Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full) - Chương 604: Buổi sáng vui vẻ, cô dâu của anh
Tận tình mê hoặc xung quanh cô…
Nhiệt tình như lửa!!
Huyền My kinh ngạc há to miệng, không dám tin vào Đình Hải hoàn toàn khác lạ mà mình đang thưởng thức này.
Anh ấy như vậy so với Đình Hải mọi ngày vẫn luôn trầm mặc ít lời hoàn toàn là hai người khác nhau!
Khi đang múa, ánh mắt của anh vẫn luôn khoá chặt lấy Huyền My, chưa từng có một giâg phút nào rời xa… Dường như cả thế giới của anh từ trước đến nay chỉ có mình Cao Huyền My!!
Cũng dường như, điệu múa này từ trước đến nay chỉ vì cô mà diễn.
Cũng chắc chắn rằng đoạn vuc đạo này là Đình Hải chuẩn bị riêng cho Huyền My.
Huyền My chưa từng biết rằng hoá ra Đình Hải cũng có một mặt nhiệt tình như lửa như vậy…nhưng cũng không thể không thừa nhận Đình Hải như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy lại không hề thấy nực cười, cũng không hề khôi hài, cảm giác duy nhất mà cô cảm thấy đó chính là đẹp trai muốn chết!!
Và, cảm động muốn chết…
Đây nhất định là một buổi tối khó quên của cả đời cô!!
Huyền My không biết phải sức mạnh như thế nào mới có thể khiến Đình Hải vẫn luôn trầm mặc chỉ có một biểu cảm lại dám giải phóng bản thân, tốn hết tâm tư, chỉ có… một điệu nhảy solo dành cho cô!!
Nước mắt không ngừng vòng quanh hốc mắt cô.
Trái tim đầy ắp cảm động, dường như sắp trào ra ngoài rồi…
Đột nhiên thân hình của Đình Hải nóng rực lướt qua cô, Huyền My chỉ thấy lòng bàn tay tay phải có chút lạnh. Cô mở tay ra nhìn, một giây sau nước mắt liền không nhịn được từ hốc mắt rơi xuống.
Trong lòng bàn tay cô không phải là thứ gì khác…
Mà là một chiếc nhẫn cưới vô cùng tinh tế.
Phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh sao.
Không biết Đình Hải đã dừng lại điệu múa lẳng lơ đó từ bao giờ, anh quỳ xuống cầm lấy chiếc nhẫn trong tay cô, sau đó chầm chậmnhưng vô cùng chân thành thay cô đeo nhẫn vào nhón vô danh trên tay phải cô.
Độ rộng vô cùng phù hợp!!
“Huyền My, gả cho anh, làm vợ Đình Hải anh một đời được không?”
Câu hỏi của Đình Hải khiến Huyền My cảm động bịt miệng lại khóc nấc lên: “Tại sao từ trước đến nay anh không nói cho em biết những thứ này? Cũng chưa từng nói hoá ra anh còn biết nhảy…
Đình Hải ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, không đứng lên mà hỏi cô: “Điệu nhảy của anh, em có thích không?”
“Thích! Rất thích!!”
Huyền My liên tục gật đầu: “Thật sự rất thích…”
“Còn nhớ hôm đó ở trên quảng trường em nói với anh, em nói em hy vọng có một ngày chúng ta cũng có cơ hội nhảy một điệu nhảy, chỉ cần nhảy là liền một đời!”
Lúc đó anh không đáp lời cô.
Nhưng anh vẫn nhớ rất kĩ.
Nhớ trong tim, ở nơi sâu thẳm nhất.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, dừng một lúc sau mới ngẩng đầu tiếp tuẹc nói: “Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng nghiêm túc nói với em một câu ngọt ngào nào, anh là một người đàn ông không giỏi nói chuyện, cho nên, rất nhiều điều anh vĩnh viễn không thể biểu đạt bằng lời nói, vậy anh hy vọng có thể dùng hành động thực tế của mình để cho em biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng anh! Huyền My, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn đem một mặt không thể nào của bản thân mình toàn bộ thể hiện ra trước mặt em, chỉ huy vọng ở trước mặt em, không cần giữ lại một thứ gì cả! Cũng chỉ muốn nói cho em biết là có rất nhiều chuyện, anh cứ tưởng Đình Hải anh cả đời cũng không thể làm được, nhưng ở trước mặt em, anh phát hiện, cho dù có khó khăn hơn nữa, nhưng chỉ cần Cao Huyền My em thích, Đình Hải anh nguyện ý vì em mà đi thử…”
Mà màn nhảy solo này chính là sự minh chứng tốt nhất!!
Chứng minh, anh quan tâm cô, điên cuồng yêu cô!!
