyện của anh, tạm thời chúng ta không nhắc đến, mà nói đến, Vu Lượng về trước rốt cuộc có việc gì.
…
Hai tiếng sau, trên đường quốc lộ đến Ngũ Thường, Vu Lượng lái một chiếc xe máy suziki 125 đời cũ, đầu không đội mũ bảo hiểm, cứ như vậy đội gió lạnh của ban đêm, một mình xông đến Ngũ Thường.
Ban đêm, 11 giờ.
Sau khi Lý Hạt Tử mời những khách đánh bạc bị Đại Phật cướp tiền hôm nay ăn cơm xong, cùng một ông lão lớn tuổi đi về nhà, và hai người còn nói chuyện với nhau.
“Hôm nay lỗ bao nhiêu tiền?”, ông lão lớn tuổi hỏi.
“Xé một đống giấy nợ, còn lỗ hơn ba trăm ngàn”, Lý Hạt Tử vô cùng tức giận trả lời.
“Tên khốn Đại Phật, không muốn cho con làm tiếp đây mà. Không được, con tìm vài người đánh hắn một trận, trừng trị mạnh vào”, tuy ông lão gần sáu mươi tuổi, nhưng giọng điệu nói chuyện vô cùng bá đạo, hơn nữa trên khuôn mặt già nua không nhìn ra chút vẻ hiền lành.
“Chuyện này tính sau đi, Đại Phật hành tung bất định, ngay cả công an huyện cũng không tìm được hắn, con đi đâu tìm hắn? Hơn nữa, loại người như hắn, khác với người khác, tâm địa đen tối, ra tay độc ác. Người của hắn ngày ngày cầm súng săn, bố đắc tội với hắn, hắn dám xử chết bố, cho nên, chúng ta tốt nhất đừng động vào hắn”, Lý Hạt Tử cúi đầu, nói nhỏ.
“Ầm!”
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, trên con đường nhỏ bùn lầy nông thôn, một chiếc xe máy đột nhiên xông ra.
“Hạt Tử, quay đầu”.
Một tiếng quát vang lên.
“Soạt”, ông lão đứng bên rìa, phản ứng lại đầu tiên.
“Phập!!”
Một cây búa nặng mười mấy cân, mang theo tiếng gió vù vù, thô bạo đập xuống.
“A!”, ông lão kêu thảm một tiếng.
“Phập!!”
Xe máy có giảm tốc rõ ràng, nhưng chớp mắt đập xuống cái thứ hai, Lý Hạt Tử vẫn chưa phản ứng lại cúi đầu theo bản năng, sau đó ở chỗ giao nhau giữa gáy và sau đầu, vang lên tiếng xương rạn nứt, máu tươi chảy tại chỗ.
“Ầm ầm!”
Sau hai phát búa đập, xe máy tốc tăng tốc, bỏ đi men theo con đường lớn trong thôn, còn Lý Hạt Tử và ông lão, từ đầu đến cuối không nhìn rõ người đánh mình là ai.
…
Ba tiếng sau, khi trời mờ sáng, Vu Lượng lái xe máy về nhà, sau đó cần ăn cơm thì ăn cơm, cần ngủ thì ngủ, như không có chuyện gì xảy ra.
Ông lão mà Vu Lượng đập cái đầu tiên, là bố của Lý Hạt Tử, sau khi bị đập, gãy xương ở khuỷu tay phải.
Điều thần kỳ nhất là, Lý Hạt Tử lại nhặt được cái mạng về. Vì cái búa thứ hai đập vỡ sau đầu hắn ta chảy máu, đợi khi hắn ta được người ta đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu sau đầu không chảy máu, tụ máu trong đầu, có lẽ không cứu được nữa…
Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Vu Lượng chịu một nhát đao, ít nhất là anh ta sẽ lao vào đánh Lý Hạt Tử tàn phế!
Mà trước đó, khi Vu Lượng ở trên xe của Lâm Vỹ, không hề biểu hiện ra bất thường gì, cũng không nhắc đến chuyện này với mấy người Lâm Hải! Nhưng suy nghĩ của anh ra lại rõ ràng dị thường.
Về nhà, lấy xe máy, cầm búa, đến Ngũ Thường, phục kích, đập Lý Hạt Tử!
Có người hay nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng hiển nhiên Vu Lượng không phải người như vậy. Anh ta giống như tiểu nhân, báo thù không qua một đêm!
Hôm nay anh đắc tội với tôi, tối nay tôi phải có kết quả!
Vu Lượng, da rất đen, đôi mắt cũng không to, thích híp lại. Người không hiểu anh ta, cảm thấy Vu Lượng không thích nói nhiều, với ai cũng một người nói một người cười…
Nhưng Lâm Hải sau khi tiếp xúc với anh ta, chỉ đánh giá Vu Lương với mấy chữ “đừng động vào anh ta”.
Đúng thế, đội một đêm gió lạnh, một mình cầm búa, lái xe máy, chạy tiên lục trên trăm kilomet, chỉ để báo thù một nhát đao, chọc vào loại người này, ai mà không run?