Trưởng Công Chúa - Mặc Thư Bạch - Chương 144: Uy hiếp
Lý Dung nhảy xuống giường, vội vã đi ra ngoài, nhưng khi chỉ vừa đi được vài bước, nàng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, quay đầu lại nói, “Không vào cung nữa, ngươi mau đi hỏi thăm xem Bùi đại nhân đang ở đâu, cho người bảo vệ chàng cẩn thận, ta lập tức qua đó”
“Điện hạ…”, Tịnh Mai có chút khó hiểu, “Không vào cung sao ạ?”
“Không đi”, trong mắt Lý Dung hiếm thấy lộ ra chút hoảng loạn, “Gọi đại phu đến, lập tức theo ta đi tìm Bùi Văn Tuyên”
Tịnh Lan nghe vậy lập tức cho người đi dẫn ngựa, Lý Dung lên ngựa, chạy thẳng về phía Hình bộ.
Sự hiểu biết của nàng về Tô Dung Khanh nhiều hơn Bùi Văn Tuyên rất nhiều.
Tô Dung Khanh làm việc dưới trướng nàng rất nhiều năm, nếu so sánh phong cách làm việc, cách thức của y hoàn toàn khác xa Bùi Văn Tuyên.
Vì năm xưa y là cấp dưới của nàng, bị nàng cố tình chèn ép nên Bùi Văn Tuyên không thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng nàng hiểu rõ y hơn bất kì ai.
Đó chỉ là những việc nhỏ nhặt vặt vãnh bị chôn vùi dưới dòng chảy thời gian xa xăm, năm xưa nàng hết lần này đến lần khác bắt ép mình làm lơ nó đi, song ở kiếp này, tất cả lại hiện rõ ngay trước mắt nàng khi y đã xác định đứng ở chiến tuyến đối lập.
Kiếp trước, Tô Dung Khanh cực kì trung thành và tận tâm với nàng.
Một năm nọ, khi họ bị ám sát, y chẳng chút do dự đứng chắn trước mặt nàng, để mặc lưỡi dao sắc bén đâm thủng thân thể mình, song y lại chẳng hề có ý lùi bước.
Người bình thường dùng thân chắn kiếm là vì bảo vệ người nào đó, song Tô Dung Khanh xông ra chắn kiếm là vì muốn dùng lưỡi kiếm sắc bén của mình, đâm thẳng vào ngực đối phương.
Nàng đứng trốn phía sau y, nhìn máu chảy dọc theo mũi dao tí tách rơi xuống người mình, mà người thanh niên trước mặt lại vẫn còn có thể rút dao ra, đâm lại lần nữa. Mãi cho đến khi viện binh tới, y vẫn còn giữ lăm lăm cây chủy thủ kia.
Lúc đó nàng nghĩ, thì ra trên đời này thật sự sẽ có người sẵn lòng từ bỏ tính mạng để bảo vệ nàng.
Nhưng hôm nay khi nhớ lại, trái tim nàng không khỏi có chút sợ hãi.
Tô Dung Khanh chẳng khác gì một con rắn độc, khi y cắn chết ai, y sẽ dùng chính cơ thể của mình nhào đến quấn chặt lấy đối phương và siết chặt hắn đến chết mới thôi.
Bao gồm cả nàng.
Hai mươi lăm năm, ai có thể dám chắc bản thân không rung động.
Nhưng ngay cả khi sắp giết nàng, y lại vẫn có thể xuống tay một cách dứt khoát, thong dong bình tĩnh, không chút do dự.
Y là một vị công tử thanh tao, song cũng là quỷ tu la chốn địa ngục.
Hiện tại đã đến bước này, có chuyện Vương gia làm cái cớ, nếu Bùi Văn Tuyên rơi vào tay y, y đời nào sẽ chịu bỏ qua cho hắn?
Cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi thôi, nàng cũng không thể để Bùi Văn Tuyên bị Tô Dung Khanh bắt đi được.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Trong lúc Lý Dung vội vàng đuổi theo Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên đang thản nhiên ngồi trong xe ngựa.
Tay hắn bị còng lại, hắn nâng tay vén màn lên, mỉm cười đánh giá dòng người tấp nập bên ngoài.
Hiện tại đã vào đêm, bầu trời không trăng không sao, trong gió thấp thoáng mang theo mùi hơi nước thổi phộc đến, như thể chẳng bao lâu sau trời sẽ đổ trận mưa lớn.
Tô Dung Khanh ngồi bên cạnh, tự rót cho mình một ly trà, động tác của y vô cùng chậm rãi, xen lẫn với tiếng nước chính là âm thanh của y, “Hình như Bùi đại nhân không hề thấy lo lắng một chút nào nhỉ”
Bùi Văn Tuyên nghe Tô Dung Khanh nói xong, quay đầu lại thong thả cười đáp, “Ta có gì đáng để lo lắng đây?”
“Số người Bùi đại nhân đắc tội gần đây e rằng không ít”
“Vậy Tô thị lang đang làm việc ở Hình bộ, số người đắc tội gần đây hẳn còn nhiều hơn cả ta”
Tô Dung Khanh đẩy ly trà sang cho Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn thoáng qua ly trả, không nhúc nhích.
Tô Dung Khanh cũng không giục hắn, y ngồi trước bàn trà, thần sắc bình thản, không biết đang vui hay buồn, “Hôm nay Bùi thị lang xông vào phủ Vương gia lại bị ta giải đi dễ dàng như thế, sợ là có mưu đồ khác. Không biết Bùi đại nhân đang toan tính chuyện gì?”
“Ngươi đoán xem?”
Bùi Văn Tuyên dựa vào vách xe, thái độ lười biếng, “Không phải Tô thị lang thần cơ diệu toán lắm sao? Ngươi đoán thử xem”
“Bùi thị lang tâm tư lắt léo*, ta không đoán nổi”
(Gốc, 七巧玲珑心, đại khái trái tim có tận 7 lỗ, ý chỉ những người thông minh hơn người, từng dùng để miêu tả Tỷ Can trong Bảng phong thần)
Tô Dung Khanh vuốt ve ly trà trong tay, hờ hững đáp, “Chi bằng Bùi đại nhân đoán thử xem, lý do ta giải ngài về Hình bộ là gì?”
“Nếu là lý do thì ta thừa sức biết rồi”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười hơi rướn người về phía trước, “Chẳng qua trước đó, ta muốn hỏi Tô thị lang một câu”
“Ngươi không tự hỏi xem, sau này Công chúa sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào sao?”
Hắn vừa dứt lời, Tô Dung Khanh liền chững người lại.
Bùi Văn Tuyên nhìn thoáng qua bàn tay rõ ràng khựng lại của y, ý cười trên môi không khỏi càng sâu hơn.
Thật ra, hắn đang muốn thử y.
Hắn đang muốn thử một khả năng, mà Tô Dung Khanh đã cho hắn một câu trả lời khẳng định.
“Ngươi muốn giết ta”
Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng nói, Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không biết”, tuy Bùi Văn Tuyên đang cười song ánh mắt lại có chút lạnh lẽo, “Ngươi là quan viên áp giải ta về, nếu ta chết ở đây, tương lai chốn quan trường của ngươi kiếp này, e rằng cũng phải đi đến hồi kết”
“Thì sao?”, Tô Dung Khanh không hề có ý phủ nhận, lập tức đáp, “Dùng tương lai chốn quan trường của ta để đổi lấy mạng của ngươi, có gì không ổn?”
“Dường như ngươi đang nghĩ ta chắc chắn chỉ còn con đường chết thôi nhỉ?”, Bùi Văn Tuyên dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh nhàn nhạt đáp, “Nếu ngươi còn sống thì cũng có liên quan gì đến ta?”
