Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn - Lâm Sơn - Chương 19: Đi xuống
Tia nắng lọt qua khe hở của bức rèm, không nghiêng không lệch mà chiếu thẳng lên mặt cậu.
Ba người kia còn chưa tỉnh. Một nam một nữ nằm luôn xuống sàn nhà, lưng tựa lưng ngủ say. Thầy Hạ thì dựa vào vách tường, mày hơi nhíu lại, người không biết có khi còn tưởng anh chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hướng Gia Quân chậm rãi đứng lên rồi vịn tường đi thử hai bước. Trải qua cả một đêm thoải mái tĩnh dưỡng, cảm giác đau đớn ở chân trái đã gần như biến mất. Tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều, không thèm nghĩ tới sự bối rối như một giấc mơ đêm qua nữa, giờ đây chỉ có một ngày tốt đẹp đang đón chờ.
Cậu vén rèm lên xem xét tình hình ở tầng dưới, vẫn là mấy xác sống lẻ tẻ ngày hôm qua đang lững thững đi lại. Cậu đi tới cạnh cửa rồi dán tai lên cánh cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài hành lang, xác sống đi lại rất vụng về nên tiếng bước chân nặng hơn con người nhiều. Hướng Gia Quân lắng nghe hai ba phút thì kết luận việc ra ngoài bây giờ là không khả quan lắm.
Hôm qua lúc hai cô cậu bé chạy lên thì cậu đứng ở cửa đã nhanh chóng đếm qua, có khoảng bảy xác sống xông vào trong tòa nhà, đây là còn chưa tính số lượng của chúng có thể tăng thêm vào ban đêm họ ngủ.
Hướng Gia Quân sờ lên cuộn dây leo núi bên hông mình, trong đầu nảy ra một ý.
Cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ thì vừa khéo đụng phải ánh mắt của Hạ Trầm, nhất thời trái tim như ngừng đập, cảnh tượng đêm qua không thể khống chế mà hiện lên khiến cho cậu không biết nên nhìn về nơi nào.
Có nên nói một câu chào buổi sáng không?
Cậu miễn cưỡng ổn định lòng mình, lúc này mới nhận ra hình như đối phương vẫn còn đang ngái ngủ, nhìn về phía cậu chỉ là vô tình thôi, đôi mắt anh sáng trong không hề lẫn bất cứ cảm xúc phức tạp nào.
Hướng Gia Quân lập tức nhớ ra, cậu vừa quên thầy Hạ có chứng khó rời giường, lúc này chắc hẳn đầu óc anh vẫn còn đang trống rỗng. Đúng là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, cậu rũ mắt mặc kệ cho Hạ Trầm tỉnh hẳn còn mình thì đi về bên cửa sổ, lại vén một góc rèm quan sát tình hình phía bên ngoài.
Đến khi góc áo bị lôi kéo thì cậu mới quay đầu lại, thầy Hạ nhìn đồng hồ trên tay rồi ngẩng đầu nói khẽ với cậu: “Cậu đi đánh thức bọn họ đi, nên xuất phát.”
Hướng Gia Quân không làm ngay mà hỏi ngược lại anh: “Anh tính đi ra ngoài thế nào?”
Hạ Trầm mất một hai giây mới phản ứng lại, trả lời chậm rì rì: “Giết chúng nó rồi ra?”
Cậu nhìn anh nói rất đúng lý hợp tình mà nhất thời không tìm ra lời nào để phản bác, chỉ đành bỏ lại một câu “Anh chờ đã.” rồi đi đến chỗ của hai người kia.
Hướng Gia Quân cúi xuống dùng đầu ngón tay đẩy đẩy Lưu Diệu: “Rời giường.”
Cậu học sinh đến cả mắt cũng không thèm mở ra, chỉ lẩm bẩm hai tiếng rồi không nhúc nhích nữa.
Mọi người đang thi xem ai khó rời giường hơn đấy à?
Hướng Gia Quân suy nghĩ một lát rồi bỗng cao giọng hô: “Muộn học rồi!”
Lưu Diệu lập tức trợn mắt ngồi bật dậy, vội vã nói liên tục: “Dậy đây dậy đây, bây giờ là sáu giờ bao nhiêu?” Nhưng đến khi nhìn rõ người trước mặt là ai thì đột nhiên tắt tiếng, sụp vai gãi gãi sau gáy, “Ngại quá… Em còn tưởng là đứa bạn giục em đi học.”
