Truyện: Làm thế nào để ngừng nhớ anh - Tô Dương (full) - Mộng Tiểu Nhị - Chương 63: Thời gian là kẻ trộm trên đoạn đường ấy
- Home
- Truyện: Làm thế nào để ngừng nhớ anh - Tô Dương (full) - Mộng Tiểu Nhị
- Chương 63: Thời gian là kẻ trộm trên đoạn đường ấy
Convert: Sakahara
Edit Beta: Manh
Tô Dương chọn chủ đề nẻo đường – ước mơ – tình yêu cho quảng cáo lần này của L&D.
Trong quá trình chụp, điều kiện thời tiết tương đối khắc nghiệt. Đây là hai tháng lạnh nhất trong những năm gần đây của Chicago, nhưng lại phù hợp với yêu cầu dành cho ảnh quảng cáo của cô.
Năm người mẫu nước ngoài, ba nam hai nữ, mặc trang phục mùa đông mới nhất lái xe việt dã, du lịch tự túc trên quốc lộ 66 trong ngày mưa tuyết, trên đường đi gặp được cô gái châu Á An Ninh cũng đang đi du lịch tự túc, ô tô của An Ninh chết máy giữa đường.
Ba chàng trai giúp An Ninh sửa xe, ngoài trời quá lạnh, hai cô gái mời An Ninh vào xe sưởi ấm, tuy có rào cản ngôn ngữ, song họ có thể giao lưu bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể.
Ô tô sửa xong, hai bên kết bạn cùng đi.
Khoác trên người trang phục mùa đông sáng màu, vẻ hoang dã ẩn trong nét phô trương, chiếc xe việt dã chạy bon bon trên con đường quốc lộ quyến rũ.
Trời đổ mưa tuyết, quốc lộ 66 mịt mùng, nhưng họ lại mang đến sức sống, mang lại kích thích thị giác mãnh liệt giữa sự pha trộn của sắc lạnh và sắc nóng.
Bức ảnh mà Tô Dương thích nhất là cảnh: Tuyết bay đầy trời, trên quốc lộ 66 lầy lội, có ba người mẫu nam đứng trước một chiếc ô tô chết máy.
Một người đang nhét khăn quàng cổ vào trong áo khoác (mẫu mới của L&D), bên chân anh là công cụ sửa xe, một người cảm thấy lạnh đang cúi đầu cài khuy áo (áo khoác nam của L&D), người còn lại đang cởi áo khoác (mẫu mới), trước mặt là một chiếc kích[1].
[1] 千斤顶 (Kích): Vật dụng dùng để nâng gầm, nâng lốp ô tô.
Một người mẫu nữ đang nằm trên cửa sổ xe, đưa một chiếc áo khoác nữ (mẫu mới) ra thông qua cửa sổ. Một người khác cảm thấy lạnh, một tay khép cổ áo áo khoác (mẫu mới), tay kia đưa ô cho An Ninh. An Ninh mặc áo sơ mi (mẫu mới), khuôn mặt ủ rũ lộ ra chút kinh hỉ, nâng cả hai tay nhận áo khoác cùng ô.
Nhìn thì tưởng nhà nhiếp ảnh chỉ vô tình chộp được toàn bộ số ảnh này trong chớp mắt, nhưng mỗi chi tiết trong ảnh đối nghịch chụp đều vô cùng tinh tế. Trước đó, Tô Dương đã phác thảo qua tất cả chi tiết này nên khi chụp ảnh cũng tương đối thuận lợi, có một số tấm gần như là hoàn mỹ.
Mỗi khi chụp xong một tấm, người mẫu sẽ chụp bản vẽ của Tô Dương làm kỷ niệm, bởi vì bọn họ ở trong tranh giống ngoài đời thật như đúc.
Sau này, người mẫu nam trong ảnh bị cư dân mạng trêu là anh thợ sửa xe sang nhất quả đất.
Lại sau này, cư dân mạng lấy ảnh quảng cáo lấy quốc lộ 66 làm nền của Tô Dương để so sánh với ảnh quảng cáo mang chủ đề con người hòa hợp cùng thiên nhiên của Hàn Trình dành cho bộ sưu tập mùa đông.
Có cư dân mạng cảm thấy sự kết hợp giữa động vật hoang dã cùng người mẫu của Hàn Trình trên ống kính thời trang khiến người ta phải sáng mắt.