Kẻ ra tay cũng không phải người của y, nếu Bùi Văn Tuyên không chết thì có dính dáng gì đến y chứ.
Nhưng nghe vậy, Bùi Văn Tuyên lại cười.
“Nếu không liên quan đến Tô đại nhân…”, Bùi Văn Tuyên nâng tay, ném ly trà ban nãy Tô Dung Khanh rót cho mình ra ngoài. Ly trà rơi xuống đất, tiếng động kia như thể đã quấy nhiễu gì đó, chỉ trong chớp mắt, xe ngựa chợt dừng lại, thân thể hai người hơi nảy lên. Bùi Văn Tuyên dựng lại bàn trà, nâng mắt nhìn về phía Tô Dung Khanh, “Tô đại nhân nghĩ xem, vì sao ta lại có mặt ở đây?”
Sắc mặt Tô Dung Khanh chợt lạnh xuống, tiếng chém giết chớp mắt bao vây bốn phía, vũ tiễn bị bắn vào vách xe vang lên từng tiếng phập phập khiến thùng xe không ngừng rung lắc.
Hai người ngồi trong xe, dường như không hề bị tình hình bên ngoài ảnh hưởng, mỗi người ngồi một bên, như thể chỉ đang tán gẫu.
Tô Dung Khanh nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài, nhàn nhạt nói, “Ngươi có mai phục người”
Bùi Văn Tuyên lấy thêm một chiếc ly, sau đó bưng ấm trà lên, đầu tiên hắn châm trà cho Tô Dung Khanh, tiếp đến mới rót cho mình.
“Tô đại nhân đã đích thân đến sao ta dám lơ là được?”
Bùi Văn Tuyên nói xong, đẩy ly trà về phía Tô Dung Khanh, “Uống trà đi”
“Ngươi đã biết trên đường đi sẽ có mai phục”
“Ta vốn dĩ cũng không biết, nhưng thời khắc Tô thị lang xuất hiện, ta đã đoán được”
“Cho nên ban nãy trong suốt quãng đường đi, ngươi đều luôn quan sát xung quanh”
“Chẳng lẽ Tô thị lang cho rằng ta là kẻ thích xem náo nhiệt sao?”
Bùi Văn Tuyên bật cười, Tô Dung Khanh bình tĩnh nói, “Vậy ngươi dẫn người gây náo động ở phủ Vương thượng thư cũng vì muốn dụ ta đến đây?”
“Nói vậy thì không đúng”, Bùi Văn Tuyên lắc đầu, “Ta cũng không ngờ Tô thị lang sẽ vì việc này mà đích thân đến. Chẳng qua sự xuất hiện của Tô thị lang khiến ta đột nhiên lóe lên một suy nghĩ khác”
Bùi Văn Tuyên bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, “Xem ra Tô đại nhân cũng khuếch trương thế lực trong triều phết nhỉ, với một người như Vương thượng thư, không nên là nhân vật mà Tô đại nhân thân quen đến thế được”
Phản ứng đầu tiên của Vương Hậu Văn khi hắn xông thẳng vào phủ lại là đi tìm Tô Dung Khanh, từ đó có thể thấy quan hệ giữa ông ta và Tô Dung Khanh cực kì tốt.
“Ta nhớ Tô thị lang là người liêm chính, từ trước đến nay luôn khinh thường chuyện móc nối quan hệ chốn quan trường, chỉ muốn làm việc một cách đường hoàng chính trực. Vậy mà bây giờ, sao ngài lại đi học những thủ đoạn bỉ ổi của mấy tên thị lang từ trước đến nay ngài luôn chướng mắt vậy? Kéo bè kết phái…”, Bùi Văn Tuyên hạ thấp giọng, bên môi mang theo nụ cười, “Cũng không phải chuyện quang vinh gì cho cam”
Tô Dung Khanh không nói gì, xe ngựa bị thứ gì đó va chạm thật mạnh, có chút xóc nảy. Bùi Văn Tuyên quay đầu lại nhìn thì thấy bên ngoài có một đám người đang đánh nhau túi bụi, trong lòng cũng bắt đầu nhanh chóng suy tính.
