Trời Ban Cô Vợ Ngố - Chương 31
CHƯƠNG 31: ĐỨNG YÊN TẠI CHỖ CHỜ TÔI ĐẾN.
Trời cuối thu, lại là chạng vạng tối, Mục Nhất Tiếu mặc quần áo đơn bạt, nhịn không được mà vuốt vuốt cánh tay.
Nhưng mà sờ một cái làm đau đến nỗi mi tâm của cô phải nhíu chặt lại, lại đưa tay vỗ vào trán: “Mục Nhất Tiếu, mày ngu ngốc quá đi, cánh tay bị thương mà cũng quên mất.”
Cô tự oán trách mình một câu, nhưng mà toàn bộ đầu óc đều rối tung rối mù hoàn toàn, trạng thái không còn ở đây.
Phút chốc trong túi truyền đến âm thanh ong ong.
Chờ đến lúc nắm tay không còn đau nữa, Mục Nhất Tiếu mới từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhưng mà vừa nhìn lại làm cô kinh ngạc đến độ cả người có chút hoảng hốt.
Trên màn hình điện thoại có ba tin nhắn chưa được đọc, cô nhấn vào, nhìn thấy khung tin nhắn của chú có dấu đỏ.
Sáu giờ rưỡi chiều: “Tan học chưa?”
Bảy giờ tối: “Đã ăn cơm chưa?”
Tám giờ ba phút: “Tôi đang ở cổng trường học.”
Cái gì?
Ở cổng trường?
Mục Nhất Tiếu cầm điện thoại di động chỉ cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng.
Sau khi do dự vài giây, Mục Nhất Tiếu mới chạy chậm, cô vừa chạy vừa bấm dãy số của chú. “Tút tút…” Chẳng mấy chốc điện thoại đã được kết nối.
Trong loa không có bất cứ âm thanh nào, Mục Nhất Tiếu dừng lại, có chút nghi hoặc nhấn vào màn hình một cái.
Màn hình vẫn còn đang biểu thị trong cuộc trò chuyện, rõ ràng là được kết nối nhưng mà tại sao lại không có âm thanh vậy?
Sau đó cô thăm dò, mềm giọng gọi một tiếng: “Chú, chú có đang nghe không vậy?”
Cô có hơi chột dạ, dù sao thì tin nhắn nhiều như vậy cô chưa từng trả lời lại một tin nào.
Cô yên tĩnh chuyên tâm nghe âm thanh ở đầu dây bên kia.
Sau trận im lặng ngắn ngủi, rốt cuộc bên kia đã có âm thanh, mang theo tiếng hừ nhẹ khàn khàn: “Ừ.”
Chỉ có một chữ, Mục Nhất Tiếu nhận không ra tốt xấu, càng không xác định được rốt cuộc là Phó Tư Vũ có tức giận hay là không.
“Chú đang ở đâu?” Mục Nhất Tiếu cẩn thận hỏi.
“Ở bãi đỗ xe cổng trường học.” Giọng nói của anh rất nhẹ, lại rất nhạt, giống như là đang trần thuật lại một chuyện rất bình thường.
Trái tim của Mục Nhất Tiếu có chút không đành lòng, dù sao thì hai chân của anh không tiện, còn đặc biệt chạy đến trường học.
“Chú, chú chờ tôi ở đó đi, tôi sẽ đến nhanh thôi.” Cô vừa nói vừa cầm di động nhưng phi nước đại.
Mà Phó Tư Vũ ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc ở phía bên này.
Giờ phút này anh đang ngồi ở trong xe, gương mặt lạnh lùng như sương, sau khi nhận được cuộc điện thoại này thì trở nên ôn hòa hơn.
Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô gái lúc chạy nhanh, anh gọi một tiếng với đầu dây bên kia: “Nhất Tiếu…”
Thời gian trôi qua trong im lặng, chưa có câu trả lời, nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của cô gái.
“Nhất Tiếu?” Phó Tư Vũ lại gọi một tiếng, biểu cảm trên mặt gần như trở nên nghiêm túc.
Nhưng mà lập tức trong loa truyền đến một tiếng “ối”, cùng lúc đó còn kèm theo tiếng “bịch” giống như là đồ vật bị rơi xuống.
Phó Tư Vũ sốt ruột, lông mày nhíu chặt lại: “Nhất Tiếu, sao rồi?”
Không có ai trả lời, Phó Tư Vũ nâng mắt ra hiệu cho Liên Thành đẩy mình ra ngoài.
Tay của Liên Thành vừa mới chạm vào cửa xe, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của Mục Nhất Tiếu: “Chú, chú vẫn còn ở đó chứ, xin lỗi nha, tôi chạy nhanh quá bị ngã một cái, nhưng mà cũng không có việc gì đâu, chú chờ tôi, tôi lập tức đến đó ngay.”
Ngã?
Trong nháy mắt bầu không khí ở trong xe trở nên lạnh lẽo, đôi mắt của Phó Tư Vũ có hơi híp lại, đáy mắt lộ ra ánh sáng giận dữ, dường như là một giây sau liền có thể nghiền ép người khác nát tan.
Nghĩ đến việc Mục Nhất Tiếu đang bị phỏng, lúc nãy vừa mới ngã một cái, Phó Tư Vũ lập tức lên tiếng ra lệnh: “Đứng nguyên tại chỗ, không được lộn xộn, chờ tôi đến.”
Cũng mặc kệ Mục Nhất Tiếu có nghe được hay không, Phó Tư Vũ lập tức ra hiệu cho Liên Thành.