Cũng có người cho rằng, ảnh quảng cáo của Tô Dương càng có thể khơi gợi sự đồng cảm, đặc biệt là khi kết hợp với quốc lộ 66 mang đậm sắc thái hoài cổ, sau khi xem xong, làn sóng cảm xúc cuộn trào, không khỏi khiến người ta muốn tới quốc lộ 66 một chút.
Lại lại sau này, tấm ảnh này của Tô Dương được giới thời trang bầu chọn là ảnh quảng cáo ấn tượng và có hồn nhất trong tất cả quảng cáo của các thương hiệu thời trang và trang sức vào năm 2017. Trên Weibo, đối thủ cạnh tranh Hàn Trình còn like bức ảnh này của Tô Dương, việc này được xem như một tin tức lạ ở giới thời trang.
Nhưng, đó đều là chuyện của tương lai.
Ba ngày sau, hoạt động quay chụp kết thúc. Sau cùng, tất cả còn tặng Tô Dương một cái ôm.
Cô thấu hiểu ý nghĩa của cái ôm này, đó là bởi vì cô đã vừa nôn nghén vừa quay chụp cho bọn họ.
Có lần, trong lúc chụp hình, cô không dằn nổi cơn nghén, quay mặt sang bên đường và nôn ra, sau khi xúc miệng, cô cầm máy ảnh lên và tiếp tục công việc, cho dù trong dạ dày đang cuộn trào, gió lạnh xen với mưa tuyết khiến cô đau đầu, nhưng cô vẫn kiên trì như trước.
An Ninh cũng bước tới và ôm cô thật, không nói một lời nào, hai chữ “cảm ơn” cũng không đủ để tỏ lòng biết ơn cơ hội mà Tô Dương trao cho cô. Sau đó, cô còn tự sướng với Tô Dương, đăng tải tấm ảnh lên Weibo với lời đề: [Giấc mộng thuở xưa, địa điểm yêu thích, ôm người phụ nữ mà tôi thương nhất [Cười nhe răng]]
Trở lại khách sạn tại Chicago, Tô Dương đầm mình trong nước nóng, cuối cùng cơ thể mới cảm thấy thoải mái hơn. Cô nằm ngâm mình, duỗi tay lấy di động đặt ở bên cạnh rồi gọi cho Tưởng Bách Xuyên.
Chênh lệch múi giờ gần như bằng không, bên cô đang là buổi tối, và bên anh cũng là thế.
Cuộc gọi nhanh chóng được thông qua, Tưởng Bách Xuyên vẫn còn đang ở phòng làm việc. Anh hỏi: “Em chụp xong hết rồi hả?”
Tô Dương: “Vâng, hôm nay xong hết rồi.”
Bởi vì thời tiết, buổi chụp hình kéo dài thêm một ngày so với dự kiến.
Tưởng Bách Xuyên: “Ngày mai em qua New York đi nhé.”
Tô Dương đồng ý, sau đó cố ý trêu anh, “Chao ôi, anh không hỏi xem em đang làm gì hả?”
Anh cười, thuận theo ý cô: “Em đang làm gì thế?”
Cô được như nguyện: “Đang ngâm mình trong bồn tắm, dễ chịu lắm luôn.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Sau đó, anh vô thức nghĩ đến một số hình ảnh nóng bỏng nào đó. Anh khẽ khụ khụ hai tiếng, “Tô Dương, em ngứa đòn phải không?”
Tô Dương cười ha hả.
Tưởng Bách Xuyên bất đắc dĩ: “…”
Đã hơn hai tháng không thân mật, vừa nghe cô nói vậy, anh lại thấy nhớ cô. Anh xoa bóp ấn đường, dời sự chú ý bằng cách mở Weibo. Lượng bình luận hôm nay tăng vọt đến bất ngờ, có vô số fan tag tên anh. Anh mở ra xem, tất cả đều tỏ vẻ đồng tình, nói bà xã của anh bị An Ninh đoạt mất.
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Tưởng Bách Xuyên vào trang cá nhân của An Ninh, ảnh tự sướng chụp cảnh An Ninh thân mật ôm Tô Dương trên quốc lộ 66 thình lình đập vào mắt.
Không ngờ bình luận trên Weibo của anh hôm nay lại tăng vọt, có rất nhiều fan @, anh mở xem, tất cả đều tỏ vẻ đồng tình, nói bà xã của anh bị An Ninh đoạt mất.
