Trưởng Công Chúa - Mặc Thư Bạch - Chương 141: Thu lưới
Vừa nghe thế, sắc mặt Bùi Văn Tuyên lập tức thay đổi.
Hắn biết rõ tính cách của Ôn thị, cũng biết rất rõ tính cách của Lý Dung. Hai người họ nếu xuất hiện cùng một chỗ, đó tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Bùi Văn Tuyên ra lệnh cho xa phu nhanh chóng khởi hành, sau đó quay lại xe ngựa, cẩn thận hỏi Đồng Nghiệp, “Tại sao lão phu nhân lại đột nhiên đến nội viện vậy?”
“Quản gia nói vì Tiền cô cô hầu hạ lão phu nhân thấy Hà ngự y đến phủ của chúng ta”
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Bùi Văn Tuyên lập tức bốc lên cao, “Không phải ta đã dặn phải giải quyết cho kín đáo, không được để bất kì ai phát hiện sao?!”
“Hà ngự y lúc vào phủ thật sự có mặc thêm áo choàng, trước đó còn giải tán những người xung quanh”, Đồng Nghiệp giải thích, “Ai biết vị Tiền cô cô kia mắt tinh đến thế, từ rất xa vẫn có thể nhận ra được Hà ngự y. Quản gia nói, lúc trẻ do lão gia thường mời Hà ngự y đến phủ khám cho lão phu nhân, Tiền cô cô từng thầm khuynh mộ vị Hà ngự y này một thời gian, cho nên cực kì quen thuộc với ông ấy. Những chuyện thế này chưa ai từng nhắc đến, chúng ta sao biết được ạ?”
Bùi Văn Tuyên nhất thời trầm ngâm, hắn nghẹn một lúc lâu, cuối cùng phất tay nói, “Thôi, lần sau nhớ cẩn thận hơn một chút”
Bùi Văn Tuyên trong lòng thầm nghĩ cách đuổi Ôn thị đi nhanh nhất có thể, hắn suy tư suốt cả chặng đường về phủ.
Mới đặt chân vào phủ, từ xa Bùi Văn Tuyên đã nhìn thấy Ôn thị đang dựa vào bàn nhỏ ngủ gật. Hắn vội vàng đi đến trước mặt bà, gọi một tiếng, “Mẫu thân”
Ôn thị nghe thấy giọng của hắn, nháy mắt ngồi thẳng người dậy. Bà nhìn Bùi Văn Tuyên đang bước đến, bày ra tư thế như sẵn sàng nghênh địch.
Bùi Văn Tuyên tiến lên, hành lễ với Ôn thị, sau đó khó hiểu hỏi, “Mẫu thân, hôm nay vì sao ngài lại đến nhà của con vậy? Sức khỏe ngài vốn không tốt, có việc gì cứ gọi con về là được mà…”
“Lý do vì sao ta đến đây, chẳng lẽ con không hiểu sao!”, Ôn thị hét lên, “Mấy chuyện đàng hoàng con không noi theo, lại bắt chước người khác kim ốc tàng kiều. Hôm nay ta đến đây, chính là để dạy dỗ con. Lúc trước con hòa ly với Điện hạ cũng chẳng thèm nói với ta một tiếng. Như vậy cũng đành đi, cứ xem là vợ chồng son các con cãi nhau, nhưng hôm nay, con đang làm cái gì vậy hả? Dám mang một nữ nhân không đứng đắn về nhà, còn cho ngự y đến khám bệnh, chẳng lẽ con… phải chăng con…”
Mặt Ôn thị vì uất nghẹn mà căng lên đỏ bừng, Bùi Văn Tuyên biết bà đang có suy nghĩ gì, vội vã nói, “Mẫu thân ngài hiểu lầm rồi, về việc người nối dõi, con nhất định sẽ không làm ra chuyện xằng bậy”
“Vậy còn nữ nhân kia thì sao?”, Ôn thị truy vấn, “Rốt cuộc con có định làm lành với Điện hạ hay không? Nếu để Điện hạ biết con làm ra chuyện này, Điện hạ sẽ cho con cơ hội sao?”
Nghe thế, mọi người đồng loạt kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía Ôn thị.
Hiện giờ Hoa Kinh đều lan truyền tin Lý Dung kiêu căng ngang ngược, Bùi Văn Tuyên chủ động hòa ly, hiện tại theo như những gì Ôn thị nói, Bùi Văn Tuyên thực chất mới là người lưu luyến, muốn níu kéo Lý Dung.
