Truyện Đứa Con Định Mệnh - Hạ Mạc - Lăng Diệc Thâm (full) - Chương 33
“Anh là bạn trai của em, lẽ ra anh phải để lại ấn tượng sâu sắc cho em mới đúng, nhưng tại sao em lại chẳng có một chút kí ức gì về anh vậy?”
“Thật sao?” Đôi mắt chim ưng của hắn rời khỏi mắt cô, dịch chuyển xuống chiếc mũi cao cao ấy, cuối cùng dừng lại trên đôi môi phớt hồng như cánh hoa anh đào của cô: “Có lẽ anh sẽ có cách khiến em nhớ lại anh.”
“Cách gì vậy?” Cô nhìn hắn bằng ánh mắt hiếu kì.
Hắn khẽ nhếch khóe miệng, một tay ôm cô, một tay nâng chiếc cầm nhìn của cô lên, cúi thấp đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô. Một năm trước, hắn đã muốn làm chuyện này, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi. Mùi vị này thật giống như hắn tưởng tượng, thật ngọt, giống như hoa anh túc vừa đẹp, vừa khiến người ta nghiện.
Nhưng người con gái trong lòng hắn lại giống như người ngốc, không một chút phản ứng, chỉ mở to mắt ngây ngốc nhìn hắn, khiến hắn rất muốn cười lên. Hắn hơi ngẩng đầu, nói với cô: “Nhắm mắt lại”
Nhưng cô vẫn không phản ứng, hắn liền cười cúi đầu hôn nhẹ lên mi mắt cô. Có giống như bị điện giật, nhắm vội mắt.
Lăng Diệc Thâm hôn lên đôi mắt, rồi lại đến đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nhẹ nhàng từng chút một. Hắn muốn thăm dò sâu hơn vào chiếc miệng nhỏ xinh ấy, nhưng cô từ đầu đến cuối đều mím chặt môi, một kẽ hở cũng không có.
sự nhút nhát, ngượng ngùng, xấu hổ đó của cô, khiến hắn vừa thích vừa vui vừa bất lực. Bàn tay to lớn của hắn không chịu yên phận dạo chơi trên eo cô. Cuối cùng không thể kiềm chế được
nữa, hắn đưa tay vào bên trong lớp áo mỏng ấy, men theo da thịt mịn màng tìm đến nơi đầy đặn của cô.
“A…” Hạ Mạc đang trong cơn mơ hồ, bất giác kêu lên một tiếng, duỗi tay muốn thoát khỏi cơ thể hắn. Nhưng khi cô vừa hé miệng, thì hắn đã rất nhanh chóng tiến vào trong miệng cô, nuốt trọn lại âm thanh của cô. Cô lại một lần nữa như bị giật điện, toàn thân tê liệt, không còn chút phản kháng nào.
Ôm người con gái mềm mại như nước mùa thu trong lòng, Lăng Diệc Thâm không tránh khỏi có tà ý, những ngón tay hắn dừng lại một chút trên áo ngực cô, rồi trực tiếp tiến sâu vào trong, không chút trở ngại nắm trọn nơi mềm mại đó.
Hạ Mạc giống như đang lơ lửng trong không trung, toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực, chỉ có thể dựa vào vai người đàn ông trước mặt, mới không bị rơi khỏi không trung.
Cô không thể không thừa nhận mình và người đàn ông này có quan hệ với nhau, vì nếu không sao có lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Hơn nữa có cảm giác cơ thể càng ngày càng nóng hơn, tim cũng đập mạnh hơn, dường như mong muốn nhiều hơn, nhưng lại không biết mình muốn cái gì.
Cô vẫn nhắm chặt mắt, cơ thể bỗng ngọ nguậy. Hắn trêu đùa cô, đến nỗi toàn thân cũng nóng như lửa, hận không thể cởi bỏ hết đồ trên người cô, cùng cô lâm trận ngay tại đây.
Nơi này mặc dù kín đáo, nhưng đối với cô và hắn là một sự không tôn trọng, ít nhất là vấn đề sạch sẽ.
Hắn kiềm chế, nên sự ham muốn đó xuống, rời khỏi đôi môi, bỏ tay ra khỏi người cô, ôm eo kéo cô đặt lên đùi mình, ghé sát tai cô nói: “Lên phòng làm việc của anh nhé? Ở đó có phòng ngủ.”
“Ừm” Không biết cô có nghe rõ lời hắn nói không, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Hắn lập tức mở cửa ôm cô rời khỏi xe, nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới đất. Cô vẫn không có chút sức lực dựa vào lòng hắn.
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Hắn sớm phát hiện, trừ hai lần đầu tiên đó ra, những lần khác khi cùng hắn tiếp xúc da thịt cô đều rất nhiệt tình, thậm chí có chút gấp gáp…
Cho dù vừa mới giây trước còn cự tuyệt, nhưng chỉ cần hắn đụng chạm chút là cô lại giống như uống phải thuốc gì đó, nhiệt tình đón nhận đáp lại. Điều này khiến hắn càng phấn khích, càng kích động.
Hắn đưa tay kéo lại áo cô, ôm cô bước vào thang máy chuyên dụng cách đó không xa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cô bất giác rùng mình. Lăng Diệc Thầm liền cởi áo vest, khoác lên người cô.
