Truyện Của Thiên Trả Địa - Tống Nam Y (full) - Chương 44
Nghe người mẹ ruột của mình nói ra câu này, trong lòng Thẩm Yên ấm lên vài phần.
Quả nhiên lúc này đây vẫn là người nhà hiểu rõ mình nhất.
Bà ấy hít hít mũi lắc đầu nói: “Tạm thời con vẫn chưa biết, lúc nãy mẹ cũng nhìn thấy rồi đấy đến cả mẹ anh ấy cũng không muốn quan tâm, vậy là rất tức giận rồi, con thật sự rất sợ..”
“Mẹ cũng sợ nữa!”.
Liễu bà bà lo như kiến ngồi trên chảo nóng vậy.
Bà ta đi đi lại lại tại chỗ, cái lưng còng nhô lên cao cao ấy giống như nửa quả cầu luôn ở phía sau lắc lư qua trải qua phải.
“Mẹ à, mẹ cũng nghĩ cách giúp con đi, đợi ngày mai Tri Thu không giận như vậy nữa thì mẹ giúp con khuyến ảnh đi.” Thẩm Yên đề ra chủ ý.
Liễu bà bà lập tức đồng ý liền.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì xem chút nữa bị Liễu bà bà làm tức đến trợn tròn mắt.
Liễu bà bà nói: “Cho dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng sẽ không để tụi con ly hôn đâu, con yên tâm di.”
Đây có phải chuyện ly hôn đâu!
“Mẹ à, tình cảnh hiện giờ của Thi Dự rất là nguy hiểm, mẹ nên giúp con đi khuyên Tri Thu nguôi giận đừng làm khó Thị Dư mới đúng chứ!”
Nhưng Liễu bà bà hừ một tiếng, bà ta không quan tâm vụ này cho lắm.
“Đây là do con và Thị Dư ngu quả thôi tự lấy đá đập lên chân của mình, theo mẹ nghĩ thì nhanh nhanh gả đi cho xong đừng có làm lớn chuyện thêm nữa, công việc của Tri Thu đỡ phải chịu ảnh hưởng, em con muốn chuyển hộ khẩu lên thành phố còn cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trị Thu nữa đó!”
Rốt cuộc thì bà ta không có đem chuyện của Tổng Thị Dư để ở trong lòng.
Nói sợ, là sợ Tống Trị Thu và Thẩm Yên ly hôn vậy thì bà ta không thể giúp được đứa con nhỏ của mình chuyển hộ khẩu lên thành phố.
Thẩm Yên chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Sau khi trố mắt há miệng, họng bà ta trào lên một mùi tanh tanh, trước mắt cũng bắt đầu tối sầm lại.
Số mệnh của đứa con gái ruột của mình ở trong lòng của Liễu bà bà còn không quan trọng bằng chuyện chuyển hộ khẩu cho đứa em.
Bà ta quả thật không nói tiếp được nữa, cũng không muốn nói tiếp nữa.
Bà ta xua xua tay với Liễu bà bà rồi lảo đảo đi lên lầu.
Liễu bà bà muốn đi lên theo liền bị giọng nói sắc lẻm của Thẩm Yên hô ngưng: “Mẹ đừng có đi theo con!”
Một sự chấn động lớn ập đến làm cho bà ấy tạm thời không thể hồi hồn lại, chỉ muốn lên sân thượng ở lầu hai hóng gió.
Cho dù như thế nào thì bà ấy cũng đều nghĩ không thông.
Tại sao Liễu bà bà lại nói ra được những lời này, vì chuyện hộ khẩu thành phố mà hoàn toàn có thể không quan tâm đến sự sống chết của Tống Thi Dư.
Đây là thứ bà ngoại gì chứ!
Bà ta chạy lên sân thượng.
Lúc đi ngang qua hành lang bà ta nhìn thấy phòng của Tổng Thị Dư và Tống Nam Y.
Ngập ngừng một hồi vẫn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lúc Liễu bà bà xuống dưới lầu thì Tổng Nam Y đã mở khoá cửa phòng ra rồi.
Thẩm Yên liền không chút trở ngại gì mà đi vô trong phòng.
Lướt nhìn tình hình ở trong phòng xông bà ta có chút sởn da đầu, đến cả hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp.
ở trong phòng là một mớ hỗn độn.
bên chỗ Tổng Nam Y, những đồ gì đập vỡ được đều đã bị đập gần hết rồi.
Còn bên Tống Thi Dự thì bị lật rối tung cả lên.
Mấy năm trước Thẩm Yên có mua bình làm bằng gốm cho Tổng Thị Dư để đựng tiền, giờ đây đang nằm trên đất vỡ tứ tung.
Số tiền trong đó đã sớm không còn.
“Con… con đã làm gì rồi?” Giọng nói của Thẩm Yên có vài phần run rẩy.
“Mẹ à, trong lòng của mẹ hiểu rất rõ mà không phải sao?” Tống Nam Y ngồi trên mép giường nhếch miệng cười tinh nghịch, bộ dạng thong dong hỏi ngược lại.
Đúng, thật sự Thẩm Yên đều biết cả.
Nhưng mà bà ta không muốn chấp nhận chuyện có khả năng xảy ra này.
Bà ta muốn đem những trách nhiệm đó đều quy vào người của Tống Nam Y.
Không thể nào, không thể nào xảy ra chuyện này được.
Bà ta kích động nhào lên muốn giật cổ áo của Tổng Nam Y.
Nhưng Tống Nam Y lại trước bà ta một bước nắm chặt cổ tay của bà ta lại.
Vừa đúng huyệt trên cổ tay, khẽ siết chặt một chút Thẩm Yên liền đau đến kêu thành tiếng, cứ như thế chịu không nổi quỳ xuống dưới đất.
Ở dưới tình huống bị ép buộc như thế này bà ta đã quỳ trước mặt Tổng Nam Y!
Đối với việc này bà ta phẫn nộ không ngừng, ngước đầu lên muốn chửi mắng Tổng Nam Y mau thả tay ra.
Nhưng vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ấy tràn đầy sự chế giễu và lạnh lẽo.
Bộ dạng này của Tổng Nam Y quả thật là quá đáng sợ.
Toàn thân Thẩm Yên tự nhiên không nhịn được mà phát run, giống như một con mồi nằm run rẩy trên đất trước mặt của sư tử, mất đi năng lực vùng vẫy.
“Mẹ à, tự tạo nghiệt đáng đời lắm đó” Tống Nam Y ngắn gọn súc tích mà nói.
Sau đó đẩy Thẩm Yên ra.
Thân hình lảo đảo một phát liền té ngã xuống mớ hỗn độn đó.
Những mảnh vỡ của bình đựng tiền cắm sâu vào lòng bàn tay của bà ta, không đâm xuyên qua nhưng máu của bà ta giống như một con sông nhỏ chảy xuống không ngừng.