Ôn thị thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, bà khẽ quát một tiếng, “Nhìn cái gì mà nhìn? Con ta chẳng lẽ ta còn không hiểu sao? Tình cảm của con dành cho Điện hạ, ta hiểu rõ hơn ai hết, con thật sự sẽ chịu hòa ly với Người sao?”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, thì ra mẫu thân của mình lại thông minh đến vậy. Ôn thị phất tay, bảo mọi người lui xuống, Bùi Văn Tuyên âm thầm quét mắt nhìn phía sau bình phong, thầm có chút sốt ruột. Ôn thị bắt đầu lải nhải, “Văn Tuyên, ta biết mọi người trong Hoa kinh đều thích tam thê tứ thiếp, nhưng con không thể học theo thói hư kia được. Nếu thứ con muốn hưởng thụ là ‘tề nhân chi phúc’*, như vậy sẽ không có được chân tình. Điện hạ là một cô nương thật lòng thật dạ, cái lần mà nàng ra mặt giúp đỡ con…”
(Gốc, 齐人之福, chỉ những nam nhân giàu có có tam thê tứ thiếp)
“Con hiểu mà”, Bùi Văn Tuyên ngắt lời bà, “Mẹ, như vậy đi, con đưa ngài về nhà trước. Trên đường đi, con sẽ giải thích mọi chuyện”
“Giải thích ngay ở đây không được sao? Con đừng hòng lừa ta, con hẳn đang muốn dùng kế hoãn binh, sợ ta gặp vị cô nương kia rồi…”
Khi bà còn chưa kịp dứt lời, phía sau bình phong bỗng truyền đến một tiếng “hắt xì” nho nhỏ, không khí nháy mắt yên tĩnh như chết. Ôn thị bằng trực giác của phụ nữ lập tức có phản ứng, “Ở đây có người nào khác sao?”
“Không”, Bùi Văn Tuyên căng da đầu đáp, “Mẫu thân, chúng ta hãy về phủ trước đi”
Ôn thị không thèm để ý đến hắn, lập tức đứng dậy, muốn đi vòng ra sau bình phong.
Bùi Văn Tuyên vội vã tiến lên ngăn Ôn thị lại, “Mẹ à”, Bùi Văn Tuyên nóng nảy nói, “Chúng ta về phủ đi được không”
“Có phải là nữ nhân kia không?”
Ôn thị nâng tay, chỉ thẳng về phía bình phong, Bùi Văn Tuyên vội vã đáp, “Mẹ à, không có nữ nhân nào ở đây cả, ngài đi về đi ạ”
Lý Dung nghe vậy cũng thấy chột dạ, nàng không khỏi tự trách bản thân, nếu đã có thể nhịn được một canh giờ, tại sao lại không cố nén được một cái hắt xì chứ?
Ôn thị nhìn thái độ của Bùi Văn Tuyên, tức giận đến bật cười, “Con nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Tránh ra!”
“Mẹ…”
“Không chịu tránh ra, đúng không? Vậy đừng trách ta nói chuyện khó nghe, ai cũng đừng mong được yên ổn! Con hồ ly tinh kia, nghe cho rõ đây, người như ngươi cũng chỉ có thể trốn sau bình phong, cả đời đều không thể lộ mặt. Mà ngươi, ngay cả danh phận thiếp thất cũng không được tính nữa kìa!”
Lý Dung nghe Ôn thị nói vậy liền nhướng mày, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác mắng như vậy, thật sự thấy vô cùng mới lạ.
“Mẹ đừng nói nữa mà”
Bùi Văn Tuyên muốn kéo Ôn thị ra ngoài, Ôn thị lại nhanh chóng đẩy hắn ra, cả giận nói, “Buông ta ra! Chẳng lẽ con định đánh luôn cả ta sao?! Mau để ta nhìn xem, rốt cuộc là dạng hồ ly tinh gì mới có thể lừa gạt con làm ra chuyện như vậy?! Hôm nay ta nhất định phải nhìn thấy ả ta!”
