Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ - Chương 145
Sẩm tối, Diêu Lan Hạ mới tỉnh lại từ trong hôn mê lâu dài. Sau khi bị khói xông vào, mắt và cổ họng vẫn còn đau rát khó chịu, ngọ nguậy mấy lần cuối cùng cũng mở mắt ra.
Thị lực của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn không thể nhìn rõ được đồ vật, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trước giường bệnh. Người đàn ông đang cúi đầu nhìn thứ gì đó. Anh ta có thân hình cao lớn, mơ hồ rất giống người đàn ông cô mơ thấy trong lúc hôn mê.
Cổ họng khô khốc vô cùng khó chịu, Diêu Lan Hạ khàn giọng, thấp giọng kêu lên: “Lưu Nguyên Hào… Là anh sao?”
Bởi vì giọng nói quá nhỏ, cô không rõ bên kia có nghe thấy không, cô chớp mắt vài cái rồi nhìn lại lần nữa, bóng dáng dần dần tập trung, người đàn ông đã đứng dậy, đang đi tới, tiến lại gần hơn, cô mới chợt nhìn thấy, thì ra không phải là anh ấy.
Đào Khánh Trần khẽ cười dịu dàng, tiến lại gần Diêu Lan Hạ yếu ớt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng, đưa tay kéo cơ thể nóng lạnh của cô dậy: “Em tỉnh rồi à, đã đỡ hơn chưa?”
Giọng nói và động tác nhẹ nhàng này chắc cũng chỉ có Đào Khánh Trần làm ra được?
Trong lòng Diêu Lan Hạ cảm thấy mất mát, ngọn lửa vừa mới nhen nhóm lên lại bị dập tắt hoàn toàn, cô lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Đỡ nhiều rồi. Anh vẫn luôn ở đây chăm sóc cho tôi sao?”
Đào Khánh Trần không cố ý nhấn mạnh: “Uống chút nước đi. Khói rất dày, cổ họng và mắt của em đều bị tổn thương nghiêm trọng. Bây giờ không cần nói chuyện lớn tiếng, cố gắng để mắt của mình nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Diêu Lan Hạ ừ một tiếng, quả thực rất muốn uống nước.
Trên người lại cảm thấy không còn chút sức lực. Cô còn tưởng rằng lúc tỉnh lại có thể nhìn thấy Lưu Nguyên Hào ngồi ở đây. Không ngờ anh ấy vẫn chọn Mai Khánh Vân.
Đào Khánh Trần rót nước, ngón tay sạch sẽ bưng ly thủy tinh trong suốt đi tới. Nắng chiều chiếu vào người anh ta, vây quanh thân thể anh ta một ánh sáng vàng nhạt. Người anh ta ngập chìm trong ánh nắng chiều, không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cẩn thận đỡ sau lưng Diêu Lan Hạ, để cô dựa vào trong lòng mình, Đào Khánh Trần vốn không cho cô cơ hội từ chối và vùng vẫy. Anh ta hiện đang mặc một chiếc áo blouse trắng thì chính là bác sĩ của cô, có đủ tư cách để chăm sóc cho cô.
“Không còn nóng nữa. Tôi nghĩ có lẽ vào ngay lúc này em sẽ nghĩ đến nên đã chuẩn bị trước.” Đào Khánh Trần cười dịu dàng, đưa ly nước đến bên miệng cô đút cho cô uống từng chút một.
Diêu Lan Hạ cảm thấy có chút không thoải mái, uống một ngụm nước, ngọ nguậy nói: “Tôi tự mình làm được. Phiền anh đẩy giường lên, tôi tự mình uống.”
Nhưng Đào Khánh Trần lại không nghe theo: “Cô Hạ, lúc em từ chối thật sự rất không đáng yêu. Tôi chỉ cho em uống nước cũng đâu có làm gì khác. Em lo lắng điều gì?”
Thật kỳ lạ, từ khi nào Đào Khánh Trần lại trở nên độc đoán như vậy? Đây là nhịp điệu của Lưu Nguyên Hào.
Diêu Lan Hạ dời môi ra, lo lắng nắm lấy ống tay áo của anh ta hỏi: “Thu Trà đâu? Cậu ấy thế nào rồi? Có ai cứu cậu ấy không?”
“Cô ấy không sao. Tình trạng của cô ấy đỡ hơn của em, nhưng vết thương trên người rất nhiều. May mà được cấp cứu kịp thời, đã không sao rồi. Đang ở trong phòng bệnh. Ba mẹ cô ấy đều ở đây. Yên tâm đi.”
Vậy thì cô yên tâm rồi!
Khi xảy ra hỏa hoạn, những gì cô nghĩ trong đầu đều là Lục Thu Trà. Cô chết đi thì không đáng tiếc, nhưng Lục Thu Trà không thể chết!
Uống từng ngụm một cho đến hết cốc nước, cổ họng khô khốc khó chịu cuối cùng cũng đỡ hơn: “Cảm ơn anh, Viện phó.”
Sắc mặt Đào Khánh Trần hơi căng lại, đặt ly nước xuống cũng không vội đặt người xuống, mà nhìn cô nghiêng người thuyết phục: “Em đã không còn là bác sĩ ở bệnh viện trung ương nữa, cho nên bây giờ tôi cũng không phải là lãnh đạo của em. Tôi đã nói với em sau này nên xưng hô với tôi thế nào rồi, lại quên nữa?”
Giọng nói thanh lịch tao nhã, dễ nghe vang vọng bên tai, tựa như lông vũ cào vào da thịt, rất thoải mái, rất dịu dàng.