Anh nhàn nhạt gọi: “Đồng.”
“Hả?” Tô Dương ngừng cười, song miệng vẫn còn đang toe toét.
“Về sau em cách xa An Ninh ra một chút.”
“…”
Tô Dương chợt nhớ tới tấm ảnh tự sướng má kề má của cô và An Ninh. Cô ho khan hai tiếng, biết anh tương đối hẹp hòi trong chuyện này, cô nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi: “Ông xã, hai ngày này anh có nhớ em không?”
Không đợi Tưởng Bách Xuyên trả lời, cô đã tự nhủ: “Em nhớ anh.”
Sợ liều lượng không đủ, cô lại bồi thêm mấy câu: “Hai tháng này, lúc nào anh cũng ôm em ngủ, mấy ngày xa cách thật là khó thích ứng, cứ tới tối là em lại nhớ anh không nguôi.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Lại chơi chiêu cũ!
Tô Dương tiếp tục: “Đúng rồi, phải tối mai em mới bay qua được nhé.”
Tưởng Bách Xuyên tắt Weibo, hỏi cô: “Còn có chuyện gì khác hả?”
Tô Dương nhẹ nhàng vỗ lên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe, sau đó lại tiếp tục bì bõm, nghịch vui đến quên trời quên đất.
Cô nói: “Ừ, Chu Minh Khiêm và Lục Duật Thành đến đây vào trưa mai, họ bảo là muốn xử lý một số thủ tục để quay phim ở nước ngoài, tiện thể xem xem đoạn đường nào phù hợp để quay phim, em sẽ ăn một bữa với bọn họ.
Tưởng Bách Xuyên không hỏi nhiều, “Đêm mai anh sẽ ra sân bay đón em.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Dương tiếp tục ngâm mình một lát, bắt đầu suy nghĩ ý tưởng cho phim quảng cáo của R129.
Ngày hôm sau.
Ba người Tô, Chu, Lục dùng cơm trong một nhà hàng Trung Quốc nằm chéo với khách sạn của Tô Dương, mất khoảng năm phút đi bộ.
Khi Tô – Lục gặp mặt, bầu không khí không quá hài hòa.
Kể từ cuộc điện thoại trong đêm giao thừa, hai người vẫn chưa nói với nhau thêm câu nào, trong buổi công chiếu phim, hắn cũng chẳng để ý đến cô.
Tô Dương vừa ngồi xuống đã mở miệng hỏi Chu Minh Khiêm: “Sao Cố Hằng không đến?”
Kỳ thực cô chỉ thuận miệng hỏi, tuy bình thường hai người này thấy đối phương ngứa mắt, nhưng về cơ bản vẫn luôn như hình với bóng.
Chu Minh Khiêm còn chưa kịp đáp, Lục Duật Thành đã hơi ngước mắt liếc cô, giành nói: “Đang ở nhà để chuẩn bị sinh một thằng cu con.”
Tô Dương: “…” Không nhịn được mà phun nước ra ngoài. Cô nhanh chóng rút giấy lau miệng, hỏi: “Của cậu sao?”
Thằng cu của cậu sao?
Lục Duật Thành: “…”
Chu Minh Khiêm cười như điên.
Lục Duật Thành vuốt ve chiếc bật lửa trong tay, lồng ngực phập phồng vì tức giận. Hắn bảo: “Đồng Đồng, cậu nói cũng không biết chuyện nữa rồi.”
Trái tim Tô Dương khẽ rung động, “Chuyện cũng không biết nói nữa rồi” là câu cô hay treo bên cửa miệng thuở còn học cấp ba — cố ý đổi vị trí của “chuyện” và “nói”.
Lục Duật Thành đưa thực đơn cho cô rồi lập tức nói: “Bữa cơm này không phải miễn phí đâu, sau khi ăn xong thì gửi tiền đầu tư của cậu vào tài khoản của đoàn làm phim đi, một lần gửi đứt luôn nhé.”
Tô Dương chớp chớp mắt: “Tôi đưa hết tiền cho Tưởng Bách Xuyên đi thu mua hàng loạt nên giờ không còn tiền nữa đâu, nhanh nhất cũng phải đến cuối tháng tư mới thu hồi lại được.”
Lục Duật Thành híp mắt, nhìn cô đăm đăm hồi lâu. Cuối cùng, hắn chẳng nói chẳng rằng, vươn tay rút thực đơn về.