“Mẹ…”
“Được thôi, lang quân”, khi thấy Bùi Văn Tuyên thật sự không thể đuổi Ôn thị đi, Lý Dung liền đổi giọng, tránh phía sau bình phong nũng nịu lên tiếng, “Chàng cứ để bà vào xem đi, xem ta rốt cuộc là dạng hồ ly tinh gì…”
“Đừng gây chuyện nữa mà…”
Vào lúc Lý Dung lên tiếng, Bùi Văn Tuyên chỉ thấy cả tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Ôn thị thấy Lý Dung còn dám lên tiếng, không khỏi giận sôi máu quát, “Tránh ra, để ta đi giáo huấn đồ lẳng lơ kia, ả ta không biết trời cao đất dày, cho rằng cổng lớn của Bùi gia rất dễ tiến vào sao?”
“Ôi chào, chuyện này có gì là khó”, Lý Dung phe phẩy quạt, dựa lưng vào cột chậm rãi nói, “Ta nhảy vào không phải là được rồi sao?”
“Ngươi quả thật không biết xấu hổ mà!”, Ôn thị xùy một tiếng, Lý Dung trực tiếp đáp, “Chắc là ngài có”
“Con tránh ra, ta muốn gặp ả ta!”
“Mẹ…”
“Cứ để bà ta vào đi, xem ai giáo huấn ai”
“Phu nhân…”
“Con dám gọi ả là phu nhân hả?!”
Lửa giận của Ôn thị nháy mắt bùng lên dữ dội, Lý Dung khẽ cười nói, “Ta không chỉ là phu nhân của chàng, sau này còn sẽ là lão phu nhân của Bùi gia, là mẫu thân của đích trưởng tử Bùi gia nữa kìa. Ngài cứ mắng tiếp đi, có bản lĩnh thì đứng ngay trước mặt ta mà mắng, xem ta với ngài ai lợi hại hơn. Nô gia ấy à, có trường hợp nào mà chưa từng gặp qua đâu? Lão phu nhân ngài vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng, đừng dại dột múa rìu qua mắt thợ, vì không biết ai giáo huấn ai đâu”
“Ngươi… Ngươi…”
Ôn thị hô hấp dồn dập, Lý Dung đang định tiếp tục nói thêm mấy câu khiến bà biết khó mà lui, kết quả nàng chưa kịp mở miệng, Ôn thị vì thiếu oxy, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng đỡ lấy Ôn thị, hoảng hốt gọi, “Mẹ!”
(Tây: tài năng chọc tức người khác của chị nhà đã lên mức thượng thừa a ?)
Lý Dung phát hiện âm điệu của Bùi Văn Tuyên không đúng lắm, nhanh chóng lú đầu ra khỏi bình phong nhìn thì thấy Bùi Văn Tuyên gọi người hầu đến. Nàng có chút chột dạ hỏi, “Ngất rồi sao?”
Bùi Văn Tuyên trừng mắt liếc nàng một cái, thấp giọng mắng một tiếng, “Ta đã bảo đừng làm lớn chuyện rồi mà”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên bế Ôn thị ra ngoài, nhanh chóng bảo đại phu xem bệnh cho Ôn thị. Lý Dung khẽ đấm chân, Đồng Nghiệp chạy chậm tiến vào, dìu Lý Dung hỏi, “Điện hạ, Người không sao chứ?”
“Cũng được”
Lý Dung khoát tay, thở dài nói, “Về thôi”
Sau khi xác nhận Ôn thị không có vấn đề gì, Bùi Văn Tuyên bảo người ở lại chăm sóc bà xong mới quay vào tìm Lý Dung.
Lý Dung nằm trên giường, nương ánh đèn xem thoại bản.
Bùi Văn Tuyên do dự một lát mới vào phòng, Lý Dung giả vờ như không nhìn thấy hắn, tiếp tục lật sang trang khác.
Bùi Văn Tuyên đi đến trước mặt Lý Dung ngồi xuống, trước khi hắn định nói gì đó, Lý Dung đã đặt sách xuống, cướp nói, “Không phải ta cố ý, ta cũng không ngờ bà ấy sẽ ngất xỉu. Thấy bà ấy một mực muốn gặp ta, ta chỉ định chọc tức bà ấy để bà ấy bỏ đi thôi”
“Ta không phải muốn trách cứ gì nàng”, Bùi Văn Tuyên thấy bộ dạng như sắp nghênh địch kia của Lý Dung, có chút dở khóc dở cười hỏi, “Nàng khẩn trương như vậy làm gì?”