Chuyện điên cuồng như vậy trước kia Đình Hải nghĩ cũng không dám mghix, muốn anh nhảy một điệu nhiệt liệt lẳng lơ như vậy thậm chí còn đau đớn hơn cả giết anh đi!
Thế nưng bây giờ, anh lại đột nhiên nghĩ ra muốn nhảy một điệu solo vì cô… Có lẽ cách thức anh biểu đạt tình yêu không giống với những người khác, nhưng anh biết, tâm ý của anh không ít hơn người khác một chút nào!!
“Hu hu hu…”
Huyền My rốt cuộc cũng không nhịn được khóc ra thành tiếng: “Chắc chắn là anh cố tình chọc em khóc, đúng không?!”
“Ngốc nghếch.”
Đình Hải bật cười, anh đứng dậy đau lòng lau nước mắt trên mặt cô: “Sớm biết em sẽ khóc thảm như vậy, anh đã không học điệu nhảy kia rồi, ngoan, đừng khóc nữa…”
Thế nhưng anh cành an ủi thì nước mắt cô rơi càng nhiều hơn…
Giống như sợi trân châu đứt dây, không thể ngừng được, cũng không thu lại được.
“Điệu nhảy này là anh mới học sao?”
“Ừm, học được gần một tháng rồi, có phải vẫn có chút cứng nhắc không?”
“Hơn một tháng?!”
Huyền My càng nghẹn ngào hơn: “Sao em không biết gì hết?! Aiya, em thật ngốc quá! Cái gì cũng không biết nữa!”
Huyền My nói rồi gõ vào cái đầu ngốc nghếch của mình.
Đình Hải nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, chỉ cảm thấy rất buồn cười, ngón tay nhẹ nhàng ấm áp giúp cô lau khô nước mắt: “Được rồi, em còn chưa đáp ứng yêu cầu của anh nữa!”
“Anh đã như vậy rồi, em còn có thể không đồng ý sao?”
Huyền My bật cười trong nước mắt.
Đình Hải cũng cười theo cô, kéo lấy bàn tay nhỏ của cô, dắt cô đi ra ngoài: “Được rồi, bây giờ chúng ta nên ra ngoài thưởng thức đêm sao đẹp nhất ở đây rồi…”
Anh vừa nói vừa nắm tay Huyền My đi qua thảm đỏ, tiến ra bên ngoài nhà thờ, nơi có màn đêm sao đẹp nhất.
Giây phút cánh cửa nhà thờ mở ra…
Bên ngoài ào lên tiếng vỗ tay.
Là lời chúc phúc nhiệt liệt của Văn Tịch và Hướng Bách.
Ánh sao rọi xuống, nhà thờ độc lập như thần linh, an tĩnh mà trang nghiêm, còn toả ra một loại không khí khiến người ta muốn đi tìm hiểu sâu hơn.
Bốn người ngồi vây lại trên sân quảng trường.
Xung quanh là bốn ly rượu vang cực kì lãng mạn, ngẩng đầu nhìn lên trời sao hoang ảo đó, trong phút chốc cả thế giới dường như chỉ còn lại hai đôi bọn họ… Cảm giác này, quả thật quá đẹp đẽ…”
Huyền My không nhịn được cảm thán một câu.
Cô dựa đầu vào vai Đình Hài, hưởng thụ giờ khắc này, sự đẹp đẽ mà tự nhiên ban tặng cho họ.
Văn Tịch cũng dựa vào lòng Hướng Bách, nghiêng đầu nhìn Huyền My, cười hỏi cô: “Huyền My, ban nãy Đình Hải ở trong đó đã tạo cho cậu bất ngờ gì vậy? Anh ấy còn không cho chúng tớ biết nữa!”
“A?”
Huyền My sững lại, quay đầu nhìn Đình Hải, cười trả lời: “Bí mật…”
Đình Hải cũng cười theo cô: “Đúng vậy, bí mật!”
Nói rồi anh vươn tay nhẹ nhàng véo má cô: “Thông minh… đây chính là bí mật riêng chỉ hai chúng ta có!”
“Woa, keo kiệt!!”
“Haha…”
Thật ra Huyền My không phải không chịu nói, mà là sợ… sẽ doạ phải bọn họ!
Còn có, Đình Hải khác lạ như vậy vẫn là không nên để cho họ biết!
Chỉ một mình cô biết mới là tốt nhất!!
Được rồi, cô thừa nhận, thật ra là do cô ích kỉ.
Cô hy vọng Đình Hải như vậy chỉ có một mình Huyền My cô mới được hưởng thụ, biết đến, cảm giác này thật tuyệt!!
