Truyện: Một đời sủng nịnh hàn thiếu cưng chiều cô vợ nhỏ - Chương 3: PHẦN 3: DUYÊN PHẬN
- Home
- Truyện: Một đời sủng nịnh hàn thiếu cưng chiều cô vợ nhỏ
- Chương 3: PHẦN 3: DUYÊN PHẬN
“Cố Tử Lâm?”
Trần Lập nheo mắt nhìn Hàn Thiên Minh. Lại là Cố Tử Lâm sao? Tên đó cứ như âm hồn không tan vậy, sao hắn cứ luôn có liên kết với những mối quan hệ của Hàn Thiên Minh vậy chứ?
“Cậu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên đúng không?”
“Đâu chỉ là ngạc nhiên chứ. Trời ạ, sao cậu và hắn ta cứ dính đến nhau vậy?”
“Ăn nói cho cẩn thận. Tôi dính vào hắn ta lúc nào?”
“Ờ ờ… Không phải cậu dính vào hắn ta, là hắn ta dính vào cậu. Được chưa?”
“Cậu giúp tôi điều tra hành tung của hắn trong thời gian qua đi.”
“Được. Nhưng còn cô ấy thì sao? Cậu tính làm gì?”
Hàn Thiên Minh nhìn Gia Nhi đang nằm trên giường, ánh mắt anh trở nên ôn nhu hơn.
“Đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy rồi.”
“Khoan đã. Nếu như tôi không hiểu sai thì là cậu đang muốn cô ấy làm em dâu tôi thì phải.”
“Cậu hiểu đúng rồi đấy.”
“Cậu… xác định sao? Thật luôn?” Trần Lập ngơ ngác nhìn anh.
Hàn Thiên Minh lại cực kì bình tĩnh, anh gật đầu.
Phải, từ lúc nhìn thấy đôi mắt đầy sự hỗn loạn, hốt hoảng của cô khi cầu xin anh cứu lấy con cô thì Hàn Thiên Minh đã biết, người con gái này sẽ là người của Hàn Thiên Minh anh. Thứ cảm xúc này chưa bao giờ xuất hiện trong anh, nhưng từ khi nhìn thấy Gia Nhi thì anh lại như được nhìn thấy một thứ tình cảm khác của bản thân mà trước giờ anh chưa từng thấy.
Trần Lập cảm thấy đầu óc cực kì rối bời. Chỉ trong vòng một ngày mà cậu lại bị quá tải thông tin mất rồi, quá nhiều sự kiện trong ngày hôm nay.
“Không được rồi. Tôi cảm thấy bản thân thật sự không ổn rồi. Cậu ở lại đây chăm sóc cho cô ấy đi, tôi phải đi về đây. Đầu óc tôi không thể load nổi nữa rồi.” Nói rồi Trần Lập đứng lên, lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Trước khi Trần Lập ra khỏi thì Hàn Thiên Minh đã kịp nói với cậu một câu.
“Cậu đừng có mà nhiều chuyện đi kể cho người khác đó.”
“Biết rồi.” Nói thì nói vậy thôi, trong lòng Trần Lập bây giờ đang háo hức, thầm nghĩ “Nhất định Lưu Trình vẫn chưa biết chuyện này. Phải mau mau về kể cho cậu ấy nghe mới được. Ôi mình quả là một người bạn tốt.”
—-
Sau khi Trần Lập rời đi, Hàn Thiên Minh đứng lên, đi lại phía cô. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Gia Nhi mà anh không khỏi đau lòng.
Đáng ra hôm nay anh không đi về bằng đường đó, chỉ là do đường chính lại bị tắc nghẽn giao thông nên bọn họ phải đi đường tắc. Anh không ngờ rằng lại nhìn thấy cô cùng Cố Tử Lâm đang cãi nhau. Nhìn thấy hai người bọn họ giằng co, anh liền bảo tài xế dừng lại, anh vội vàng đi xuống. Chỉ tiếc rằng lúc anh bước ra đã quá muộn. Đứa con đầu tiên của anh đã mất rồi. Tất cả là do tên Cố Tử Lâm đáng chết kia. Hàn Thiên Minh anh thề, nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
—-
Sáng hôm sau.