Bùi Văn Tuyên nói rồi liền đặt tay lên đùi nàng, có chút lo lắng hỏi, “Nàng đứng sau bình phong lâu như vậy, chân có sao không?”
Lý Dung không ngờ Bùi Văn Tuyên không trách mình nên không khỏi có chút xấu hổ. Nàng dời mắt đi, nhỏ giọng nói, “Không sao”
“Để ta bóp chân cho nàng”
Bùi Văn Tuyên cũng không màng việc nàng từ chối, hắn bảo người bưng nước rửa chân vào cho nàng, lại đun sôi phương thuốc trước đây nàng thường dùng và đổ vào.
Sau khi dặn dò xong, hắn đi thay quần áo, đợi đến khi người hầu bưng nước lên, hắn ngồi xuống đối diện bồn rửa chân, bảo Lý Dung đặt chân vào trong.
Cảm giác thoải mái khi hai chân đặt trong nước dần lan rộng, lúc này Lý Dung mới phát hiện, hai chân mình ban nãy bị hành hạ đến thế nào.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu giúp nàng ấn huyệt, nhỏ giọng nói, “Ta biết nàng đã đứng đó rất lâu, nàng phải chịu tội thế này, ta rất đau lòng, không hề có ý trách nàng đâu”
Lý Dung cúi đầu, không nói gì, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu cười nhìn nàng, “Nàng đừng lo gì hết”
Lý Dung lẳng lặng nhìn người ngồi đối diện mình, rất hiếm khi, nàng cảm nhận được chút hương vị đời thường toát ra từ con người này. Trong khoảnh khắc nàng chợt nghĩ, bản thân dường như không phải công chúa, mà Bùi Văn Tuyên cũng chẳng phải là trọng thần trên triều.
Nàng nhìn hắn nâng chân mình ôm vào lòng rồi dùng khăn lau khô, bộ dáng nghiêm túc kia so với hình ảnh một đôi phu thê bình thường yêu thương nhau, chẳng có gì khác nhau cả.
Tuy mất đi sự thông minh cùng mưu mẹo, nhưng bù lại lại mang theo một cảm giác vững chãi, bình yên.
Nàng nhìn ra được sự mỏi mệt trong mắt hắn nên lúc hắn gọi người vào đổ nước, bảo nàng nằm lên giường để mình giúp nàng ấn bắp chân, Lý Dung nhỏ giọng nói, “Chàng đi ngủ đi”
“Lát nữa ta sẽ ngủ”
Bùi Văn Tuyên nghiêm túc giúp nàng ấn bắp chân, “Nếu lúc còn trẻ nàng không dưỡng kĩ thì sau này về già chân sẽ đau mãi đấy”
“Hiện tại vẫn nên ngủ sớm chút, sau này già rồi…”, Lý Dung theo bản năng cãi lại nhưng chợt im bặt không nói, Bùi Văn Tuyên bật cười hỏi, “Nàng đang sợ ta sẽ chết trước nàng sao?”
“Chàng đừng ăn nói bậy bạ”
Lý Dung vùi đầu vào khuỷu tay, “Chàng còn trẻ, nói mấy thứ này để làm gì?”
Bùi Văn Tuyên không tiếp lời, Lý Dung được hắn mát xa, thân thể dần có chút mệt mỏi, nàng tưởng tìm chút đề tài nên mơ màng hỏi, “Hôm nay Nhu phi tìm chàng làm gì vậy?”
“Bà ta muốn đi bắt người của Thượng Quan gia nhưng bị tống cổ ra ngoài”
Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, “Bệ hạ để ta đến giúp bà ta, định xem ta là người tiên phong, giúp bà ta bắt người”
“Vậy chàng định thế nào?”
Lý Dung không hề lo những chuyện này, nàng biết Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì một con cá chạch lươn lẹo, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút chuyện cỏn con này.
“Thì cứ làm cho đàng hoàng thôi”
Bùi Văn Tuyên đáp xong bỗng nhớ đến một chuyện, hắn cúi người dựa sát vào Lý Dung, nhẹ giọng nói, “Điện hạ, giúp ta một chuyện được không?”