Váy cưới trắng tinh, nhẫn cưới rực rỡ, còn có… Đình Hải biết nhảy, tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mơ đẹp đẽ hư ảo!!
Nếu như thật sự chỉ là một giấc mơ, Huyền My thật sự hy vọng có thể say mãi trong giấc mơ này, cả đời cũng không cần tỉnh lại!!
Năm Huyền My lên năm tư đại học, cô và Đình Hải thành công nhận về tờ giấy kết hôn.
Hai người cuối cùng cũng trở thành vợ chồng hợp pháp.
Về việc sống chung, không còn ai nói họ là không nên hay gì đó nữa rồi.
Cuộc sống của Huyền My, mỗi ngày đều trôi qua hết sức vui vẻ.
Đối diện với “bạn trai” nhiều tiền lại đẹp trai, hơn nữa còn chu đáo đến quá đáng như vậy, không tránh khỏi sẽ bị một số bạn học nữ nói lời rèm pha: “Cao Huyền My, cậu nói xem việc làm thông minh nhất của cậu trong đời này có phải là tìm được một người bạn trai xuất sắc như Đình Hải không hả?”
“Không phải.”
Huyền My lắc đầu, cực kì khoa trương đáp: “Cao Huyền My tớ cả đời này làm qua một việc thông minh nhất, đó là đem một người con trai ưu tú như Đình Hải trói ở bên cạnh mình cả đời!!”
Đúng vậy, để Đình Hải trở thành chồng của cô, là việc mà Cao Huyền My cô làm thông minh nhất đời này!!
Ngày tốt nghiệp hôm đó, Huyền My và Văn Tịch khóc như hai con cún.
Hai người con gái, nói gì cũng không nỡ rời xa nhau.
Không quan tâm đến lời khuyên của hai người con trai, hai người ôm một thùng bia ngồi trên ghế đá bên hồ khóc thảm thiết, uống đến say khướt… cuối cùng, hai người ôm nhau khóc, hẹn Văn Tịch phải nhanh chóng gả vào nhà họ Cao, như vậy thì sau này hai người bọn họ có thể cả đời ở bên nhau không xa rời.
Đình Hải và Hướng Bách không yên tâm về hai người con gái này.
Đình Hải cầm lấy chai bia bên cạnh, cụng với chai bia của Cao Hướng Bách, nói với anh: “Nhanh chóng cưới Văn Tịch về đi, đỡ cho vợ tôi đêm dài lắm mộng, tôi không muốn cô ấy vì chị dâu mình mà ngày đêm đỏ hoe đôi mắt…”
Cao Hướng Bách không nhịn được bật cười: “Tôi đang nghĩ phải cầu hôn với cô ấy như vậy! Aizz, lần trước cậu cầu hôn em gái tôi đã dùng chiêu gì vậy? Để con bé cảm động như vậy…”
Đình Hải đang định mở lời, nhưng Cao Hướng Bách đã hiểu rồi, anh cướp lời: “Đừng nói với tôi là bí mật!! Đủ rồi đó, huynh đệ với nhau là không có bí mật gì hết!”
Đình Hải nghĩ nghĩ, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án tốt nhất cho Cao Hướng Bách: “Thật ra cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần buổi tối ở trên giường cậu dùng sức một chút… lâu một chút, Văn Tịch chắc chắn sẽ chạy theo cậu!”
“.. Sao năm đó cậu không dùng cái cách đê tiện này đi?”
Cao Hướng Bách kì thị liếc nhìn Đình Hải.
“Bây giờ tôi vẫn đang dùng mà! Năm đó không phải là cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp sao? Bây giờ tốt nghiệp rồi, tôi không muốn giấu chuyện kết hôn nữa, nhưng cô ấy không đồng ý, nói cái gì mà ảnh hưởng đến việc sau này cô ấy tìm việc, vậy thì tôi sẽ chẳng nghe! Tạo ra một đứa bé cho tôi, đến lúc đó hụng to rồi, muốn giấu chuyện kết hôn cũng khó! Cậu nói xem công việc gì mà cần chưa kết hôn, đúng không?”
Đình Hải anh hận không thể nói cho cả thế giới biết Cao Huyền My cô ấy giờ đã là người con gái của anh rồi!!
Còn về ong ong bướm bướm bên ngoài kia, tất cả đều cút hết đi!!
“Này! Cậu cố gắng chút, nói không chừng đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau tổ chức hôn lễ…”
Đình Hải cổ vũ Cao Hướng Bách, đang nói dở, anh bỗng dưng vỗ vào ngực Hướng Bách: “Này, hình như cậu có tình địch đó…”
“?”
Hướng Bách thuận thế nhìn theo tầm mắt của Đình Hải, hai mày nhau lại.
