Trùng Sinh Thiên Địa Chiến - Q.1 - Chương 3: Chương 3
Đùng!!!!!!
Trong một màu đen bất diệt, hàng loạt chấm đỏ nháy lên như ánh sáng của những ngôi sao sáng nhất. Chúng cứ bùng lên rồi tắt, bùng lên rồi tắt,… Cứ tưởng rằng màu đen này chính là cái người ta gọi là vũ trụ, còn ánh sáng nháy lên chính là những ngôi sao đang cố bùng cháy để chiếu tia sáng le lói giữa khoảng không bao la. Nhưng không…
Vùng Đêm Máu – Vị trí 3625ad625kc2258.125
“Chen Yi! Cánh phải!” Một người đàn ông trung niên hét lên.
Người ông ta nhầy nhụa những chất nhờn màu đen đặc sánh, tay vung vẫy lấy cái thứ hình thù kì lạ trông giống như thanh kiếm laze của một jedi, nhưng thanh kiếm này lại không ‘nhỏ nhắn’ như trong phim mà thay vào đó lại như 1 thanh cự kiếm laze vậy. Nhìn chung, chỉ có cái gương mặt của con người là hiện rõ sau cái tấm kính đã bị nứt của chiếc… tạm cho là mũ giáp, còn lại trên thân thể của ông đã bị bao bọc bởi thứ màu đen kì dị, trông thật nhếch nhát và thảm hại.
Người có tên Chen Yi cũng không khá hơn ông là bao, hắn ta cũng nhầy nhụa, nhếch nhát, tay quơ vội mũi giáo laze, lâu lâu mũi giáo lại bắn ra ánh sáng như một thanh súng đúng nghĩa.
Bên cạnh 2 người đàn ông lúc này, là một nhóm người cầm vũ khí lạnh quơ múa loạn xạ vào màn đêm, nhưng nếu như chuyển từ mắt người sang nhìn bằng thiết bị quang học đặc trưng thì mới giật mình nhận ra… Đội ngũ này đang được ‘bao bọc’ bởi lúc nha lúc nhúc là những con quái vật 4 chân gướm ghiếc.
“Chết tiệt!, đội hỗ trợ sao còn chưa tới, đáng nhẽ họ phải tới 2 phút trước mới đúng chứ! Johnson! Liên hệ lại đội hỗ trợ thử xem!” Người đàn ông hét lên.
Người đàn ông tên là Johnson vội quạt mạnh thanh kiếm chém ngang con quái vật rồi lui ra phía sau đồng đội. Tay ông ta gạt thứ nước đen đặc sánh để lộ ra một đôi gang tay máy móc đầy khoa huyễn. Ấn ấn những chiếc nút một lúc lâu, ông ta hét lên: “Đội hỗ trợ đã bị bao vây ở hướng 3h, cách 700m, không thể tiến lên!”
“Chết tiệt! Thằng Long khốn nạn hại chết anh em mình rồi!” Chen Yi cười khổ.
“Đợt này mà tao thoát được! Tao dắt anh em đập chết m* nó! Cho con bồ nó không nhận ra nó được luôn, anh em thấy được không?” Người đàn ông trung niên hét lớn.
Nghe được câu này, cả đội ngũ cười lớn hét lên: “Được!”
Trong khi đó, Long đang đứng tại trên tàu vũ trụ, mắt nhìn ra khỏi tấm kính hướng về vùng đen tối thăm thẳm, nét mặt phong trần, ánh mắt có chút đờ đẫn.
“Đội trưởng, tới giờ rồi!” Một âm thanh dịu dàng vang lên bên tai khiến ánh mắt Long hơi động.
Nhìn về chiếc đồng hồ đã sớm điểm qua 3h38, Long thở dài: “Một bước sai, vạn bước sai!”
Đóng chiếc đồng hồ lại, Long nói: “Được rồi, kết thúc đi!”
“Rõ!”
Nhìn từng dãy ánh sáng chiếu thẳng về một phương hướng rồi phát ra từng quả cầu lửa kịch liệt, Long lại thở dài, gương mặt cậu tiều tụy như ông già 40, mặc dù cậu chỉ mới 28 tuổi.
“Đội trưởng, thiếu tá Nakamura đang chờ ngài ở kênh chỉ huy số 1” Giọng bên tai lại vang lên.
“Có phải ta đã chọn sai hướng không? Yuri?” Long hỏi.