Hạ Thư Nhã cũng bị đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy. Trên mu bàn tay cô bé có một vết bầm tím, chắc là hôm qua lúc bị Lưu Diệu kéo đi không cẩn thận đập vào chỗ nào đó.
Hướng Gia Quân liếc mắt một cái rồi lại nhìn Lưu Diệu lắc đầu. Đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy thiếu tinh tế, nhưng lại cảm nhận được cậu rất chính trực nghĩa khí, giống như cậu bạn khờ nhà bên vậy.
“Thu dọn đi, chuẩn bị xuất phát.”
Cậu dặn dò xong thì đứng dậy, nhưng bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó nên lại hỏi một câu: “Hạ Thư Nhã, chị em ở khu nào trong thành phố B?”
Cô bé cũng còn ngái ngủ, nghĩ một lát mới đáp: “Ngay trung tâm thành phố, không xa công ty chị ấy lắm… Các anh phải tách ra ạ?”
Trước đây Hạ Trầm từng nói với cậu là ba mẹ anh cũng ở trong nội thành.
“Tạm thời thì chưa.” Hướng Gia Quân mỉm cười an ủi cô, thế nhưng cậu cảm thấy vẫn nên nói rõ mọi chuyện trước nên lại bổ sung, “Nhưng các em phải biết chúng ta không phải một đội, chỉ là tình cờ đi cùng đường mà thôi. Về sau kiểu gì cũng sẽ tách ra, các em phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Lưu Diệu lơ mơ gật đầu còn Hạ Thư Nhã thì chỉ cúi đầu không trả lời cậu.
Hướng Gia Quân đã hết lời cần nói, xoay người về lại chỗ thầy Hạ.
Hạ Trầm đã hoàn toàn tỉnh hẳn, anh đang đứng khởi động cơ thể cứng ngắc sau một đêm không mộng, thấy cậu quay về thì bình tĩnh nhìn sang: “Đã nói rõ ràng rồi?”
Cậu gật đầu.
Hạ Trầm cầm balo leo núi dưới sàn lên: “Đi thôi, đẩy sofa ra trước. Chắc sau cửa có không ít xác sống, tôi mở đường, cậu bọc hậu.”
Hướng Gia Quân kéo Hạ Trầm đang định tiến lên lại: “Chờ chút, tôi có cách khác.”
“Cách gì?” Thầy Hạ ngạc nhiên.
Cậu gỡ dây thừng bên hông xuống rồi tháo nó khỏi đầu kia của cây gậy leo núi: “Xác sống ở phía cửa sổ ít hơn, hơn nữa mặt sân trống tiện cho chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
Hạ Trầm sửng sốt, chần chừ cầm lấy cuộn dây leo núi như thể nó là vật gì đó rất mới lạ, lẩm bẩm: “Còn rất thông minh.”
Hướng Gia Quân thấy đối phương đồng ý với ý kiến của mình thì càng tích cực dán sát lại giải thích không ngừng: “Cuộn dây này đủ dài, chúng ta cũng không cần buộc nút mà chỉ cần tìm cây gậy nào đó, gập đôi dây lại rồi vắt qua là được, sau khi xuống dưới còn có thể thu nó về.”
Hạ Trầm không kiên nhẫn đứng một chỗ nghe kiến nghị của cậu, anh mặc kệ cậu cứ đi theo chân mình như một người hầu nhỏ còn bản thân thì nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm.
Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở chiếc ghế văn phòng.
Anh lập tức muốn đến dỡ nó ra nhưng rồi như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Hướng Gia Quân giờ đây đã im lặng, khen một câu: “Ý tưởng tốt lắm… Lại đây giúp tôi đi.”
Hai người cùng tháo chiếc ghế ra, một chiếc ghế dựa còn mới tốt bỗng chốc biến thành đống linh kiện nằm rải rác trên sàn. Hạ Trầm chỉ lấy phần chân ghế hình ngôi sao rồi dựng thẳng ở trước song cửa sổ, sau đó anh luồn dây thừng qua và buộc một kiểu nút thòng lọng mà Hướng Gia Quân có nhìn cũng không hiểu.
