Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử - Chương 1549: Sương Mù (1)
- Home
- Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
- Chương 1549: Sương Mù (1)
Thuận mương nước đi thẳng, nhanh tới gần cổng trường, ven đường, dưới một tòa lầu nhỏ có mấy đạo ánh sáng chiếu tới. Bởi vì sương mù nồng đậm, nhìn không thấy người, chỉ có thể nghe được mấy tiếng nói đang nói chuyện:
“Không có đạo lý a, làm sao lại bị ăn mòn như vậy…”
Trương Tiểu Nhị hiếu kì, không khỏi đi tới hóng. Đi thẳng đến trước mặt, mới nhìn rõ là mấy người bảo vệ trường học đang dùng đèn pin chiếu vào một bức tường.
“Các anh đang làm gì?”. Trương Tiểu Nhị đột nhiên mở miệng khiến mấy người giật nảy mình, thấy cô bộ dáng học sinh, cũng không thèm để ý.
Trương Tiểu Nhị phân biệt một chút, vừa vặn trong đó có một tên bảo vệ quen mặt, ban ngày thanh lý cống thoát nước còn cùng phối hợp qua, Trương Tiểu Nhị lập tức chào hỏi hắn.
Bảo vệ này cũng nhận ra là cô, mặc dù không biết lai lịch của cô nhưng thấy đi cùng hiệu trưởng Lưu Minh, suy đoán là nhân viên nhà trường, thế là dùng đèn pin chiếu vào tường ngoài từ trên xuống dưới, để Trương Tiểu Nhị quan sát.
Tường ngoài là xi măng, khả năng bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, khắp nơi đều là khe hở chằng chịt, trong vài khe còn có dây thường xuân bò ra.
Trương Tiểu Nhị nhìn một hồi lâu, nói: “Chỉ là một tòa nhà cũ kỹ, có việc gì?”
Nhân viên an ninh kia nói: “Nhưng mà tòa nhà này là năm ngoái mới tu sửa, trước đó còn rất tốt, làm sao lại bị mòn đến bực này?”
Trương Tiểu Nhị ngơ ngẩn, nếu như chỉ dựa vào mắt thường phán đoán, tòa nhà trước mắt này phỏng chừng cũng có hai ba mươi năm lịch sử, ban công là xi măng, kiểu dáng xem ra cũng giống mấy nơi hồi xưa.
Mấy bảo vệ cũng phát hiện ra điểm này, nhao nhao thảo luận, mặc dù đều cảm thấy tòa nhà quái dị, nhưng bởi vì tòa nhà này lệch vị trí, chưa đưa vào sử dụng, bình thường cũng không ai chú ý tới, cũng không nhớ rõ nguyên bản như thế nào, nên cũng không có quan tâm.
Trương Tiểu Nhị phát hiện, đường nhỏ dưới chân cũng là cũ mốc, loang lổ không chịu nổi, trong khe hở phiến đá mọc đầy cỏ xỉ rêu.
“Mau nhìn kìa!”. Một tên bảo vệ dùng đèn pin chiếu vào nơi nào đó trên tường ngoài, đoàn người lập tức chiếu theo, phát hiện là một bảng hiệu màu đồng bằng kim loại, vết rỉ loang lổ, nhìn kỹ, trên đó viết chữ “Lầu số 20”.
Mấy người lập tức hai mặt nhìn nhau.
“Trường học của chúng ta đâu có lầu số 20? Sao tôi không nhớ rõ?” Một bảo vệ hỏi.
Một người khác nói: “Không sai, mà cái biển hiệu này là đồ của hồi trước năm giải phóng, đều dùng kim loại màu vàng, bây giờ đâu có ai dùng nữa.”
“Hay là quên đổi?”
“Làm sao có thể, tòa nhà này năm ngoái mới sửa lại mà!”
Câu này vừa nói ra, mấy người đều trầm mặc, có người hoài nghi là trò đùa quái đản của ai đó. Dùng đèn pin chiếu tới, từ một tầng đến năm tầng, tất cả đều tắt đèn.
Một bảo vệ đột nhiên kêu lên: “Không thể nào?”
Người khác lập tức hỏi hắn làm sao vậy, chỉ thấy y sửng sốt nửa ngày, thì thào nói: “Trước đó tôi có đi qua đây, tòa nhà này tôi nhớ kỹ là có năm tầng… Sao bây giờ chỉ còn có bốn tầng?”
Đối với tòa nhà này, mấy tên bảo vệ khác không có ký ức, lúc này bọn họ mới đi tới chính diện, hai cánh cửa sắt mở rộng ra, bên trong đen ngòm. Có người đề nghị đi vào xem.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám đi vào.
“Để tôi!”. Trương Tiểu Nhị nói xong muốn đi vào, một tiểu tử lập tức giữ chặt cô.