Yuri là một A.I cá nhân thế hệ thứ 2, người đồng hành với cậu từ lúc cậu mới gia nhập Berserker, đến bây giờ cũng gần 4 năm rồi, có thể nói, tuy chỉ là tổng hợp của nhiều phương trình toán học, nhưng đối với Long, Yuri như một người bạn.
“Chỉ cần bản thân mình nghĩ nó là đúng còn việc đúng sai, chỉ có thời gian mới có thể trả lời, Đội trưởng!”
“Đúng hay sai chỉ có thời gian mới có thể trả lời…” Long nhắc lại vài lần rồi cười khểnh.
Trong phòng chỉ huy, Long đứng trước hình chiếu của đại tá Nakamura, tay giơ quân lễ.
“Tôi biết quyết định của cậu đưa ra là rất khó, nhưng tôi mừng vì cậu đã thực thi đúng quân lệnh!” Thiếu tá nói.
“Trách nhiệm của một người lính, tuân lệnh cấp trên là thiên chức, nhưng trách nhiệm của một người đội trưởng, một người anh em thì…” Long nghẹn lại.
Vội hít một hơi bình tĩnh, Long ưỡn ngực hiên ngang: “Với tư cách là một người đội trưởng, một người anh em, tôi phải để cái chết của anh em mình xứng đáng!”
Nhìn về phía sau là 2 người lính mặc giáp phục màu đen với áo choàng màu đỏ thắm cùng biểu tượng Berserker màu đen tuyền, Long hét lên: “Triệu tập toàn đội, mục tiêu chỉ có một, Umbra!”
“Rõ!” Cả 2 hét lên.
—–
“Hôm nay cậu không đi tập luyện à?” Một chất giọng trong trẻo, mang một chút nhí nhảnh vang lên bên tai khiến Long bừng tỉnh.
Nhìn bên cạnh là một gương mặt có nụ cười thật tươi không khỏi khiến Long hơi xao xuyến.
“Nhìn gì nhìn hoài vậy, tính không đi thật hả?” Mary cười lộ ra hàm răng trắng ngà.
Vẻ mặt thoáng đỏ, Long ấp úng: “Đi chứ, tớ dậy ngay đây!”
Nói là nói vậy, Long không khỏi thầm nghĩ: “Cái thân thể này dù sao cũng còn… hơi non, trấn định… trấn định chút nha.”
Mary là một cô gái chuẩn người Anh được dịch chuyển đến phòng hôm qua. Cô sở hữu làn da trắng, mái tóc vàng với đôi mắt xanh hút hồn. Cô có đầy đủ các nét đẹp chuẩn của một cô gái Tây Âu, kèm theo một nụ cười tỏa nắng, nếu bây giờ cô mặc một chiếc áo giáp màu trắng kèm với một đôi cánh phía sau, ai dám nói cô không phải thiên thần thì chắc chắn 3 tên thanh niên phía sau sẽ không tiếc gõ báng súng vào đầu kẻ đó.
Nhìn ánh mắt bốc lửa của 3 thanh niên, Long thở dài.
3 người chung phòng của Long có thông tin cá nhân đại khái là Lee – Hàn Quốc, Viktor – Nga và Andrea – Ý.
Nhìn về phía góc, một nam thanh niên người Nhật đang ngồi sắp xếp lại giường ngủ. Cậu ta cũng được dịch chuyển đến phòng, sau Mary. Nhưng có lẽ, tính cậu ta hơi trầm cùng với gương mặt khá ‘ngầu’ nên trong phòng, chưa có ai tiếp xúc với cậu ta cả. Thông tin về cậu bạn này chỉ gói gọn bằng cái tên Yamato.
Chỉnh lý lại cái giường ngủ và thay bộ đồng phục màu xanh, Long bước ra khỏi phòng cùng Mary.
Sự tình là như này, hôm qua, khi cửa phòng được mở ra và mọi người được trả tự do, Long đã nhanh chóng thích ứng được phạm vi hoạt động của mình, vì dù sao, cấu trúc của tàu không gian thường không có khác biệt quá lớn, và đặc biệt là công nghệ kĩ thuật trên con tàu này, Long có thể thuộc rành rọt, vì vậy, không khó để tìm tấm bản đồ ghi chép những thứ cần thiết cho hoạt động của mình.
Sau khi làm quen với địa hình mới, Long nhanh chóng tìm thấy được phòng tập luyện.
