Truyện Anh Lệ Hãy Buông Tay - Diệp Văn Văn (full) - Chương 99
CHƯƠNG 99: KHÔNG THẤY DIỆP VĂN VĂN
Diệp Văn Văn về lại chỗ ngồi vẫn cảm thấy lòng không yên, cô gửi tin nhắn cho Lệ Trùng Khánh nhưng không nói thẳng về vấn đề của Từ Thanh, mà chỉ nói cửa chớp chưa đóng.
Lệ Trùng Khánh trả lời lại rất nhanh, còn gửi cho cô ảnh cửa chớp đã đóng.
Diệp Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác về Từ Thanh đã thay đổi.
Mặc dù bây giờ xã hội này không thiếu cái lạ, nhưng bên cạnh Diệp Văn Văn chưa từng xuất hiện nhóm người nào đặc biệt như thế.
Từ Thanh không phải người thuộc nhóm đó đấy chứ?
Diệp Văn Văn đang ngồi thẫn thờ thì Bạch Dung đã cầm một xấp tài liệu bước vào.
“Người nhà họ Quách đến bệnh viện đón Quách Phù ra rồi, sáng nay vừa làm thủ tục xuất viện xong.”
Diệp Văn Văn hoàn hồn, hỏi nhỏ: “Sáng nay Quách Hữu ở công ty chúng ta, liệu anh ta có biết chuyện này không?”
Bạch Dung đáp lại: “Bây giờ rất khó nói, dù sao cảm xúc của Quách Phù cũng đã ổn định nhiều, bệnh viện không có lý do gì để bắt cô ta phải ở lại cả.”
“Hình như Quách Hữu đã đến bệnh viện thăm Quách Phù, quan hệ hai người họ rất phức tạp. Bây giờ Quách Phù đã ra viện, hẳn là bọn họ sẽ tiếp tục sống chung.” Diệp Văn Văn nói ra suy đoán của mình.
“Bây giờ Quách Hữu ẩn giấu rất kín đáo, chưa chắc anh ta đã kéo Quách Phù xuống nước.” Bạch Dung phủ định lại phân tích của Diệp Văn Văn.
“Vậy chúng ta có thể ra tay với Quách Phù để Quách Hữu để lộ sơ hở không?” Diệp Văn Văn hỏi.
Bạch Dung mỉm cười: “Bây giờ cô cũng có tư duy logic và chiến lược lý trí của cảnh sát rồi đấy, nhưng cấp trên có hành động của cấp trên, điều chúng ta cần làm là ổn định.”
Buổi trưa, trời trong nắng ấm.
Diệp Văn Văn và Bạch Dung ra khỏi toà nhà công ty để đi ăn, cố ý chọn một vị trí ngoài trời để người khác dễ thấy.
“Liệu Quách Hữu có âm thầm quan sát chúng ta không?” Diệp Văn Văn thận trọng hỏi.
Cứ nghĩ đến mỗi hành động của mình đều bị người khác theo dõi, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Tự nhiên một chút, cô cứng quá đó.” Bạch Dung uống nước ép hoa quả trước mặt rồi cầm điện thoại lên tiếp tục đọc tin tức.
“Rõ ràng lắm à?” Diệp Văn Văn vội vàng học theo dáng vẻ của cô ta, thu lại ánh mắt đang nhìn xung quanh.
Hai người ăn cơm xong, mọi chuyện đều êm đềm, không có bất kỳ tình tiết đáng ngờ nào xảy ra.
“Tôi đi thanh toán.” Diệp Văn Văn nghĩ thanh toán ở quầy phục vụ trong nhà hàng nên cũng không để ý nhiều.
“Tôi vào cùng cô.” Bạch Dung không quên trách nhiệm của mình.
“Không cần, chỉ mấy phút thôi.” Diệp Văn Văn nói.
Bạch Dung đang định nói gì thì nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú, cô ta lập tức đề cao cảnh giác.
Diệp Văn Văn cũng cảnh giác: “Cô chú ý chiếc xe đó trước, tôi sẽ ra ngay.”
Cô bước nhanh tới quầy phục vụ, lấy điện thoại mở mã thanh toán lên: “Cho tôi thanh toán…”
Cô vừa lên tiếng, người phụ nữ phía sau đã nhanh hơn cô một bước, đưa hoá đơn trong tay cho nhân viên phục vụ.
Diệp Văn Văn bị va vào, người phụ nữ đó lập tức nhận ra bèn đưa tay lên xoa cánh tay cô, sau đó áy náy bảo: “Xin lỗi cô, tôi hơi vội… Cảm ơn nhé…”
Diệp Văn Văn nhíu mày, thấy dáng vẻ vội vàng của cô ta nên cũng chỉ đành bỏ qua, coi như không có gì: “Không sao, cô thanh toán trước đi.”
Người phụ nữ thanh toán xong vẫn đứng ở bên cạnh kiểm tra hoá đơn.
Diệp Văn Văn đưa hoá đơn của mình cho nhân viên phục vụ, sau đó cô cũng thanh toán xong.
Cô day huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu hơi nặng.
Lúc này người phụ nữ vừa tranh trả tiền trước quay đầu lại nhìn Diệp Văn Văn, khoé miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Văn Văn sững sờ, suy nghĩ càng trở nên hỗn loạn.
Sao cô ta lại cười với mình như thế?
Bạch Dung vừa xác nhận được người lái chiếc mô tô đó ăn mặc rất giống Quách Hữu sáng nay, cô ta đang định vào nhà hàng nói cho Diệp Văn Văn chuyện này thì phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Văn Văn ở quầy phục vụ.
Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy Diệp Văn Văn đứng đó, sau đó mới quay đầu nhìn theo hướng xe máy, sao một phút sau quay đầu lại đã không thấy đâu nữa?
Bạch Dung gọi cho Diệp Văn Văn nhưng không liên lạc được.
Cô ta lập tức phát hiện ra tình hình không ổn bèn gọi cho đồng nghiệp âm thầm đi theo theo dõi, sau đó hỏi nhân viên thu ngân tình hình.
“Chào cô, xin hỏi cô có biết bạn tôi đâu không? Vừa nãy cô ấy thanh toán ở đây.” Bạch Dung bình tĩnh hỏi.
“Cô ấy đi từ cửa sau ra rồi.” Nhân viên thu ngân thành thật trả lời.
Bạch Dung nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Đi cùng ai? Cô có ấn tượng gì không?”
Đột nhiên Bạch Dung thay đổi giọng điệu trở nên nghiêm túc khiến nhân viên thu ngân hơi giật mình: “Hình như đi một mình, cô gọi cho cô ấy không phải sẽ rõ sao?”
Bạch Dung vội vàng đi về phía cửa sau, đây là một con hẻm nhỏ cấm xe cơ giới, nhưng có rất nhiều cửa hàng thông nhau, rẽ vài lần là về lại đường chính.
Cô ta đấm vào bức tường bên cạnh, vẻ mặt bực bội.
Diệp Văn Văn bị người khác bắt đi ngay dưới mi mắt cô ta…