Gia Nhi từ từ mở mắt ra, ánh sáng gay gắt chiếu vào khiến cô thấy khó chịu. Nhưng cảm giác trong bụng trống rỗng khiến Gia Nhi hoảng hốt. Cô vội bật người ngồi dậy, nhưng cơ thể lại quá yếu ớt cô khẽ phát ra tiếng.
Hàn Thiên Minh nghe thấy tiếng động thì cũng tỉnh lại. Thấy Gia Nhi đang định ngồi dậy thì anh vội chạy lại, đỡ lấy cô.
“Cơ thể em vẫn còn yếu lắm, đừng ngồi dậy vội.”
Lúc này Gia Nhi không quan tâm lắm, cô nắm lấy tay anh, khẩn trương hỏi:
“Con… Con tôi đâu rồi? Anh đã cứu lấy nó đúng không?”
Nhìn vào đôi mắt dường như tuyệt vọng của Gia Nhi làm anh cảm thấy càng chua xót. Anh cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi.
“Em bình tĩnh đi đã. Khi được đưa đến bệnh viện thì đứa bé đã không thể cứu được nữa rồi.”
“Anh… Anh nói như vậy là ý gì chứ? Rõ ràng… Rõ ràng hôm qua bé con vẫn còn nằm trong bụng tôi kia mà?”
Hàn Thiên Minh không nói gì, anh chỉ im lặng nhìn cô.
Gia Nhi dường như không thể tin được sự thật đầy tàn nhẫn này. Tay cô vô lực rơi xuống giường. Đôi mắt bàng hoàng dần dần ngấn lệ, nước mắt thi nhau rơi xuống. Gia Nhi bật khóc. Cô ôm lấy mặt mình mà khóc.
Lúc nhỏ Gia Nhi cũng có gia đình, cô được mọi người yêu thương nhưng rồi cô lại bị lừa đi, lạc mất ba mẹ mình. Nhưng may mắn thay, vào chính lúc ấy, ba mẹ nuôi của cô đã xuất hiện. Họ chính là ánh sáng trong cô, là những người quan trọng của cô. Nhưng rồi hai người quan trọng đó của cô mất trong một vụ tai nạn. Bây giờ, Gia Nhi tưởng chừng như cô đã có một gia đình nhỏ của riêng mình thì mọi thứ lại sụp đổ. Tất cả như chống lại cô. Gia Nhi không hiểu. Rốt cuộc thì tại sao? Tại sao ông trời lại không công bằng với cô như vậy. Tại sao lại cho cô mọi thứ tưởng chừng như là hoàn hảo nhưng rồi lại dập tắt nó giữa chừng như vậy?
Gia Nhi khóc ngày càng dữ dội hơn. Đã rất lâu rồi coi không khóc. Từ lúc ba mẹ nuôi của cô mất thì Gia Nhi đã không còn khóc nữa. Nhưng bây giờ, cô thật sự không thể giả vờ mạnh mẽ thêm được nữa. Cuộc đời cô tại sao lại như vậy chứ?
Trong lòng cô bây giờ không chỉ là đau khổ mà còn cả hận thù. Cố Tử Lâm, tên đàn ông này, chính hắn đã khiến cô một lần nữa rơi vào bế tắc. Chính hắn là người đã đẩy cô vào sự tuyệt vọng này. Lưu Gia Nhi cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Nhìn Gia Nhi khóc như vậy, trong lòng Hàn Thiên Minh lại càng cảm thấy đau hơn. Anh không biết phải làm gì nữa. Anh chưa bao giờ dỗ dành ai. Hàn Thiên Minh ôm lấy cô, để cô khóc trong lòng mình. Nhìn cô đau lòng như vậy thì anh lại càng trách bản thân mình hơn. Trách bản thân vì sao không tìm ra cô sớm hơn. Nhưng như vậy thì anh càng hận Cố Tử Lâm. Chính hắn đã giấu cô đi, chính vì hắn mà đứa con đầu tiên của Gia Nhi và anh đã mất khi còn chưa được nhìn thấy được ánh mặt trời của cuộc sống. Hàn Thiên Minh anh nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá.