Cô giống như bừng tỉnh sau cơn dục vọng, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, khuôn mặt cô biến sắc.
Cô rất nhanh thoát khỏi người hắn, cởi chiếc áo trên người ném thẳng về phía hắn: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Lăng Diệc Thâm không biết nên khóc hay cười, nhìn bộ dạng này của cô chắc có lẽ vừa nãy cô vẫn còn đang mơ hồ chưa tỉnh.
“Không phải vừa rồi em đã đồng ý lên phòng làm việc của anh sao?”
“Tôi không đi!” Hạ Mạc nhìn thang máy đã sắp lên đến tầng mười, vội vàng đưa tay ra ấn: “Trời tối như vậy rồi, tôi lên phòng anh để làm gì? Tôi phải về khách sạn!”
“Vậy anh sẽ về cùng em? Em ở khách sạn nào?”
“Anh… anh muốn làm gì?” Hạ Mạc quay người, chặn hai tay trước người hắn: “Tôi không phải là người con gái dễ dãi, cho dù anh là bạn trai tôi, nhưng tôi cũng không thể cùng anh thuê phòng
như vậy được.”
“Hóa ra là vấn đề này” Hắn bỗng cười, rất lâu rồi hắn chưa cười như vậy: “Chúng ta sớm đã thuê phòng cùng nhau rồi”
“Anh nói gì?” Hạ Mạc há hốc miệng, trợn to mắt, khó khăn lắm mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Thuế phòng? Ai với ai?”
“Anh và em” Hắn đã bị cấm túc một năm rồi, bây giờ không muốn làm hòa thượng nữa, hắn muốn xác định rõ mối quan hệ của hai người.
“Chúng ta… thuê phòng là để học sao?”
“Cũng có thể nói như vậy.” “Đinh” cửa thang máy mở ra, Lăng Diệc Thâm nhìn nét cười trên khuôn mặt Hạ Mạc, hắn lại tiếp tục trêu: “Chỉ có điều, thứ chúng ta học không liên quan đến nhà trường dạy.”
“Hả?” Hạ Mạc dừng bước, bất mãn lườm hắn: “Vậy có liên quan đến cái gì?”
“Hành lang có camera giám sát, có thể nghe thấy chúng ta nói gì” Lăng Diệc Thâm chỉ tay vào điểm sáng màu đỏ gần đó, rồi kéo cô đi về phía phòng làm việc của mình: “Có một số lời không nên nói công khai như vậy.”
Cứ thế cô bị hắn kéo đến phòng làm việc.
“Tạch” cửa đóng lại, cùng lúc tất cả đèn trong phòng đều sáng rực.
Hạ Mạc nhìn một lượt căn phòng, rất sạch sẽ và đơn giản nhưng lại không mất đi sự trang trọng, quyền uy. Một lần nữa cô có thể khẳng định, bạn trai cô là một người rất giàu có.
“Em có muốn uống gì không?” Lăng Diệc Thâm đặt áo lên ghế sofa, đi đến mở tủ lạnh: “Còn. một chai cocacola, với rượu vang. Em muốn uống cái nào?”
“Coca đi.” Hạ Mạc đứng trước tường kính, có chút sợ sệt nhìn cảnh vật dưới chân. Cảm giác này thật thú vị, vừa như đang đứng ở vách núi hiểm trở, vừa như đứng trên đài vinh quang cao cao tại thượng.
“Đẹp không?” Lăng Diệc Thâm từ phía sau vòng lên, ôm eo cô.
Hạ Mạc không cự tuyệt, ngược lại còn dựa người vào lòng hắn. Lúc này, cô mới dám mở to đôi mắt thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, không cần phải lo lăng kính có bị vỡ, rồi cô có đột nhiên rơi xuống không.
Lăng Diệc Thậm cúi thấp đầu, tựa lên tóc cô, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn rất hiếm khi ngắm cảnh đêm ở vị trí này, thật không ngờ đêm ở thành phố D lại đẹp đến thế. Nhưng vẫn không thể đẹp bằng người con gái trước mặt hắn.
Hắn hình như đã nghĩ ra được cách gì đó để đối phó với cô, hơn nữa đây còn là cách có hiệu quả trực tiếp.
Hắn siết eo cô chặt hơn, đẩy cô tiến lên phía trước vài bước. Cô không dám tiển hơn nữa, hét lên: “Không, tôi sợ lắm, tôi đứng đây xem được rồi.”
“Có anh ở đây rồi, em sợ gì chứ?” Lăng Diệc Thâm cười nói.
“Nhưng tôi vẫn sợ” Hạ Mạc lùi lại phía sau, cơ thể càng gần hơn với hắn.
Lăng Diệc Thậm tiến sát vào người cô, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, đột nhiên hẳn nới lỏng tay khỏi eo, kéo cô về căn phòng phía sau: “Đứng ở phòng này nhìn ra sẽ càng đẹp hơn.”
“Thật không?” Hạ Mạc ngốc nghếch hỏi, cô chẳng khác gì chú cừu non bị con sói là hắn đưa vào phòng nghỉ.