Lý Dung lười biếng nhìn hắn một cái, Bùi Văn Tuyên cười nói, “Danh sách mà Nhu phi đưa, đều là người của Thượng Quan gia, e rằng phải phiền A Nhã tiểu thư ra mặt trước, những người bị ta bắt đi, bảo đảm sẽ không sao đâu”
“Cứ làm đi”, Lý Dung không chút để ý đáp, “Nếu thật sự có chuyện gì, làm cũng đã làm rồi, tránh để sau này chúng trở thành điểm yếu của Xuyên nhi”
“Được”
Lý Dung nghe hắn nói xong cũng cảm thấy mệt, nàng dựa vào giường, nhẹ giọng nói, “Ngày mai ta vẫn nên dọn về thôi”
Bùi Văn Tuyên hơi chững người, Lý Dung thong thả nói tiếp, “Chàng cứ nói với mẹ mình rằng, chàng đã bảo người đó đi rồi, cũng sắp xếp xong mọi chuyện sau này. Nếu sau này bị bà ấy mắng té tát như vậy nữa, ta sẽ thấy cực kì xấu hổ”
Bùi Văn Tuyên cúi đầu không nói gì, phải sau hồi lâu mới đáp một tiếng.
Lý Dung trở mình, chống đầu nhìn hắn cười hỏi, “Cứ thế mà để ta đi à? Chàng không định níu kéo gì sao?”
“Muốn thì muốn đó”, Bùi Văn Tuyên cười khổ, “Nhưng vì ta thấy nếu vậy nàng sẽ bị thiệt. Việc nàng đồng ý tự hạ thấp thân phận vì ta thế này đã khiến ta vui lắm rồi, nên ta không thể khiến nàng chịu thiệt thế này mãi được”
Lý Dung nghe thế liền nhẹ nhàng cười, nàng khẽ vỗ lên tay Bùi Văn Tuyên dịu dàng nói, “Ngủ đi”
Biết ngày mai Lý Dung phải quay về, Bùi Văn Tuyên một hai không chịu buông tay.
Hai người lăn lộn suốt một đêm, sáng sớm sau khi Lý Dung thức dậy liền cho người sắp xếp mọi chuyện, chưa đến hừng đông, nàng đã đi thẳng về phủ Công chúa.
Nàng đi lẫn trong nhóm nông dân đến bán hàng, người giám sát vốn chỉ đứng đó cho có mặt, thái độ không hề nghiêm túc. Nàng đi theo họ vào phủ Công chúa, trở về phòng, sau khi thay quần áo liền bắt đầu ngủ bù.
Tuy phải rời xa Bùi Văn Tuyên, nàng vẫn sống theo nếp mà mình sống ở Bùi phủ.
Vẫn tiếp tục uống thuốc và điều trị.
Bùi Văn Tuyên tiếp nhận ý chỉ của Nhu phi, ngày đầu tiên hắn kiểm kê binh lính, đợi đến chiều thì tìm đến phủ của Thượng Quan gia.
Buổi sáng Thượng Quan Nhã nhận được thư Lý Dung gửi đến nên đã chuẩn bị đâu vào đấy. Bùi Văn Tuyên hùng hổ đẩy cổng tiến vào phủ, sau khi Thượng Quan gia giả vờ tranh chấp với Bùi Văn Tuyên một trận, đến tối, hắn thành công giải người của Thượng Quan gia về Đốc tra ti.
Nhu phi không ngờ hiệu suất làm việc của Bùi Văn Tuyên lại nhanh đến vậy, mới một ngày đã có thể giải người về khiến bà không khỏi có chút khiếp sợ.
Bùi Văn Tuyên trên mặt mang theo ý cười, giải theo một đám người quỳ dưới đất nói, “Nương nương, ta đã giải người về rồi, nương nương hãy tra hỏi cho kĩ càng vào. Nếu còn có chuyện gì cần hạ quan giúp đỡ thì cứ nói ạ”
Bùi Văn Tuyên đã nói như vậy, Nhu phi đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, sau khi tâng bốc Bùi Văn Tuyên hồi lâu, bà ta đưa cho Bùi Văn Tuyên một bản danh sách, bảo hắn đến tận nơi giải người về.
Chuyện đắc tội người khác đều do Bùi Văn Tuyên làm, Nhu phi định để Bùi Văn Tuyên gánh hết trách nhiệm nặng nề này.
Bùi Văn Tuyên cũng không phụ sự kỳ vọng của bà, mỗi ngày kiểm tra binh lính, sau đó càn quét hết các ngang cùng ngõ hẻm của Hoa Kinh để kéo người về. Khắp Hoa Kinh có thể nói không ai là không biết việc Bùi Văn Tuyên vì điều tra vụ án khoa cử mà lao tâm lao lực, mất ăn mất ngủ.