“Chúng tôi nhiều nam nhân như vậy, ai lại để cho một em gái đi vào. Mấy tên kia không đi, tôi đi!”
Nói xong hắn giơ đèn pin đi vào cửa sắt. Hai bảo vệ khác bị hắn khích, cũng lập tức đuổi theo, những người còn lại đều chờ trước cổng.
Ba người cầm đèn pin đi vào, tiến đến phòng tuần tra.
“Quá kì quái!” Một bảo vệ ghé vào trên lan can, nói vọng xuống: “Trong này có nhiều bàn ghế gãy vỡ, tất cả đều mục nát và mọc nấm mốc, giống như vài thập niên trước!”
Vài thập niên trước… Trương Tiểu Nhị đến lúc này mới đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Các người mau xuống đây, có nguy hiểm!”
“Nguy hiểm? Chỗ nào nguy hiểm?”. Lúc này ba bảo vệ đang chạy bên ngoài hành lang, đẩy cửa ra, lần lượt đi vào phòng.
Trương Tiểu Nhị nhìn qua ánh đèn pin lấp lóe trong phòng, thầm cầu nguyện cho ba tên kia tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nhưng mà, chuyện khiến người ta lo lắng nhất, đã phát sinh.
Một bảo vệ trong phòng kêu lên: “Ngươi là ai? Á, đây là vật gì?”
Trong phòng truyền đến tiếng chân chạy, tiếp theo là tiếng kêu thảm liên miên…
Chỉ có một bóng người chạy ra, hai tay bụm mặt, lảo đảo nghiêng ngã phóng xuống lầu.
Mấy bảo vệ lầu dưới lập tức sợ choáng váng, Trương Tiểu Nhị dẫn đầu trước lấy lại tinh thần, tiến lên xem xét tình huống.
Bảo vệ xông ra khỏi cửa sắt, té lăn trên đất, lớn tiếng gào lên, trên mặt đất lăn tới lăn lui. Trương Tiểu Nhị vọt tới trước mặt xem xét, máu tươi từ trong khe hở mười ngón tay của hắn không ngừng chảy ra.
“Gọi xe cứu thương, maum mau!” Có người lấy điện thoại di động ra gọi 120, nửa ngày không có phản ứng, xem xét điện thoại, căn bản không có tín hiệu…
“Mau nhìn kìa!” Có người kêu lên, chỉ lên lầu hai, Trương Tiểu Nhị ngẩng đầu nhìn thì thấy gần đầu bậc thang có một cô gái tóc dài mặc một bộ đồng phục đồng màu, đứng trong sương mù dày đặc, thấy không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt giống như hai con lỗ đen đang nhìn mình lom lom.
Một trận gió thổi qua, sương mù nồng đậm bay tới, chờ lần nữa có thể thấy rõ ràng, bóng người đã biến đi đâu mất.
Trương Tiểu Nhị sửng sốt vài giây đồng hồ, cúi đầu nhìn người bảo vệ đang lăn trên mặt đất.
Bảo vệ đột nhiên nhảy dựng lên, đôi tay bóp lấy cổ của cô.
Trương Tiểu Nhị giật mình, vội vàng lui lại.
Bên người có một bảo vệ khác tuổi tác tương đối lớn cũng lấy lại tinh thần đến, theo bản năng rút ra gậy cảnh sát, đánh về phía tên kia. Người bị thương bắt lấy gậy cảnh sát, dùng sức kéo một phát, bảo vệ già nhất thời không quan sát, bị hắn kéo tới, hai tay lập tức bấu vào mặt.
Bảo vệ già tuyệt vọng xoay đầu qua một bên, đợi chờ mình mặt mình bị ngón tay tên kia chọc xuyên, kết quả vài giây sau cũng không thấy gì hết, nhịn không được quay đầu lại nhìn, một tờ linh phù đã dán lên mặt tên bảo vệ bị thương, khiến toàn thân hắn không nhúc nhích, mười ngón tay ngưng lại trên mặt mình.
Trương Tiểu Nhị ở một bên vỗ tim, thở ra một hơi, may mắn, may mắn, mình thời khắc mấu chốt nhớ lại họa pháp Định Thi Phù, đối phương cũng vừa mới thành cương thi, không có bất kỳ pháp lực gì.
Bảo vệ già thoát khỏi hung hiểm lấy lại tinh thần, khiếp sợ quan sát Trương Tiểu Nhị, lại nhìn sang tên bảo vệ kia, run rẩy hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Cương thi biến.”
Nghe thấy cương thi hai chữ, mấy tên bảo vệ lập tức động dung, lộ ra biểu lộ khó có thể tin nổi.
Trương Tiểu Nhị để một người cầm đèn pin, mình thận trọng vén linh phù trên mặt tên bảo vệ bị thương, lộ ra cả khuôn mặt hắn. Mọi người nhất thời hít vào một hơi lãnh khí, thậm chí có người ói tại chỗ.