Và với kinh nghiệm ‘lão luyện’, Long nhanh chóng trở thành nơi thu hút của mọi ánh nhìn.
“Chỉ còn 29 ngày nữa là phải ra tiền tuyến rồi, mình phải cố gắng khai thác hết mức có thể tiềm lực của mình và làm quen với nó mới được”. Long thầm nhủ.
Từ những bài tập sức khỏe đến những bài chiến đấu thực dụng, tất cả đều được Long thuần thục diễn luyện. Chưa kể, nếu so với việc mọi người còn đang tìm kiếm người thân, hay đơn giản là làm quen với khu vực,… thì việc Long mãi mê tập luyện lại khiến cậu thu hút các ánh nhìn. Đặc biệt… là với người khác giới.
“Chút nữa, cậu hướng dẫn mình tập luyện nhé?” Mary vui vẻ hỏi.
“Cũng được!” Long đáp.
Khi con người từng đối mặt với cái chết, họ mới biết sự quý giá của thời gian, và Long cũng vậy.
Khi bản thân biết rằng, chỉ 29 ngày nữa thôi, những người ở đây và ngay cả chính cậu cũng sẽ bước chân vào một cuộc chiến khốc liệt nhất lịch sử con người từng biết tới.
Dù lý trí vẫn muốn bản thân cố gắng tập luyện thêm một chút nữa, cố gắng đề cao khả năng sống sót của mình thêm một chút nữa. Nhưng trái tim vẫn rung lên, bản thân cần tận hưởng những giây phút ‘êm đềm’ này.
Dù Long đã cố gắng ‘tận hưởng’ khoảng thời gian 10 năm lăn lộn trên chiến trường, cậu cũng đã cố gắng thích ứng nó, nhưng dù sao, cuộc sống 10 năm qua cũng chỉ là cố gắng để tồn tại, nhưng hoàn cảnh bây giờ thì mới đúng là sống nha.
“Vừa tận hưởng, vừa cố gắng, dù sao thực lực mình vẫn còn đó nên khả năng sống sót của mình dẫu gì cũng cao hơn nhiều” Long tự nhủ.
Đi cùng Mary vào phòng tập luyện, huấn luyện cho cô vài bài tập căn bản và bày cho cô vài kỹ năng chiến đấu đơn giản. Không khí thực sự rất vui, cảm giác như được quay về thế giới hòa bình trước đây vậy.
Mãi cho đến khi…
“Chào tiểu thư, tôi có thể làm quen với tiểu thư được chứ?”
“???”
Một người thanh niên da trắng, tóc vàng, mắt xanh tiến lên bắt chuyện với Mary. Cậu ta đưa bàn tay qua tỏ vẻ muốn bắt tay với Long như một kiểu giao tiếp lịch sự.
Long hơi ngạc nhiên vì phong thái khá ‘đỉnh đạc’ và ‘đầy lịch sự’ của cậu nhóc trước mặt, cậu vươn tay định bắt tay lịch sự. Nhưng bất ngờ thay, lúc này, cậu thanh niên tóc vàng lại khẽ né cái bắt tay kia, thay vào đó là đặt lên vai của Long vỗ nhẹ. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Mary và coi Long như kẻ thừa.
“Tôi có thể biết tên của tiểu thư không?” Cậu tóc vàng hỏi Mary.
“Tại sao tôi phải cho cậu biết tên mình trong khi tôi còn chưa biết tên cậu?” Mary đáp.
Ha..ha…ha… Cậu nhóc cười vang lên.
“Wilhelm Richard Wagner, xin hân hạnh được làm quen” Richard cúi người thanh lịch.
Hành động của cậu rất bất ngờ, một hành động ‘quý phái’ nhưng sai vị trí hoàn toàn.
“Chào Richard, nhưng xin lỗi tôi không muốn cho cậu biết tên mình” Mary đáp.
Ha…ha…ha…
“Xin lối… Tôi thật sự không thể nhịn cười được”. Lần này là Long bật cười.
Tức tối!
Tức tối hiện rõ lên khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Richard, những người xung quanh mà đặc biệt là 3 thanh niên Lee, Viktor và Andrea cũng cười trên nỗi đau của người khác.
Không biết hạ tràn thế nào, Richard chuyển ánh mắt giận dữ lên người Long.
“Tôi cảm thấy bị cậu xúc phạm, tôi thách thức cậu trong một trận đấu tay đôi, không biết cậu có đủ dũng khí để chấp nhận sự thách thức này không?”