—-
(Truyện được update trên wattpad và mangatoon. Những web khác đều reup khi chưa được cho phép.)
—–
Một lát sau Gia Nhi đã bình tĩnh hơn. Cô cúi đầu xin lỗi anh.
“Xin lỗi anh về việc ban nãy. Cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi.”
“Không sao. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại đã.”
“Nhưng… Vậy tôi có thể biết tên anh không?”
“Anh là Hàn Thiên Minh.”
Hàn Thiên Minh? Gia Nhi cảm thấy cái tên này rất quen tai. Bỗng một dòng kí ức hiện lên.
“Gọi tên tôi đi. Gọi Thiên Minh.”
Gia Nhi vội đưa tay lên che miệng, không thể tin được.
“Anh… Anh là người đó…”
Thấy Gia Nhi dường như đã nhớ ra, Hàn Thiên Minh mỉm cười nói với cô.
“Em nhớ rồi sao?”
Gia Nhi hốt hoảng. Không phải anh đến để muốn truy cứu chuyện đêm đó chứ?
“Anh… Đêm đêm đó là tôi bị Cố Tử Lâm bỏ thuốc. Không phải tôi cố ý đâu. Tôi…”
Hàn Thiên Minh bật cười khi thấy cô như vậy. Anh cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu.
“Không phải em nghĩ anh đến đây là để đòi bồi thường đó chứ?”
“Vậy… Không phải sao?”
“Đương nhiên là không phải rồi. Anh đến là để chịu trách nhiệm với em mà.”
“Anh… Nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm đâu. Chỉ cần anh không đòi bồi thường là được rồi. Cũng nhờ anh chuyện hôm qua nên…”
Nghe Gia Nhi nói như vậy thì sắc mặt của Hàn Thiên Minh liền thay đổi.
“Em không cần nhưng anh cần. Anh nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Nhưng tôi…”
“Tạm thời bây giờ em không cần để ý chuyện này. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã. Chuyện này tính sau.”
Gia Nhi cũng thấy như vậy. Bởi vì theo tình hình này thì có lẽ Hàn Thiên Minh sẽ không chấp nhận đâu. Đành phải để sau vậy.
—–
Thời gian tiếp theo Hàn Thiên Minh vẫn ở bên cô, Trần Lập cũng có đến. Có nhiều lúc Gia Nhi hỏi:
“Anh không cần đi làm sao?”
Hàn Thiên Minh chỉ trả lời:
“Hôm nay anh rảnh.”
Vậy nhưng Trần Lập ngồi bên cạnh lại nở ra nụ cười khinh bỉ.
“Đúng rồi. Ở bên em thì lúc nào cậu ta chả rảnh. Chỉ có nhân viên của cậu ta là bận thôi.”
Gia Nhi nghe vậy thì liền cười trừ. Cô cũng nói với anh.
“Anh cũng nên đi làm đi. Tôi khỏe rồi, chắc ngày mai là xuất viện được rồi.”
Vậy nhưng Hàn Thiên Minh vẫn không thay đổi sắc mặt, anh nói:
“Không sao. Anh phải lo cho em cả đời mà.”
“Anh…”
“Không thì ngày mai anh đưa em về nhà xong rồi anh đi làm. Được không?”
“Vậy… vậy cũng được.”
Vẻ mặt của Trần Lập lúc này chỉ mang một biểu cảm duy nhất chính là hận. Tại sao cậu lại là đối tượng bị nhồi cơm chó? Tại sao cậu lại nhìn thấy cảnh này chứ? Tại sao không phải Lưu Trình mà là cậu? Tại sao?