“Hẳn là đủ chắc rồi.” Hạ Trầm giật thử rồi quay đầu nói với ba người, “Mở cửa sổ xong thì tôi sẽ xuống trước, tiếp theo là Lưu Diệu rồi đến Hạ Thư Nhã, cuối cùng là Hướng Gia Quân bọc hậu. Sau khi xuống thì tôi và Lưu Diệu sẽ lái xe tới đây, tốc độ của mọi người phải thật nhanh, một khi xác sống ở dưới kia gào lên thì sẽ thu hút cả những con ở xung quanh đến nữa.”
Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu đã rõ kế hoạch của bọn họ, đứng bên cửa sổ gật gật đầu, thế nhưng cô gái nhỏ vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Em có thể xuống đầu tiên, em từng học leo núi.”
Hạ Trầm nhìn cô: “Cảm ơn, nhưng không cần, anh cũng học rồi. Hơn nữa dưới đó có một đám xác sống đang đợi chúng ta chủ động dâng đầu, em và Lưu Diệu không có nhiều kinh nghiệm, cứ để anh đi trước.”
Lưu Diệu kéo tay áo nữ sinh, nói nhỏ: “Hạ Thư Nhã, nguy hiểm.”
Hướng Gia Quân đứng một bên nuốt xuống lời định xung phong nhận việc. Quên đi, cậu chưa từng học leo núi nên lần này không có quyền lên tiếng, đợi lần sau nhất định phải xông lên làm anh hùng một lần.
Hạ Trầm tóm lấy rèm cửa, quay đầu hỏi ba người: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Giây tiếp theo, tấm rèm bị anh giật mạnh ra, ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào khắp căn phòng.
Hạ Trầm mở cửa rồi thả dây thừng xuống, dứt khoát bước ra ngoài cửa sổ. Dường như anh không hề lo lắng chút nào, hai tay nắm chặt dây còn hai chân chống lên mặt tường ngoài, thả mình xuống tầng một.
Hướng Gia Quân đứng bên cạnh cửa sổ nhìn động tác gọn gàng dứt khoát của Hạ Trầm, anh chỉ đạp lên mặt tường hai lần rồi dừng ở nơi cách mặt đất một mét, sau đó buông hai tay ra nhảy xuống đất, cùng lúc ấy anh còn kịp lấy búa đập thịt dắt bên hông ra tặng cho xác sống vừa lao đến một đập thật mạnh.
Cậu nhanh tay kéo Lưu Diệu đang đứng cạnh tới rồi đẩy cậu bé ra phía ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thúc giục: “Cầm chắc vào, bây giờ có sợ độ cao cũng vô dụng, mau học theo anh Hạ của em đi xuống dưới nhanh lên, đám xác sống kia sắp bao vây ảnh rồi.”
Lưu Diệu còn chưa kịp nói gì thì đã chịu cảnh trâu bắt chó đi cày, nắm lấy dây thừng bước ra ngoài cửa sổ, nhắm chặt mắt lại rồi lập tức trượt xuống. Thế nhưng cậu nắm dây không chắc, khi còn nửa mét nữa thì trượt tay ngã chổng vó trên đất.
Hướng Gia Quân không đành lòng nhìn thẳng, vừa thấy tay Lưu Diệu rời khỏi dây thừng thì liền quay đầu giục tiếp Hạ Thư Nhã: “Mau mau mau, em là dân chuyên, anh tin tưởng em. Cầm chắc xà beng vào, mau đi xuống giúp thầy Hạ nhanh.”
Cô gái nhỏ không cần cậu thúc giục, chưa nghe hết lời cậu thì đã xoay người trượt xuống dưới, nháy mắt đã không thấy người đâu.
Hướng Gia Quân thò đầu ra ngoài quan sát tình hình, bốn xác sống đã bị giết mất hai, Hạ Trầm dẫn đầu thoát khỏi vòng vây rồi chạy về phía xe.
Hạ Thư Nhã vừa đáp đất đã vung xà beng lên, xuất ra chiêu tàn nhẫn đêm đó để hạ gục một con xác sống nam trưởng thành. Lưu Diệu lo lắng liếc cô một cái rồi cũng chạy theo Hạ Trầm đi lái xe.