Tên nhóc đó thật sự là tình địch của anh, hắn ta tên là Nhậm cái gì đó!!
Đã nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn phiền phức lượn đi lượn lại trước mặt anh chứ?!
Nhậm Sinh vẫn ôm một đoá hoa hồng quỳ dưới chân Văn Tịch hét lên: “Văn Tịch, anh yêu em!! Anh yêu em……”
Văn Tịch do uống chút rượu nên một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại được.
May mà Huyền My phản ứng nhanh nhẹn, việc bảo vệ chị dâu của mình là không thể chậm trễ, lập tức lao lên trước mặt Văn Tịch: “Làm gì dó, làm cái gì đó!! Văn Tịch giờ là chị dâu tôi, cậu yêu cái gì mà yêu, không được không được!!”
“Văn Tịch, ngày cuối cùng rồi, anh xin em, em đồng ý đi, Văn Tịch……”
Bộ dáng đáng thương của Nhậm Sinh dường như sắp khóc đến nơi rồi.
Nói thật lòng, giây phút đó đến Huyền My cũng bị anh ta làm cho cảm động.
Văn Tịch đi từ đằng sau Huyền My ra, mặt đối diện với Nhậm Sinh, thật thà trả lời anh: “Xin lỗi, Nhậm Sinh, tôi đã có người đàn ông mình yêu sâu sắc rồi, hơn nữa, tôi thật sự không có cách nào chia trái tim mình ra, cho dù là một chút cũng không được… Cho nên tôi không có cách nào đồng ý hết, xin lỗi.”
Văn Tịch nói xong, Nhậm Sinh ôm bó hoa đứng ở đó bật khóc.
Khóc đến nỗi cả Huyền My và Văn Tịch đều không biết phải làm sao.
Văn Tịch rất do dự, có nên tiến lên an ủi anh ta không, nhưng bất chợt thấy trước mắt tối lại, còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, gương mặt đã bị một đôi tay nóng bỏng nâng lên, một giây sau, đôi môi đã bị bờ môi mỏng nóng rực khác khoá chặt lại.
Mấy giây sau, Văn Tịch vẫn chưa biết người đến là ai, dường như trong giây phút đó, cô cứ tưởng là Nhậm Sinh phía trước nên dãy dụa một lúc, giây tiếp theo liền nhận ra người đến là ai, cho dù cô đã uống kha khá rồi, nhưng cô vẫn nhận ra, là Hướng Bách… người đàn ông đã chiếm cả trái tim cô!!
Văn Tịch nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ nụ hôn sâu nhiệt tình này… đầu lưỡi dây dưa, “kích” tình không ngừng tăng lên…
Trong lúc hoảng loạn, dường như Văn Tịch nghe thấy Hướng Bách đang hỏi cô: “Văn Tịch, gả cho anh được không?! Để Cao Hướng Bách anh trở thành người đàn ông độc nhất vô nhị của Văn Tịch em cả đời này!!”
Văn Tịch trong lúc mơ hồ, cảm động đáp lại anh một câu: “Được.”
Màn cầu hôn này, không lãng mạn một chút nào cả, thậm chí còn có chút không tỉnh táo.
Ít nhất, nữ chính thật sự không quá tỉnh táo.
Thậm chí đối với tất cả mọi chuyện diễn ra tối đó, sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, cô đã có chút mơ hồ rồi.
Thế nhưng, đối với màn cầu hôn cực kì không lãng mạn lại còn hết sức đột ngột này, cô vẫn nhớ rất rõ ràng, hơn nữa, cô còn nhớ mình đã rất dứt khoát… đồng ý anh ấy!!
Mà không suy nghĩ một chút nào!!
Trời ơi……
Văn Tịch vỗ cái đầu có chút đau của mình.
Tối qua cô rốt cuộc đã làm cái gì!! Cô cư nhiên lại không hề do dự mà đồng ý lời cầu hôn của Hướng Bách?!
Đang nghĩ thì một thân hình lao đến chỗ cô, hoàn toàn không đợi cô phản ứng lại, cả người đã bị ép dưới thân Cao Hướng Bách, sau đó, chỉ thấy ngón vô danh trên tay phải lạnh lên… Một chiếc nhẫn cưới tinh tế, đã bao chặt quanh ngón tay cô rồi.
“Chào buổi sáng, cô dâu của anh!!”
Cao Hướng Bách cười hết sức rạng rỡ.
Nói xong liền in xuống một nụ hôn sâu trên môi Văn Tịch… Văn Tịch nhìn gương mặt cười rạng rỡ, thậm chí có chút nhức mắt kia của anh, cô chớp mắt, động tình trả lời lại một câu: “Chào buổi sáng, chú rể của em…”