Tô Dương: “…”
Xuyên suốt quá trình ấy, Chu Minh Khiêm chỉ yên lặng uống trà xem trò vui, tự hiểu rằng bản thân mình là người làm nền nhỏ bé.
Sau đó, Tô Dương lại hỏi: “Tôi vẫn đang chờ tin tức về cuộc họp lớp của các cậu đây, sao chưa đánh tiếng gì thế?”
Lục Duật Thành lấy ly nước của cô, rót thêm chút nước ấm.
“Cố Hằng đã đăng ảnh lên Weibo, cư dân mạng cũng đã biết quan hệ giữa ba chúng ta rồi, còn họp lớp làm gì?”
Trước đó, vì muốn hé lộ mối quan hệ giữa bọn họ thông qua buổi họp lớp nên họ mới muốn tổ chức, sau này có bị chụp phải thì còn có thể thanh minh.
Thì ra là thế.
Tô Dương nhận ly nước, hơi ấm từ thành ly truyền thẳng vào lòng qua lòng bàn tay.
Trong lúc ăn cơm, lúc bọn họ nhắc tới phim ảnh, Tô Dương mới biết bọn họ đã hoãn lại bộ phim với chủ đề nhà nhiếp ảnh kia, hiện tại có kế hoạch quay một bộ phim thanh xuân mang một cái tên rất dung tục là “Thanh xuân vĩnh hằng”, vừa nhìn đã biết là tên Lục Duật Thành đặt.
Tô Dương chỉ biết đây không phải là một bộ phim tình yêu. Phim lấy chủ đề chính là tình thân cùng tình bạn, diễn viên chính cũng chẳng phải là Cố Hằng cùng Tô Nịnh Nịnh mà đều là những diễn viên trẻ tuổi.
Tô Dương tò mò: “Sao không quay bộ phim kia nữa?”
Lục Duật Thành: “Chẳng phải bây giờ cậu ở chung rất hài hòa với bố mẹ của Tưởng Bách Xuyên sao? Cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện nữa.”
Quan trọng nhất là, hiện tại cư dân mạng đã biết ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, có rất nhiều tình tiết hắn không thể viết.
Hắn vốn định làm một kịch bản liên quan tới cô và hai người bọn họ, nhưng nay đã không còn thích hợp nữa. Hiện tại, kịch bản ấy sẽ chỉ mang đến những thị phi không cần thiết cho cô, nay cô quan hệ không tệ với bên nhà chồng, lại đang là những tháng đầu mang thai, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Có lẽ, chờ hắn già đi, chờ cô già đi, chờ tất cả mọi người đều già đi, cư dân mạng chẳng hề nhớ rõ những thị phi hiện tại nữa, chỉ có thể sống dựa vào hồi ức để mang lại chút niềm vui cho cuộc sống, có lẽ khi ấy, hắn sẽ lấy kịch bản ra và thực hiện.
Hắn cũng lấy một cái tên rất quê, rất dung tục cho kịch bản kia, nhưng đó cũng là cái tên tốt nhất để biểu đạt tâm tình mấy năm nay của hắn cùng Cố Hằng:
“Làm thế nào để ngừng yêu em.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người đàn ông phải ra sân bay để về Bắc Kinh.
Ngoài trời vẫn còn chưa ngớt mưa.
Tô Dương cầm theo chiếc khăn quàng cổ dày, dừng chân ở sảnh nhà hàng và bắt đầu quàng khăn. Lục Duật Thành mở ô, đoạn bảo: “Đi thôi, tôi đưa cậu về khách sạn.”
Cô vẫy tay chào Chu Minh Khiêm rồi ra ngoài cùng hắn. Tới cửa nhà hàng, cô muốn tự cầm ô, hắn đành phải đưa ô cho cô.
Cô giơ cao ô, vừa cười vừa nói với hắn: “Lục Thỏ Con, chị đây sẽ chống lên một mảnh trời cho em, em cứ mở lòng thoải mái đi nhé!”
Lục Duật Thành: “…”
Hắn bất mãn vươn tay xoa đầu cô thật mạnh, còn cô vẫn cười đầy càn rỡ. Hắn nghiêng đầu, chăm chú nhìn khóe mắt cùng đuôi lông mày của cô.
Đây là gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp nhất mà hắn từng trông thấy.