Xe lăn vừa mới được đẩy tới, Phó Tư Vũ liền nhìn thấy Mục Nhất Tiếu đang đứng ở cách xe không xa.
Cô mặc một chiếc váy bông vải thiết kế bóp eo, váy đến đầu gối vừa vặn có thể tô điểm cho dáng người hoàn mỹ không tỳ vết của cô.
Mái tóc dài của cô rối tung ở sau vai, có hơi lộn xộn, gương mặt trái xoan nhỏ ngắn phối hợp với ngũ quan xinh xắn, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng lộ ra vẻ dịu dàng hơn nữa…
Trong lúc ngây người, Mục Nhất Tiếu đã nhìn thấy Phó Tư Vũ.
Cô đi đến, cơn gió nhẹ mang theo hương thơm mùi dầu gội đầu và mùi hương trên người cô chui vào trong lỗ mũi của Phó Tư Vũ.
Hô hấp của cô vẫn còn dồn dập, trước tiên là mở miệng nói tiếng xin lỗi: “Chú, tôi xin lỗi, để chú chờ lâu như vậy.”
Mục Nhất Tiếu đứng bên cạnh chiếc xe lăn của Phó Tư Vũ, những giọt mồ hôi ở trên trán giống như pha lê dưới ánh đèn.
Phó Tư Vũ không tức giận, nhưng mà cũng không cười.
Anh ghé mắt nhìn sang, trong đáy mắt lộ ra ý vị thâm trường.
“Cũng không lâu.” Phó Tư Vũ đưa tay ra cầm lấy hai tay đang nắm chặt lại cùng một chỗ của Mục Nhất Tiếu, giọng nói của anh rất nhỏ, căn bản cũng không nghe ra được cái gì.
Nhưng mà Mục Nhất Tiếu có thể khẳng định chắc chắn là anh không vui.
Bị nắm chặt, Mục Nhất Tiếu ngơ người trong chốc lát, nhưng mà cô lập tức rút tay về không dấu vết: “Chú, để tôi đẩy chú.”
Cô che giấu rất tốt, nhưng mà ở trước mắt của Phó Tư Vũ anh có thể nhìn thấy hết tất cả những gì cô đang nghĩ.
Phó Tư Vũ biết thật ra Mục Nhất Tiếu vẫn còn chưa chân chính chấp nhận anh.
Cô độc lập kiên cường, cô có bí mật, cô cũng sẽ giả vờ.
Thậm chí có thể cô còn không nhớ nổi sự tồn tại của anh.
Nhưng mà Phó Tư Vũ biết rằng một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
Sau khi im lặng ngắn ngủi, Phó Tư Vũ nhẹ giọng lên tiếng nói: “Ừ.”
Liên Thành ở một bên rất cung kính không dám nhiều lời.
Vì để Mục Nhất Tiếu không rước lấy phiền toái không cần thiết với người khác, bọn họ trở vào trong xe.
Bầu không khí trong xe chịu ảnh hưởng của Phó Tư Vũ nên trở nên có hơi lạnh.
Liên Thành ngồi trên ghế điều khiển, mà Mục Nhất Tiếu và Phó Tư Vũ lại ngồi ở đằng sau.
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn một đoạn, ai cũng không nói chuyện.
Mục Nhất Tiếu cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ thầm cứ giằng co như thế này cũng không tốt, dứt khoát chậm rãi quay đầu lại.
Nhưng mà ánh mắt rơi vào gương mặt nghiêng của Phó Tư Vũ, cô ngây ngẩn cả người.
Đôi mày kiếm khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mím nhẹ, cái cằm nhọn, hình dáng như được dao khắc, cứng rắn mà lại thâm thuý.
Cùng với góc nhìn gương mặt hồi chiều này nhìn thấy gần như là giống nhau như đúc, cho nên người đàn ông kia là chú ấy à?
Nhận ra cái nhìn chăm chú, Phó Tư Vũ nhìn sang, ung dung nở một nụ cười nhạt: “Đang nhìn cái gì đó?”
“Không có… không nhìn gì hết.” Mục Nhất Tiếu hoàn hồn, khẩn trương thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng mà ngón tay đang nắm chặt với nhau đang biểu thị rõ cô rất bối rối.
Cô muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà lại sợ mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho nên con lựa chọn im lặng.
Phó Tư Vũ cũng không ép hỏi mà là di chuyển ánh mắt nhìn về phía cánh tay phải đang bị thương của Mục Nhất Tiếu.
Ánh sáng rất tối, tối đến mức Phó Tư Vũ không nhìn thấy rõ vết thương của cô có nghiêm trọng hay là không.
Nhưng mà anh lập tức giả vờ như là mình đã nhìn thấy, lông mày nhíu chặt lại, không vui hỏi: “Tay của em sao vậy?”
Giọng nói của anh rất lạnh, trên gương mặt tuấn tú nhuộm đầy sương lạnh.
Mục Nhất Tiếu kinh ngạc, bất tri bất giác muốn che lại, động tác nhỏ của cô lại có một loại độc dược có thể ăn mòn lòng người.
Trong bóng tối, tay của Phó Tư Vũ nắm chặt lại thành quả đấm, lý trí của anh và sự kiềm chế gần như đã đi đến biên giới sụp đổ.
Anh rất tức giận tức giận vì Mục Nhất Tiếu không nói chuyện gì với anh.
Quan hệ của bọn họ rõ ràng thân mật hơn bất cứ người nào khác, nhưng mà cô vẫn không chịu bỏ xuống sự phòng bị trong lòng.