Trùng sinh: Rồng ở đô thị - Thương Long - Chương 43 "Tìm ra nguồn gốc lô vũ khí khổng lồ đó chưa?
- Home
- Trùng sinh: Rồng ở đô thị - Thương Long
- Chương 43 "Tìm ra nguồn gốc lô vũ khí khổng lồ đó chưa?
Từ Thiên Phong tâm trạng nặng nề trở về nhà, thấy Lâm Sơ Ảnh đang cúi trên ban công phòng, đèn trên ban công le lói sáng, mắt cô nhìn chằm chằm vào cổng nhà họ Từ. Hắn thấy Lâm Sơ Ảnh, Lâm Sơ Ảnh cũng thấy hắn, khi hắn dừng xe xong thì đèn trên ban công đã tắt.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên sự ấm áp vô bờ, người chị họ vẫn quan tâm hắn như thế, mặc dù đang chịu nỗi đau mất chồng, cô vẫn quan tâm hắn như ngày nào.
Đi ngang phòng Lâm Sơ Ảnh, hắn định gõ cửa nhưng cuối cùng vẫn không gõ, sợ mùi máu trên người làm cô sợ…
Trên đường về, hắn đã nhận được tin Lý Bảo Sơn và mọi người rút lui an toàn, nghe giọng điệu của Lý Bảo Sơn, có vẻ khá nhiều người bị thương.
Từ Thiên Phong đi ngủ, nhưng nhiều người không thể ngủ được.
Bây giờ là 4 giờ sáng, nhưng tòa nhà làm việc Ủy ban thành phố Thiên Hải vẫn sáng trưng, Bí thư thành ủy Đường Hướng Minh đang vô cùng tức giận, mọi người trong phòng họp im thin thít, không ai dám lên tiếng.
“Các anh ăn lương của đất nước để làm gì? Thiên Hải, trung tâm tài chính Hoa Hạ, lại xảy ra tấn công tên lửa? Lần này nhằm vào trụ sở băng đảng Huyết Lang, lần sau có khi nào sẽ bắn vào tòa này không?” Đường Hướng Minh tức giận đập tay lên bàn, băng đảng Huyết Lang tiêu vong, nhà họ Lý diệt vong, tất cả đều không phải chuyện lớn, thậm chí còn là chuyện tốt.
Nhưng trên địa bàn Thiên Hải lại xuất hiện nhiều vũ khí giết người đến thế, thậm chí cả tên lửa, đây không còn là mâu thuẫn giữa các băng nhóm nữa mà là khủng bố.
“Bí thư, tôi nghĩ những kẻ tấn công băng đảng Huyết Lang chính là bọn làm ra vụ nổ súng kho hàng lần trước.” Một quan chức phân tích.
Nghe điều đó, khóe miệng những người khác có vẻ khinh thường, đó không phải chuyện hiển nhiên sao, bây giờ ai cũng biết là cùng một nhóm người gây ra, rõ ràng mục đích của họ là tiêu diệt nhà họ Lý.
Đường Hướng Minh lạnh lùng nhìn người vừa nói, thật muốn tát kẻ đó hai cái, nhưng vẫn cố nén lại rồi không nhìn tên đó nữa. Trong lòng, ông đã cho người này vào danh sách đen.
“Tìm ra nguồn gốc lô vũ khí khổng lồ đó chưa?” Đường Hướng Minh nhắm mắt hỏi mệt mỏi.
Ông đã nhận được tin, lý do bọn chúng dám tấn công trụ sở băng đảng Huyết Lang công khai là do có lượng lớn vũ khí, bây giờ ông không chỉ cần tìm ra thủ phạm tấn công băng đảng Huyết Lang, mà còn phải tìm ra nguồn gốc lô vũ khí lớn đó, nếu không, Thiên Hải sẽ luôn ngự trị dưới bóng đen khủng bố.
Mọi người dưới quyền im lặng, cúi đầu, thế lực này xuất hiện quá đột ngột, trước đó hoàn toàn không có manh mối gì, cho dù muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu.
“Phía Lý Tu Bình thế nào?” Đường Hướng Minh cố nén cơn thịnh nộ, hỏi thư ký.
Thư ký cẩn thận liếc nhìn ông một cái, nuốt nước bọt nói: “Cục trưởng Lý báo cáo, khi tới trụ sở băng đảng Huyết Lang, họ bị tội phạm chống trả quyết liệt, nhưng có vẻ tội phạm không muốn giao chiến với họ, chỉ dùng hỏa lực cản trở, chỉ vài người bị đạn lạc trúng nhẹ. Khi họ tới hiện trường thì tội phạm đã rút hết, bây giờ đang phối hợp dọn dẹp hiện trường…”
“Rầm.” Đường Hướng Minh ném cốc trên tay xuống đất, gầm lên tức giận: “Nhục nhã.”
Đây là sự nhục nhã lớn nhất kể từ khi ông làm Bí thư thành ủy Thiên Hải. Chỉ trong vỏn vẹn mười mấy ngày, Thiên Hải xảy ra hai vụ án lớn chấn động cả nước, vụ bê bối tình dục gây xôn xao cả nước thậm chí cả thế giới, Đội trưởng cùng Phó đội trưởng Cảnh sát hình sự liên tiếp chết bất thường.
Cho dù ông đạt được thành tích gì trong những năm qua, có lẽ cũng khó lòng xóa nhòa ảnh hưởng do mười ngày này gây ra.
Lúc này, điện thoại bên cạnh reo lên, thấy tên người gọi, ông như thấy ánh sáng cứu tinh, vội vàng bắt máy: “Lão Tống, bên anh có tin tức gì chưa?”
Ông hy vọng Tống An Bang có tin tức gì đó, bây giờ ông đang mù mịt, bị những chuyện này làm phiền muộn.
“Tôi có tin tức gì?” Tống An Bang cười khổ trong điện thoại: “Tôi mới bị lão gia nhà tôi mắng một trận té tát, không phải chuẩn bị tới cầu cứu anh sao?”
Đường Hướng Minh sững sờ, tự cười khổ: “Cầu cứu tôi? Tôi còn chả biết nữa. Ngạc nhiên chưa, chắc lão gia nhà tôi cũng sắp gọi điện qua mắng tôi rồi, chúng ta thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ…”
Nghe Đường Hướng Minh than thở với Tống An Bang qua điện thoại, nhiều người lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một số ít người biết, hai người này từ nhỏ lớn lên cùng một sân, nhà họ Đường cùng nhà họ Tống không phân chia, chính là gia tộc họ Đường và họ Tống ở Kinh thành, hai nhà từ tổ tiên đã cùng phe, một văn một võ, hỗ trợ nhau.