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu… Nếu buổi chiều năm lớp 10 ấy, trên sân trường, cô hỏi hắn thích ai.
Nếu hắn nói người đó là cô, liệu có phải mọi chuyện sẽ khác không?
Có phải hiện tại cô sẽ là vợ của hắn, và bọn họ cũng sẽ có một đứa trẻ hay không?
***
Chu Minh Khiêm kẹp điếu thuốc trên tay, bởi vì nơi này cấm hút thuốc nên anh chỉ đang vuốt ve nó.
Đứng trong khu vực nghỉ ngơi của khách sạn, xuyên qua cửa sổ sát đất, cách một màn mưa nhỏ, nhìn bóng hình dần dần khuất xa của hai người, lần đầu tiên anh không thể nói rõ cảm giác ở trong lòng mình.
Trước đây, anh cảm thấy, vấn đề khôngg nằm ở chỗ EQ của Tô Dương cao hay thấp mà là cô bị thiểu năng trí tuệ, đúng, chính vì bị thiểu năng trí tuệ nên mới không nhận ra là Lục Duật Thành thích cô.
Năm ngoái, Cố Hằng từng dẫn anh tới nhà Tô Dương một lần, khi chung đụng với bố mẹ Tô, ba người trò chuyện, hỏi han việc nhà chẳng hề khách sáo, tựa như một gia đình.
Sau đó, anh phải đeo bám hỏi mãi thì Cố Hằng mới chịu mở miệng, nói bọn họ đã như vậy từ khi còn nhỏ. Bố mẹ Cố và Tô Dương cũng chẳng khác như vậy là bao, thâm chí quan hệ còn rất tốt, bởi vì người con gái nào cũng đều tri kỷ.
Anh nói, hai mươi năm qua, bọn họ gần như vẫn là thế.
Cố Hằng còn nói, trước khi Tô Dương biết Tưởng Bách Xuyên, tính tình cô tồi tệ đến cực điểm như vậy cũng là vì bị hai người bọn họ chiều hư. Anh cùng Lục Duật Thành từng cho rằng, trên đời này, không ai có thể chịu được tính tình ngang ngược vô lý của cô ngoài bọn họ.
Dù biết tính cô rất xấu, không yêu học tập, họ vẫn mặc kệ, bao dung tất cả tính xấu của cô, thay cô làm phần lớn bài tập.
Đó là lần đầu tiên Cố Hằng nhắc tới tình cảm giữa ba người bọn họ với anh, nhưng cũng chẳng nói gì nhiều.
Kết hợp với những gì nghe được từ Lục Duật Thành, Chu Minh Khiêm cũng hiểu được sơ sơ.
Cuối cùng anh cũng biết vì sao Tô Dương lại thiếu nhạy bén đến vậy, ngần ấy năm trôi qua mà cũng không nhận ra rằng Cố Hằng cùng Lục Duật Thành ấp ủ tình yêu nam nữ với cô.
Bởi vì trong mắt Tô Dương, lòng tốt và sự cưng chiều của hai người bọn họ đều là sự quan tâm xuất phát từ tình thân tựa như khi còn nhỏ, cô đã sớm quen với điều này.
Cô bắt đầu hưởng thụ sự cưng chiều vô điều kiện ấy từ khi còn chưa tròn 9 tuổi, mà hiện tại, hơn 20 năm đã trôi qua, đặc biệt là khi bọn họ chưa bao giờ bày tỏ tiếng lòng của bản thân, dù là ai cũng sẽ không suy nghĩ gì khác.
Mà phần “thích”, thậm chí là ham muốn chiếm hữu của Tô Dương đối với hai người bọn họ cũng chỉ là cảm xúc ích kỷ của em gái đối với anh trai, chẳng hề ẩn chứa bất kỳ tình cảm đặc biệt nào khác.
Chờ em gái trưởng thành, có người mà chính mình thích, đương nhiên cô sẽ lạnh nhạt, thậm chí là “bỏ rơi” các anh trai.
Đây cũng chính là nỗi bi ai của Lục Duật Thành cùng Cố Hằng.
Ở phía đối diện đường, Lục Duật Thành đang cầm ô bước sang bên này. Chu Minh Khiêm ngưng dòng hồi ức, cũng sải bước ra ngoài.
Hai người lên ô tô, đi thẳng ra sân bay.