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
Trình độ người của hắn và đám sát thủ sàn sàn như nhau, nhưng vấn đề là, ở đây còn có người của Tô Dung Khanh.
Thời gian có chút dài, đợi đến khi phần lớn người đi đường đều trốn đi hết, người phía Tô Dung Khanh sẽ đứng về phe ai, rất khó nói trước được.
Hiện tại, hy vọng lớn nhất của hắn chính là Lý Dung.
Nếu Lý Dung biết được hắn bị Tô Dung Khanh mang đi, nàng nhất định sẽ lập tức đi tìm hắn.
Hiện tại, hắn và Tô Dung Khanh đang cùng đánh cuộc, mà điểm mấu chốt nhất trong ván cờ này, lại chính là Lý Dung.
Việc Lý Dung đến sớm hay muộn sẽ quyết định hắn thua hay thắng.
Gương mặt hắn không chút cảm xúc, từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười bên môi. Tô Dung Khanh nhìn hắn một lát, thong thả hỏi, “Vậy bây giờ ngươi đang nhìn cái gì?”
“Quan sát tình hình chiến đấu”, Bùi Văn Tuyên quay đầu sang nhìn về phía Tô Dung Khanh, “Nhìn xem người của Tô thị lang khi nào mới động thủ”
“Có lẽ Bùi đại nhân không phải đang xem tình hình chiến đấu…”, Tô Dung Khanh nâng mắt, thong thả mỉm cười, “Mà là đang đợi ai đó, đúng chứ?”
“Ồ?”, nhịp tim của Bùi Văn Tuyên chợt nhanh hơn, hắn nhướng mày hỏi, “Tô đại nhân cảm thấy ta còn có ai để đợi à?”
“Ta biết ngươi đang đợi Điện hạ”, thần sắc Tô Dung Khanh rất bình tĩnh, “Nhưng e rằng ngươi không đợi được đâu, ngươi còn có gì muốn trăn trối lại với Điện hạ không?”
“Nếu dành cho Điện hạ thì, ta không có”, Bùi Văn Tuyên luồn tay vào tay áo, nhìn chằm chằm vào Tô Dung Khanh, “Nhưng có một việc, ta rất muốn hỏi ngươi”
“Ngươi hỏi đi”
Tô Dung Khanh dường như đã nhìn thấu thắc mắc của hắn.
“Ngươi sống lại từ lúc nào vậy?”
Tô Dung Khanh nghe vậy, khẽ cười đáp, “Xem ra ngươi cực kì chắc chắn chuyện ta sống lại nhỉ”
“Vào lúc trước khi ta thành hôn với Điện hạ sao?”
“Một tháng trước khi Điện hạ tổ chức xuân yến”, giọng Tô Dung Khanh rất thấp, hai mắt nhìn ly trà trước mặt, “Sau khi sống lại, mọi thứ cứ như một giấc mơ rất dài”
“Nếu ngươi cũng sống lại”, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, “Vậy tại sao…”
Hắn đắn đo mãi vẫn không nói thành câu, Tô Dung Khanh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nét cười, nhưng trong mắt lại là sự bi thương khó lòng kìm nén, “Tại sao vẫn có thể mặc kệ ngươi cưới nàng?”
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, Tô Dung Khanh đứng dậy, nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, “Nếu ta nói, ta luôn hy vọng hai người sẽ được sống hạnh phúc, ngươi có tin không?”
“Nhưng tiền đề là, không để Lý Xuyên đăng cơ phải không?”
Bùi Văn Tuyên trào phúng bật cười, Tô Dung Khanh không nói gì, khẽ khàng lên tiếng, “Xin lỗi”
Sau đó y chợt duỗi tay ra, định bắt lấy Bùi Văn Tuyên!