Đến lượt Hướng Gia Quân xuống dưới. Cậu nắm dây thừng rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lòng không hề sợ nhưng không hiểu sao lại nghĩ tới bộ dáng làm việc nghĩa không chút chùn bước vừa nãy của thầy Hạ.
Mới nghĩ vẩn vơ một lát mà cơ thể đã đáp xuống mặt đất, cậu giật mình hoàn hồn rồi nắm một bên dây thừng kéo xuống thật mạnh, cả sợi dây đã bị cậu thu về.
Vừa vơ lấy đống dây xoay người lại thì cậu đã thấy tiếng động cơ xe. Hạ Trầm phóng xe lại đây với tốc độ vô cùng điên rồ, sau đó phanh gấp rất ngầu ngay trước mặt Hướng Gia Quân khiến cho cả gương mặt cậu bị phủ một tầng bụi.
“Mau lên xe, cả cậu và Hạ Thư Nhã.”
Hướng Gia Quân ôm dây chạy tới ghế phó lái, khóe mắt thoáng nhìn thấy cô gái nhỏ khéo léo né tránh công kích của xác sống cuối cùng rồi chạy về hướng ghế sau.
Hai người gần như lên xe cùng một lúc, đóng sập cửa.
Hạ Trầm đã sẵn sàng xuất phát, lúc này anh nhấn mạnh chân ga bỏ lại đám xác sống vừa lao tới vì nghe thấy tiếng động ở phía sau.
Hướng Gia Quân không nhịn được mà ho khan hai tiếng, vừa vỗ vỗ bụi đất bám trên người vừa lên án: “Thầy Hạ, anh đang trả thù ác ý!”
Hạ Trầm còn chưa kịp nói gì thì tiếng cô gái vang lên từ ghế sau: “Trả thù gì thế ạ?”
“Anh tông trúng anh ấy.”
“Cậu ta đâm vào anh.”
Hai người cùng trả lời.
Hướng Gia Quân và Hạ Trầm liếc nhau, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hạ Thư Nhã sửng sốt, lúc lâu sau mới nói thêm một câu: “Đúng là tình thú thời tận thế của người lớn.”
Hướng Gia Quân không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Nữ sinh lắc đầu, Hướng Gia Quân đành phải nhìn sang Hạ Trầm hỏi lại một lần nữa: “Em ấy vừa nói gì thế?”
Hiếm khi mặt thầy Hạ cứng ngắc, thậm chí còn né tránh ánh mắt cậu, hắng giọng đáp: “Em ấy nói… Đúng là trò trẻ con.”
Cậu nhíu mày không tin: “Anh đang gạt tôi đúng không, rõ ràng tôi nghe thấy có nhiều chữ hơn.”
“Cậu điếc.” Hạ Trầm trả lời rất bình tĩnh.
“Anh lại rủa tôi? Anh không sợ tôi hại anh câm luôn à?” Hướng Gia Quân không chịu thua anh.
Hạ Thư Nhã thật sự không chịu nổi, vươn tay lên chắn ngang giữa hai người: “Hai anh lớn à, dừng ở phía trước rồi thả em xuống đi, em ngồi xe em.”
Hạ Trầm không nói lại cậu nữa, kết thúc trận cãi vã ấu trĩ này, anh dừng xe để cho Hạ Thư Nhã về lại xe của mình.
Hướng Gia Quân vẫn ngứa ngáy trong lòng, cực kỳ muốn biết vừa rồi Hạ Thư Nhã đã nói gì nhưng lại không muốn mở miệng hỏi Hạ Trầm, như thể nếu làm vậy thì đồng nghĩa với việc cậu nhận thua. Cậu lấy ra cây gậy leo núi được gấp ngắn ngủn từ trong balo rồi mở mạnh nó ra, tiếng động lớn đến mức như muốn đi đánh nhau.
Rốt cuộc Hạ Trầm cũng nhìn sang, vẻ mặt anh không còn cứng ngắc như vừa nãy, đột ngột gọi tên cậu: “Hướng Gia Quân.”
Cậu rầu rĩ đáp: “Gì?”
“Đợi đến thành phố B…” Hạ Trầm dừng một lát.
Hướng Gia Quân chủ động nói nốt nửa câu còn lại: “Thì chúng ta mỗi người một ngả?”
Hạ Trầm thình lình quay đầu liếc xéo cậu một cái, cau mày: “Cậu nghĩ hay nhỉ.”