Chu Minh Khiêm nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ thủy tinh, lòng hiếu kỳ nhất thời bộc phát, nửa đùa nửa thật hỏi: “Chao ôi, đừng bảo sau này cậu còn định nuôi con thay Tô Dương đấy nhé?”
Lục Duật Thành vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong kính chiếu hậu, bóng hình của khách sạn kia càng ngày càng mờ nhạt. Cho đến khi hoàn toàn biến mất, hắn mới thu tầm mắt lại, quay đầu về phía Chu Minh Khiêm, nghiêm túc hỏi: “Cậu cảm thấy đầu óc của tôi có vấn đề chắc?”
Chu Minh Khiêm: “Bây giờ cậu mới biết à?”
Lục Duật Thành: “…”
“Tôi cảm thấy, có lẽ cả đời này đầu óc của cậu cũng sẽ không bình thường được.”
Cho nên, đến lúc đó hắn nhất định sẽ tới nhà Tô Dương để chơi với đứa nhỏ.
Sau khi nói xong, anh không nhịn được mà chế nhạo Lục Duật Thành: “Người cậu đã gặp, nỗi nhớ cũng đã vơi, bây giờ có thể an giấc trên máy bay rồi nhỉ?”
Hắn liếc anh một cái nhưng không nói gì.
Chu Minh Khiêm khẽ cười, nghiêng đầu ngắm Chicago dưới cơn mưa như trút nước.
Bọn họ vốn phải tới New York, nhưng Lục Duật Thành lại cương quyết kéo anh tới Chicago một chuyến, nói hắn sắp không được gặp Tô Dương tròn ba tuần.
Khi ấy, anh chỉ đáp đúng một từ: Hèn, nhưng anh vẫn yểm trợ hắn, cùng hắn bay sang Chicago như một kẻ ngốc.
Qua đây ăn một trận chọc ngoáy của Tô Dương xong, trong lòng Lục Duật Thành thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đó, cứ mỗi khi uống rượu, hắn sẽ mượn mấy phần men say để nói nhớ Tô Dương.
Chu Minh Khiêm cảm thấy Lục Duật Thành quả thực là không bệnh mà rên, sao một người đàn ông lại cứ cầm mãi không buông như vậy.
Trên thực tế, hai người mới chỉ không gặp nhau chưa đầy một tháng, bởi vì Lục Duật Thành sẽ phải đi gặp Tô Dương một tháng một lần, chí ít mấy năm gần đây đều là thế, chỉ là, hắn luôn lợi dụng cơ hội khi công tác..
Tựa như lần đóng phim ở phố Wall lúc trước, trong điện thoại, Lục Duật Thành nói hắn đã không gặp Tô Dương ba tuần, không ngờ cô lại ầm ĩ với Kiều Cẩn ở trên mạng. Chợt, hắn chuyển chủ đề, giục anh chụp áp phích tuyên truyền cho phim ngay tại nước ngoài.
Anh lập tức hiểu ẩn ý của hắn, bảo trợ lý liên hệ với người đại diện của Tô Dương, nói phải nhanh chóng chụp áp phích.
Anh đã khuyên Lục Duật Thành nhiều lần, hãy tìm và kết hôn với một người phụ nữ hợp mắt và đối xử tốt với hắn, đừng vùi mình trong chấp niệm. Kết quả hắn nói, hắn không nên gieo họa cho con gái nhà người ta.
Cũng tức là, hắn không có ý định kết hôn.
Ngoài trời vẫn đang mưa rả rích, hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ.
Sa vào đầm lầy tình cảm, Lục Duật Thành cùng Cố Hằng tựa như Chicago ngày mưa. Cho dù cuối cùng thành phố này vẫn có thể nghênh đón một ngày nắng, thế nhưng, năm nào mùa mưa cũng vương vấn ở nơi đây.
***
Sau khi Tô Dương về khách sạn, Đinh Thiến và nhân viên của studio đã trả phòng, đang chuẩn bị ra sân bay để bay chuyến buổi chiều.
Đinh Thiến hỏi: “Cậu phải chờ tới tối mới qua New York hả?”
Cô gật đầu: “Ừ, mình ngồi chuyến lúc 5 rưỡi, chưa tới 9 giờ là có thể đến nơi rồi, cũng sẽ không làm lỡ thời gian làm việc ban ngày của Tưởng Bách Xuyên.”
Đinh Thiến dặn cô phải cẩn thận, lại ôm choàng lấy cô.