Bùi Văn Tuyên đã có chuẩn bị trước, vào khoảnh khắc y ra tay liền dùng chân đạp qua!
Hai người bắt đầu trận ẩu đả trong xe ngựa, không ngừng tay vung chân đá. Vì tay Bùi Văn Tuyên bị còng nên hắn không tiện dùng tay, nhưng vì sức hắn rất lớn nên lúc đánh nhau với Tô Dung Khanh có thể nói không phân cao thấp. Hắn đè trên người Tô Dung Khanh, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu y một cái cộp đầy vang dội!
Tô Dung Khanh bị hắn đập một cái khiến đầu óc xây xẩm, Bùi Văn Tuyên cũng đau đến hít ngược một hơi. Nhưng dù sao hắn cũng là người ra tay trước, nên trong lúc Tô Dung Khanh còn đang xây xẩm chưa tỉnh táo, hắn đã dùng xích sắt trên tay quất liên hồi lên người y!
Tô Dung Khanh sau khi bị quất vài cái đã tỉnh táo hơn. Từ nhỏ y đã theo học những danh sư, trước nay chưa từng thấy một chiêu thức nào lộn xộn đến vậy, do đó y nhất thời bị mê mang, song rất nhanh cũng điều chỉnh lại trạng thái.
(Tây: chắc TDK đang nghĩ thằng điên này đánh chiêu gì thế này, tại hạ không đỡ nổi ?)
Lợi dụng việc tay Bùi Văn Tuyên bị còng khiến hắn không thể dùng hết sức, Tô Dung Khanh đột nhiên xoay người lại, đá bay Bùi Văn Tuyên đi.
Không đợi Bùi Văn Tuyên đứng lên, y đã đứng phắt dậy, trực tiếp đá bay Bùi Văn Tuyên xuống xe!
Vào khoảnh khắc Bùi Văn Tuyên bị đá ra khỏi xe, màn mưa tên nháy mắt đổ ập xuống!
Bùi Văn Tuyên lặp tức lăn một vòng tránh né, nhưng sau khi khó khăn lắm mới tránh thoát được, những mũi đao lập tức đổ ập xuống ngay trước mặt hắn!
Cũng may có thị vệ nâng tay cản lại, một thị vệ khác nâng hắn dậy, chỉ là chưa kịp nói gì nhiều, thị vệ đó đã bị sát thủ tách ra.
Bùi Văn Tuyên được thị vệ bảo vệ, nhanh chóng chạy ra khỏi vòng chiến, ngay cả còng tay cũng chẳng có thời gian tháo ra.
Một nhát kiếm đột nhiên chém qua phát quan của hắn khiến nó tách thành hai nửa, hắn lăn lê bò lết trong trận chiến khốc liệt, chật vật tìm đường chạy trốn. Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn loáng thoáng nghe thấy được cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng ngẩng đầu thì thấy có một người mặc đồ đỏ đang cưỡi ngựa lao như bay về phía này, tốc độ nhanh đến nỗi quần áo đều bay phần phật trong gió.
“Đại nhân”, Tô Tri Trúc chui vào xe, vội vã nói, “Công chúa đến”
Tô Dung Khanh hơi chững người, sau khi do dự một lát, y mới nói, “Bảo vệ Bùi Văn Tuyên cho tốt, đừng để hắn xảy ra chuyện gì”
“Vậy… Những sát thủ kia?”
Tô Tri Trúc có chút do dự, Tô Dung Khanh nhìn hắn, “Có liên quan gì đến chúng ta?”