Trong khi tên tuổi của Bùi Văn Tuyên trong lòng dân chúng chưa được tăng cao, trong nhóm thế gia, thanh danh của hắn càng ngày càng tệ hơn.
Mỗi lần hắn đi bắt người đều rất phô trương thanh thế, có thể nói là trực tiếp cho người đẩy cổng, sau đó cầm lệnh bài của Đốc tra ti xông vào, đanh mặt hét lớn, “Bản quan phụng mệnh Nhu phi nương nương đến bắt người, giải nghi phạm ra đây cho bản quan mau!”
Điệu bộ khoa trương kia của hắn chỉ khiến thế gia thấy cực kì ghê tởm.
Hắn gặp ai cũng nhắc đến Nhu phi, bảo là Nhu phi bảo hắn bắt người, Nhu phi bảo hắn làm việc, ngươi không phục sao? Vậy cứ vào triều bẩm báo với Bệ hạ, nói Nhu phi nương nương làm sai.
Ban đầu quả thật có người lấy hết can đảm tham tấu Nhu phi, nói bà để mặc cấp dưới muốn làm gì thì làm, kiêu căng đến vô lễ.
Nhưng Bùi Văn Tuyên đã bàn bạc với Lý Minh ngay từ đầu về chuyện này, việc mà Nhu phi hiện tại đang làm sẽ khiến thế gia khinh thường bà, nhất định sẽ ra sức nói xấu bà.
Vì thế, mấy gã dám tham tấu Nhu phi chẳng khác gì tự mình đâm đầu vào họng súng, Lý Minh bảo họ bịa đặt hãm hại Nhu phi, vì giữ gìn vị trí của Nhu phi, ông trực tiếp kéo họ ra ngoài phạt đánh.
Cứ như vậy, chẳng còn ai dám tham tấu Nhu phi nữa.
Những người nọ không dám tham tấu, dù là Nhu phi hay Lý Minh đều không hiểu được thái độ thật sự của nhóm thế gia. Họ đơn giản nghĩ chỉ cần dọa một chút sẽ không còn ai dám tiếp tục vu oan Nhu phi.
Bùi Văn Tuyên dùng danh nghĩa của Nhu phi, hoành hành khắp Hoa Kinh, cũng áp giải không ít người.
Tuy trên cơ bản đều là người thuộc Thượng Quan gia nhưng ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến những người khác. Mà đối với vấn đề quan hệ xa gần giữa các gia tộc, so với Lý Minh và Nhu phi, Bùi Văn Tuyên có nhiều kinh nghiệm hơn, cũng am hiểu hơn rất nhiều.
Những công tử kia tuy không sở hữu thực quyền, nhưng thực chất rất được người trong gia tộc yêu thương chiều chuộng.
Những công tử với vẻ ngoài trông thì đoan chính quyền quý, nhưng thực chất lại bị người nhà ghét bỏ.
Mỗi một gia tộc đối với mỗi một con cháu sẽ có tình cảm khác nhau, những người thuộc Thượng Quan gia mà hắn bắn là dựa theo danh sách mà Nhu phi đưa, còn khi bắt những con cháu thế gia khác, hắn sẽ sàng lọc lại, chuyên môn chọn dạng nhân vật trông không được sủng ái, không có thực quyền nhưng lại được người nhà cực kì yêu thương.
Nhu phi không hiểu được sự khác biệt thật sự ẩn sau chuyện này, chỉ biết bà muốn bắt người nào, Bùi Văn Tuyên đều không sót một người, toàn bộ giải về giúp mình, thậm chí còn được nhiều hơn số người bà dự tính.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nhu phi dần đánh giá cao người thanh niên này hơn một chút.
Rõ ràng còn trẻ như thế mà lại vô cùng mẫn cán, đáng tin cậy, bề ngoài còn rất anh tuấn, một nam nhân thế này, thực sự hiếm thấy.
Bà bắt đầu tính toán xem phải làm thế nào mới có thể khiến Bùi Văn Tuyên hoàn toàn đứng về phía mình.
Mà lúc này, Bùi Văn Tuyên thì lại đang tính xem phải đến khi nào, hắn mới nên thu lưới.
7/3/2024