Tô Dương tiếp tục: “Có lẽ các cậu sẽ bay cùng chuyến với Chu Minh Khiêm đấy, bọn họ cũng vừa ra sân bay xong.” Cô thuận miệng nói một câu.
Trái tim Đinh Thiến run lên, giọng có chút mơ màng: “Vậy sao? Trùng hợp thật.”
Sợ Tô Dương phát hiện ra nỗi lòng của mình, cô cuống quít nói: “Mình xuống tầng đây, mọi người đều đang chờ cả rồi.” Sau đó, cô rời khỏi phòng như chạy trốn.
Đinh Thiến không ngờ mình lại trông thấy Chu Minh Khiêm ở trên máy bay. Anh ngồi ở phía bên phải của dãy trước, cô có thể nhìn thấy gò má của anh. Anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, đang chăm chú xem video.
Cô trông thấy cả hình ảnh của video, là một bộ phim phóng sự.
Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy mà không phải cảm thấy nặng nề và e dè.
Cô đã biết anh từ rất nhiều năm về trước, cũng tại một phim trường, chỉ là khi ấy bên anh có giai nhân, cô chỉ có thể nhìn từ xa.
Họ chạm mặt lần thứ hai tại vùng Giang Nam mưa bụi.
Khi ấy, cô đã là người đại diện của Tô Dương, đang đồng hành cùng Tô Dương tới thị trấn Giang Nam để chọn cảnh chụp, vừa hay anh cũng đang quay phim ở đó. Bởi vì Lục Duật Thành, Tô Dương đi ăn cùng bọn họ, mà cô cũng theo sau.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng liếc cô một lần nào. Về sau, cho dù có liên lạc vì chuyện công việc thì cũng là trợ lý của anh liên lạc với cô.
Sau đó, trong chính lần gặp mặt tại phim trường, anh vô tình đùa một câu. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ từng chữ anh nói khi ấy.
Anh nói: “Cô ấy (Tô Dương) cứng đầu như con lừa vậy, chúng tôi sẽ không đưa cô ấy đi cùng nữa, mà sẽ đưa cô đi thay. Vẫn là tuýp phụ nữ hiền dịu giống cô đáng yêu hơn.”
Tuy cô quả thực chẳng hề hiền dịu, cũng chẳng có nửa xu quan hệ với hai chữ “đáng yêu”, nhưng khi ấy, mặt cô đỏ tới tận mang tai, dù biết anh chỉ đang nói đùa, trái tim cô vẫn không kiềm được mà lạc nhịp.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô không khỏi tự giễu một phen, đây là chuyện hão huyền cỡ nào.
Vào lần tới Hồng Kông để quay quảng cáo cho KING, khi Tô Dương nói cho cô biết biệt thự này chính là nhà của Chu Minh Khiêm, cô vừa vui mừng, lại vừa vô thức cảm thấy xót xa.
Anh quá chói mắt, không biết số nữ minh tinh thích anh có thể xếp thành mấy hàng.
Mà cô thì sao?
Ngoại trừ chiều cao vượt trội một chút, từ gia đình, khuôn mặt, dáng người cho tới khí chất, tất cả mọi thứ đều thật bình thường. Có sự khác biệt một trời một vực này, chỉ ảo tưởng một chút thôi cũng đã khiến cô cảm thấy đó là xa xỉ, là không biết tự lượng sức mình.
Có đôi khi, tình yêu chính là một liều thuốc mê, rõ ràng biết là không có kết quả, nhưng vẫn không thể ngăn nổi trái tim rung động trong lồng ngực.
Cô lấy di động ra, chụp trộm gương mặt nhìn nghiêng của anh, tải lên album ảnh mà chỉ bản thân cô có quyền thấy rồi xóa ảnh khỏi di động.
Cửa khoang đóng lại, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt di động.
Cô nhìn bức ảnh kia thêm lần nữa, vốn muốn đổi sang chế độ máy bay, sau lại dứt khoát tắt máy. Đoạn, cô đứng dậy, đổi chỗ ngồi với một đồng nghiệp trong studio.
Lúc này đây, cô không còn nhìn thấy anh khi ngẩng đầu lên nữa.
Máy bay xuyên qua không trung, toàn bộ những tâm tư không nên có ấy đều ở lại nơi này.
Cô hiểu rằng, rất nhiều khi, tình yêu chỉ có mở đầu mà không có kết thúc.