Tô Tri Trúc ngẩn người, sau đó mới vỡ lẽ và nhanh chóng đáp, “Vâng”
Lý Dung vừa xuất hiện, tình thế xung quanh nháy mắt đã có thay đổi, người của Tô Dung Khanh rốt cuộc cũng tham gia vào trận chiến. Bùi Văn Tuyên vừa thấy tình thế thay đổi liền thấp giọng nói với thị vệ bên cạnh, “Đẩy ta ra, để đao chém một đường lên vai ta, mau lên”
Thị vệ hơi sửng sốt, Bùi Văn Tuyên đè thấp giọng nói, “Đừng nhắm vào chỗ nguy hiểm”
Thị vệ rốt cuộc hồi thần, cho nên vào lúc một sát thủ đến gần, hắn kéo Bùi Văn Tuyên sang một bên, từ đó lưỡi dao sắc của sát thủ nháy mắt đâm vào vai Bùi Văn Tuyên. Khi sát thủ còn muốn rút kiếm ra và đâm lại thêm lần nữa, thị vệ đã nhanh chóng đá bay hắn đi!
Lý Dung mang theo cả một đội ngũ, thế như chẻ tre chạy đến. Từ rất xa nàng đã nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, vào khoảnh khắc lưỡi kiếm kia đâm vào người hắn, khóe mắt của Lý Dung như thể muốn nứt ra. Nàng cưỡi ngựa chạy như bay xông đến, vội vàng xuống ngựa và lao về phía vòng chiến.
Bùi Văn Tuyên yếu ớt ngã ra phía sau, Lý Dung vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn. Bùi Văn Tuyên ngã vào lòng Lý Dung, máu nhuộm đỏ cả quần áo nàng khiến cả người Lý Dung không khỏi run lên, ngay cả âm thanh cũng bắt đầu run rẩy nhưng nàng vẫn cố tỏ ra trấn định, “Bảo đại phu đến đây”
Nhóm người của Lý Dung vừa xuất hiện, đám sát thủ đã vội vàng chạy trốn, chẳng mấy chốc hiện trường đã hoàn toàn được kiểm soát.
Lý Dung bảo Bùi Văn Tuyên nằm xuống, khi thấy trên đầu vai Bùi Văn Tuyên đang rỉ máu, nàng nhất thời có chút luống cuống.
Nhưng ngoài mặt nàng lại không biểu hiện gì, chỉ bảo Bùi Văn Tuyên dựa vào nàng, hối thúc đại phu nhanh chóng chạy đến.
Đại phu trong phủ Công chúa là một ông lão hơn năm mươi, ông khiêng hòm thuốc, chạy thục mạng đến cạnh Lý Dung, hổn hển nâng tay kiểm tra cho Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên không muốn nán lại lâu, nhưng lại muốn giả vờ mình bị trọng thương, nên hắn kéo tay Lý Dung, cười khổ nói, “Điện hạ, Người mang ta về trước nhé”
“Chàng cứ xem thương thế trước đã, sau khi xác nhận xong hãy nhúc nhích”
Lý Dung nắm tay hắn, kiên định nói.
Bùi Văn Tuyên sợ đại phu khám xong sẽ nói hắn không sao nên hắn khẽ ho vài tiếng, có chút suy yếu nói, “Điện hạ, ta sợ mình sẽ chết ở ngoài…”
“Chàng đừng vội nói hươu nói vượn!”
Lý Dung hét lớn, đại phu không kiềm được nhìn Bùi Văn Tuyên một cái.
Bùi Văn Tuyên thầm đưa mắt ra hiệu cho đại phu, tay thì nắm lấy tay Lý Dung, khẩn cầu, “Điện hạ, lên xe ngựa trước đi, chúng ta quay về nhé”
Lý Dung nghe được ẩn ý của Bùi Văn Tuyên nhưng có chút do dự. Bùi Văn Tuyên thấy nàng còn không hạ quyết tâm, lại thấy Tô Dung Khanh xuống xe, hắn dứt khoát nhắm mắt, giả vờ bất tỉnh ngã vào người Lý Dung.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên hôn mê, cơ thể phút chốc cứng đờ, Tô Dung Khanh đi đến phía sau Lý Dung, khom lưng muốn dìu nàng lên, trong giọng nói chứa đầy sự lo lắng, “Điện hạ, Người hãy…”
Nhưng còn chưa dứt lời, Lý Dung đã vung tay, tát thẳng về phía y!
? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ?
“Bốp”, một cái tát giòn tan dừng trên mặt Tô Dung Khanh, cả người y phút chốc cứng đờ. Tô Tri Trúc vội vàng tiến lên, “Công tử…”
“Lui ra”
Giọng Tô Dung Khanh cực kỳ lạnh lẽo, Tô Tri Trúc lộ ra vẻ tức giận nhưng vẫn nghe theo lời Tô Dung Khanh và lui ra sau.
Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên đang được đại phu hỏi khám, sau đó bình tĩnh phân phó, “Nâng Bùi đại nhân lên xe ngựa trước đi, Lận đại phu cũng đi theo”
Nghe Lý Dung nói vậy, người hầu bên cạnh nhanh chóng nâng Bùi Văn Tuyên lên cáng, mang theo đại phu đi về phía xe ngựa.
Bùi Văn Tuyên nằm trên cáng, lặng lẽ hé mắt trộm nhìn Lý Dung.
Hắn nhìn thấy Lý Dung còn đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Tô Dung Khanh, mà Tô Dung Khanh khi đối diện với ánh mắt lạnh căm kia lại như thể chẳng nhìn thấy, còn cười nói, “Không ngờ Điện hạ lại đến sớm như vậy”
“Ngươi hẳn chỉ không ngờ trong lòng ta, ngươi lại là người xấu xa đến vậy thôi”
Lý Dung lập tức đáp trả, nét mặt Tô Dung Khanh cứng đờ, Lý Dung khẽ cười hỏi, “Có phải ngươi cho rằng ta sẽ vào cung trước không”
“Điện hạ thật hiểu ta”
“Nhưng ngươi lại chưa từng hiểu ta”
“Tô Dung Khanh”, Lý Dung nghiêm túc nhìn y, “Từ trước đến nay, ta chưa từng hận ngươi”
Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn nàng, Lý Dung thong thả nói, “Dù ngươi có giết ta đi chăng nữa, ta sẽ chỉ nghĩ là vì ngươi có lý do riêng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi giết Bùi Văn Tuyên…”, Lý Dung nhìn chằm chằm y, nói ra từng câu từng chữ, “Ta sẽ hận ngươi”
“Ta sẽ hận ngươi cả đời. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ chính tay kéo ngươi lên đoạn đầu đài, từng đao một cắt nát cổ ngươi, sau đó cắt lìa từng bộ phận trên thân thể ngươi và dùng lửa thiêu chúng thành tro. Tiếp đến, dọc theo trời nam biển bắc, ta sẽ rắc tro cốt của ngươi xuống vô số các con sông cho cá ăn! Ta muốn ngươi thịt nát xương tan, không được luân hồi, đời đời kiếp kiếp trầm luân trong khổ hải”
“Ngươi đã hiểu chưa?!”
Lý Dung nói xong, xoay người bỏ đi, Tô Dung Khanh đột nhiên lên tiếng, “Điện hạ chưa hề hận ta…”
Lý Dung dừng bước, trong giọng của Tô Dung Khanh mang theo ý cười, “Chẳng qua cũng chỉ vì Người chưa từng yêu ta mà thôi”
(Tây: nghe xong cứ thấy thốn ?)
Lý Dung không nói gì.
Bùi Văn Tuyên ở trong xe ngựa, hắn nâng tay vén màn lên, lẳng lặng nhìn hai người từ xa.
“Có lẽ là vậy”
Giọng của Lý Dung rất khẽ.
Nói xong, nàng đi về phía xe ngựa của Bùi Văn Tuyên.
“Ta đi rồi còn có Bùi Văn Tuyên”, Tô Dung Khanh nhìn Lý Dung rời đi, không kiềm được hỏi, “Bùi Văn Tuyên đi rồi sẽ còn có người khác, Điện hạ hà tất chấp nhất như vậy?”