—–
Ngày hôm sau thì Gia Nhi xuất viện. Đúng như lời của Hàn Thiên Minh ngày hôm qua, anh đưa cô về nhà nhưng không chỉ đưa về nhà mà còn muốn vào nhà của người ta. Vì phép lịch sự nên Gia Nhi cũng không thể từ chối được.
Đây là căn nhà của ba mẹ nuôi Gia Nhi. Căn nhà tràn ngập sự ấm áp, khắp nơi đều treo ảnh chụp của ba người.
“Anh cứ tự nhiên.”
“Vậy anh đi xem xung quanh nhà được không?”
“Được. Để tôi đi lấy nước.”
Nói rồi Gia Nhi đi vào bếp còn Hàn Thiên Minh thì đi xem tranh ở xung quanh. Nói thật là cứ như triển lãm vậy, khắp nhà đều là ảnh, còn là từng giai đoạn phát triển của Gia Nhi nữa. Ba mẹ nuôi thật sự rất thương cô. Chợt Hàn Thiên Minh dừng chân ở bức ảnh lúc nhỏ của Gia Nhi. Cô bé trong ảnh nhìn thật sự rất quen. Anh quay về phía nhà bếp, chỉ vào bức ảnh, hỏi cô:
“Cô bé trong ảnh là em sao?”
Gia Nhi nhìn ra, cô gật đầu.
“Đúng vậy. Đó là bức ảnh mà tôi đã cầm đi khi bị lạc mất ba mẹ ruột của mình, trên đó có ghi tên của tôi. Ba mẹ nuôi tôi bảo đó là một bức ảnh quan trọng nên phải đóng khung.”
Bị lạc mất ba mẹ ruột sao? Đúng rồi, anh đã nhìn thấy bức ảnh này ở nhà Lưu Trình. Nghe bảo đó là cô em gái thất lạc của cậu ấy. Ôi trời, không lẽ lại trùng hợp đến vậy? Đây là duyên phận sao?
Lúc này đột nhiên điện thoại của anh vang lên. Là Lưu Trình gọi đến. Hàn Thiên Mình bắt máy, lên tiếng chế giễu.
“Tôi nói cậu đó Lưu Trình, sau này cậu mà chết thì linh lắm chứ chả đùa.”
Đầu dây bên kia Lưu Trình liền lên tiếng:
“Cậu mới chết ấy. Nghe bảo cậu đã tìm được vợ tương lai rồi. Ghê thật đấy, tôi đi qua Mĩ chưa được bao lâu thì đã tìm được mỹ nhân rồi sao? Thiên Minh à, anh thật đào hoa đó nha.”
“Dẹp cái giọng điệu nổi da gà đó của cậu đi. Nhất định là cái tên Trần Lập nhiều chuyện đó kể cho cậu chứ gì.”
Lưu Trình nghe vậy thì bật cười.
“Haha. Vậy khi nào thì định giới thiệu em dâu cho tôi xem đây?”
Hàn Thiên Minh hắng giọng, anh thận trọng nói:
“Nếu như phán đoán của tôi mà đúng, à không chắc khoảng 99.99% sẽ đúng rồi. Cậu chắc sẽ chém tôi khi biết việc này đó bạn tốt à.”
Lưu Trình ở bên này nghe anh nói vậy thì mù mịt, không hiểu chuyện gì.
“Nói gì vậy?”
“Tôi gửi cho cậu một bức ảnh rồi đấy cậu xem đi.”
Khoảng tầm hai phút sau thì Lưu Trình lại lên tiếng, có điều giọng nói của anh có phần gấp gáp.
“Cậu mau gửi thông tin chính xác qua tôi. Ngày mai à không hôm nay tôi sẽ về Việt Nam.” Nói rồi Lưu Trình vội tắt máy.
Trong đầu Hàn Thiên Minh bây giờ đang nghĩ “Nếu biết được cô gái đó là Gia Nhi thì cậu ta có chém mình không nhỉ?”