Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô - Chương 5: Câu chuyện 2: Người ở bán cầu Nam, tôi ở bán cầu Bắc (1)
- Home
- Truyện Ngắn Được Viết Từ 800 Năm Trước - Phù Bất Tô
- Chương 5: Câu chuyện 2: Người ở bán cầu Nam, tôi ở bán cầu Bắc (1)
– Lời tựa –
“Cố đại ngốc! Nhanh lên đi!”
Tôi khẽ dụi mắt, từ từ cất đồ vào cặp, ngước mắt nhìn bóng dáng chàng trai đứng ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó tả, chỉ cảm thấy rất rối bời, nhớ đến đề văn buổi sáng thầy giao cho, tốc độ trên tay tôi tăng lên rất nhiều.
Vội vàng bước tới cửa, tôi làm lơ ánh mắt oán giận của chàng trai, tự nhiên leo lên yên sau xe đạp.
Tôi tên Cố Hi, năm nay vừa tròn 18, tôi không được xinh đẹp, dáng người cũng không cao về mặt trí tuệ thì cũng kém nốt. Mặc dù tôi đã sớm chấp nhận hiện thực, chấp nhận tầm thường của bản thân, nhưng cha mẹ tôi vẫn luôn xem tôi là viên ngọc quý nhưng chưa được mài giũa, sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ ra màu sắc của riêng mình, mỗi khi chạm phải ánh mắt của họ, tôi cũng chỉ biết méo miệng cười.
Xưa thường có câu, sau lưng quân tử luôn có tiểu nhân hãm hại, tôi cũng không ngoại lệ. Diệp Giản Mặc, khi nhắc đến cậu ta, bất kể là từ giáo viên đến bạn học hay thậm chí là phụ huynh, đều dùng từ: Ôn tồn lễ độ, học nhiều hiểu rộng, vẻ ngoài đẹp trai để hình dung cậu ta.
Nhưng từ trước đến nay tôi không cho là như vậy, tên nhóc này vẫn luôn là một con sói đội lốt cừu, kỹ năng nói chuyện độc miệng không ai bằng, cũng bởi một câu nói của tên nhóc này mà tôi mất niềm tin để phấn đấu, nhà họ Diệp và nhà họ Cố chơi với nhau. Còn tôi chỉ cần mở cửa sổ là có thể trông thấy phòng của Diệp Giản Mặc, mỗi khi tôi thâu đêm học tập thì ai đó đã tắt đèn đi ngủ, tôi thường cho rằng ông trời bất công. Nhớ lại lúc thi trung khảo*, tôi phải dồn hết sức lực mới đỗ vào Nhất trung, còn Diệp Giản Mặc lại chẳng cần tốn sức đã lấy thành tích đứng đầu, nhẹ nhàng đỗ vào.
*Trung khảo: Tương tự như thi vào cấp 3bên mình.
“Cố đại ngốc! Cố đại ngốc!”
“Gì?” Tôi không lạnh không nhạt mà lên tiếng, đột nhiên phát hiện bản thân mình thế mà lại chấp nhận cái biệt danh đáng xấu hổ kia, sắc mặt lập tức đen thui.
Diệp Giản Mặc đã cưỡi xe đạp lao đi rất nhanh: “Kết quả thi tháng của cậu thế nào!”
“Không ra gì!” Tôi nhíu mày, lấy tay xoa huyệt thái dương cho đỡ đau đầu.
Cứ tưởng Diệp Giản Mặc sẽ hưng phấn chê cười tôi, nào ngờ lần này cậu ta không làm gì. Tôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sau gáy của cậu ta, tên nhóc này dạo gần đây có chút khác lạ.
Bây giờ đã là tháng tư, cách kỳ thi đại học tháng sáu ngày càng gần.
Tòa nhà nơi học sinh năm ba của trường học tập tràn ngập hơi thở khẩn trương, tôi nhìn ra cửa sổ, học sinh năm nhất đang chơi đùa trên hành lang ở tầng lầu đối diện, lâu lâu lại truyền đến những tiếng cười tràn ngập sức sống.
Tôi thở dài một hơi, cúi đầu tiếp tục giải đề toán trong tay.
Thành tích của kỳ thi tháng được dán trên bảng thông báo, tôi sâu sắc cảm thấy thành tích như vậy được công khai ra ngoài là một chuyện khiến người ta vô cùng không thoải mái.
Ngẩng đầu, vị trí đầu bảng không cần nói cũng biết là Diệp Giản Mặc, tôi thở dài một hơi nhìn thoáng qua chênh lệch giữa tôi và cậu ta, chỉ có thể thầm than chúa thật bất công.
Không biết tự lúc nào trong đầu tôi đã xuất hiện gương mặt đắc ý của cậu ta, hình như trong lòng có chút khác lạ. Tôi chậm rãi quay về lớp học, ngay cả tiếng chào hỏi của mọi người xung quanh cũng không nghe thấy.
“Cố Hi, có ai tặng quà cho cậu này!” Bạn học cố nén tiếng cười, vỗ vai tôi.
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn món đồ được đặt trên chỗ ngồi, sắc mặt lập tức tối sầm lại, một con heo con nhồi bông nhỏ được đặt ngồi ngay ngắn trên bàn tôi, không cần nghĩ tôi cũng đoán được chủ nhân của món quà.
Cầm heo con lên xem, lại còn có cả một tấm thiệp đi kèm, mở thiệp, trên đó là hai hàng chữ rồng bay phượng múa: “Quả nhiên là chẳng ra gì! Cố đại ngốc!”
“Cố Hi, ai tặng cậu thế?” Bạn học xung quanh tò mò hỏi.
Tôi khép thiệp lại ngay lập tức, nghiến răng nói: “Cậu đoán xem là ai!”
“Học bá Diệp?”
“Dùng từ học bá này cho cậu ta, đúng là bôi nhọ từ này!” Tôi quơ quơ heo con trong tay vài vòng, tự nhiên cảm thấy nó cũng rất đáng yêu.
Tâm trạng của tôi không quá tốt, thiếu điều viết mấy chữ lên mặt: Trâm trạng không tốt, xin đừng lại gần. Lưng vác cặp sách, trông thấy bóng người dưới ánh đèn đường, tôi chậm rãi tiến lại gần.
“Sao lần nào cậu cũng tới chậm vậy.” Diệp Giản Mặc quen tay nhận lấy cặp sách của tôi, đặt vào vào giỏ xe, hoàn toàn không chú ý đến tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, ngồi lên sau xe cậu ta. Diệp Giản Mặc liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi không cảm thấy điều gì khác thường trong ánh mắt kia, nên cũng chẳng bận tâm.