“Không giống”
Lý Dung quay đầu nhìn về phía Tô Dung Khanh, lộ ra một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.
“Trong lòng ta, Bùi Văn Tuyên…”, Lý Dung nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt trước ngực, “Không một ai có thể so với hắn cả”
“Tô Dung Khanh”, Lý Dung nhìn y, trong mắt mang theo vài phần thất vọng, “Thật ra, suốt chừng ấy năm qua, ngươi chưa bao giờ thật sự hiểu ta”
“Ta hiểu Điện hạ!”
Tô Dung Khanh chợt nâng cao giọng, như thể đó là thứ duy nhất giúp y có thể đứng vững.
Lý Dung cười khổ, “Không, ngươi không hiểu”
“Vì nếu ngươi hiểu ta, ngươi ít nhất sẽ ra tay giết hắn sớm hơn một chút”
“Mà ngươi sở dĩ không ngờ ta sẽ đến nhanh như vậy cũng chỉ vì ngươi vẫn luôn cho rằng, ta chưa từng biết bộ dáng thật sự của ngươi”
“Nhưng Tô Dung Khanh…”, Lý Dung lẳng lặng nhìn y, “Về bộ dáng đáng ghê tởm kia của ngươi, ta đã nhìn thấu lâu lắm rồi”
“Chỉ là trước kia ta không thèm để ý thôi”
Nói xong, Lý Dung quay đầu trở về xe ngựa. Thấy nàng đến gần, Bùi Văn Tuyên sợ tới mức nhanh chóng thả màn xe xuống, nằm trong xe ngựa giả vờ bất tỉnh.
Lận đại phu bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, chẳng bao lâu sau Lý Dung bước vào trong xe, có chút lo lắng hỏi, “Chàng ấy thế nào rồi?”
“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, không bị thương đến gân cốt”, Lận đại phu đã giúp Bùi Văn Tuyên băng bó vết thương xong. Ông thu dọn hòm thuốc, cúi đầu nói, “Chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là được”
“Lận lão vất vả rồi”
“Điện hạ, bao nhiêu đây sao có thể nói là vất vả được ạ?”
Lận đại phu hành lễ cáo từ với Lý Dung xong thì lui xuống.
Trong xe ngựa chỉ còn lại Lý Dung và Bùi Văn Tuyên. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt, suy ngẫm nên tỉnh lại thế nào mới được xem là tự nhiên và hợp lý, nhưng khi hắn còn chưa kịp làm gì, Lý Dung đã cầm tay hắn lên, sau đó nhẹ nhàng đặt trước trán mình.
“Thực xin lỗi, ta đến quá trễ”
Giọng Lý Dung khàn khàn.
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói vậy thầm nghĩ, nếu lúc này hắn mở mắt hẳn sẽ bị đánh chết.
Nhưng nếu hắn không mở mắt…
“Ta không sao”, Bùi Văn Tuyên đột nhiên lên tiếng, lúc Lý Dung mờ mịt ngẩng đầu đã thấy Bùi Văn Tuyên chống người ngồi dậy. Hắn nhìn cô nương nửa ngồi xổm trước mặt, hốc mắt nàng ửng đỏ, thần sắc còn có chút kinh ngạc và bối rối.
So với việc bị Lý Dung mắng, hắn vẫn sợ nàng lo lắng nhiều hơn.
27/3/2024
? Góc tám nhảm ?
Xem xong thấy anh Tuyên đúng thật là Bùi ảnh đế, hàng thật giá thật, diễn sâu và mưu tính trong mọi tình huống ?
Chương này dịch mà buồn ấy ạ, ? cuối cùng chúng ta đã biết, chị nhà chỉ là rung động với nam8 thôi chứ không yêu sâu nặng như nam9. Haiz, phận làm nam8 thôi a, biết làm sao giờ.