Diêu Lan Hạ nhíu mày. Nói thẳng ra là cô không quen gọi tên Đào Khánh Trần, cô luôn cảm thấy gọi anh ta bằng tên thật là quá… thân mật và mơ hồ.
Sau khi chuẩn bị hồi lâu, cô mới thuyết phục được bản thân: “Cảm ơn anh, Đào Khánh Trần.”
Đào Khánh Trần không tức giận ngược lại là cười, khuôn mặt tao nhã hơi đỏ: “Thôi được rồi, mặc dù tôi không quá hài lòng với cách gọi cả tên lẫn họ, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ có tiến bộ về khoảng cách.”
Nói xong, anh ta mới đặt người xuống, kiểm tra qua mí mắt của cô để chắc chắn không có để lại di chứng gì: “Nhiệt độ có phù hợp không?”
Điều hòa trong phòng là hai mươi bảy độ, không lạnh không nóng rất dễ chịu.
“Thích hợp, tôi không sao, anh đi làm việc đi.”
Lúc nãy khi nhìn thấy Đào Khánh Trần, anh ta đang đọc tài liệu, trên sô pha vẫn còn một số tài liệu chưa kịp đọc.
Diêu Lan Hạ tự trách bản thân rất nhiều, Đào Khánh Trần đối với cô thật sự rất tốt, tốt đến mức không ai có thể từ chối, nếu phụ lòng anh ấy, cô sẽ hổ thẹn cả đời.
Ha ha! Thật là ngốc, cô đâu còn có cả đời để mà hổ thẹn?
Đào Khánh Trần ngồi trên sô pha nghiêm túc xem tài liệu, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang nhìn cô. Có lúc, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, bất chợt cô lại nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt anh ta.
Một thuật ngữ nhanh chóng hiện ra trong đầu – nước chảy nhỏ thì dòng nước sẽ dài.
Những bất ngờ và sự lãng mạn mà Lưu Nguyên Hào dành cho cô luôn đầy khí thế đùng đùng hung dữ, nhưng sau trận lụt chính là một mớ hỗn độn;
Nhưng tình yêu mà Đào Khánh Trần dành cho cô là sự bầu bạn và sự bảo vệ dịu dàng như ngọc.
Chao ôi!
Một tiếng than nhẹ, Diêu Lan Hạ nhắm hai mắt lại.
Lưu Nguyên Hào, anh đang ở đâu? Đang ở bên cạnh Mai Khánh Vân, chăm sóc cô ta và đứa bé ư?
Trong phòng, điện thoại của Đào Khánh Trần rung lên.
Sau khi nghe điện thoại, Đào Khánh Trần vội vàng nói: “Em ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có cần gì thì liên hệ ngay với y tá, tôi đi xử lý cấp cứu.”
“Vâng, anh đi đi.”
Đào Khánh Trần rời đi, trong phòng bệnh VIP rộng lớn chỉ còn lại mình cô, nhất thời trống vắng, tim cũng theo đó không còn tìm cách kết nối.
Lúc này, trong phòng bệnh của Mai Khánh Vân.
Đám người Phó Văn Phương vây quanh giường bệnh của Mai Khánh Vân thành một vòng, ân cần hỏi han, quan tâm hết mực.
“Khánh Vân, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm mẹ sợ chết khiếp. Còn có khó chịu chỗ nào không? Mẹ kêu bác sĩ đến đây.” Phó Văn Phương nắm thật chặt tay con gái mình, vì sợ buông tay ra con gái sẽ đi mất.
Mai Khánh Vân chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng tập trung ánh mắt, vô thức sờ sờ cái bụng của mình, sau khi sờ vào, hai mắt đột nhiên mở to: “Đứa bé thì sao? Con của con và anh Hào thế nào rồi?”
Phó Văn Phương và Vũ Trúc Ngọc nhìn nhau mỉm cười, người trước cố tình khoe khoang nói: “Tôi đã nói thế nào nào? Người làm mẹ, điều nghĩ đến đầu tiên chắc chắn là con của mình. Bà xem, Khánh Vân còn chưa lấy Lưu Nguyên Hào mà đã toàn nghĩ đến con của chúng nó.”
Vũ Trúc Ngọc nhìn Mai Khánh Vân cưng chiều, nắm lấy tay kia của cô ta, nở nụ cười hiếm thấy: “Đứa bé không sao, đã khổ cực cho cháu rồi. Khánh Vân, bác gái nhất định sẽ bù đắp cho cháu.”
Mai Khánh Vân khôn khéo, nở nụ cười đáng yêu: “Cảm ơn bác gái, đứa bé không sao là tốt, nếu không cháu làm sao ăn nói với bác. Bác yêu mến đứa bé như vậy, cháu có chịu cực hơn nữa cũng không sao, chỉ cần đứa bé bình an là được rồi.”
Sau một tràng lời nói, đã làm hai bậc phụ huynh đều xúc động không thôi, đặc biệt là Phó Văn Phương, không ngừng giúp con gái nói tốt trước mặt Vũ Trúc Ngọc, trực tiếp đưa Mai Khánh Vân lên vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu.
Trong phòng, Mai Lương Khôn cũng đang giúp nói chuyện, trong lúc nhất thời Mai Khánh Vân trở thành lựa chọn tốt nhất của sự dịu dàng, nhã nhặn, hào phóng và khéo léo.
Mai Khánh Vân dỗ bậc phụ huynh vui vẻ, lúc này mới mềm mỏng, làm ra vẻ nhu mì hỏi: “Bác gái, anh Hào đâu? Cháu muốn… Cháu muốn gặp anh ấy.”
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm đủ trò hề làm bà ta không còn đường từ chối: “Cháu yên tâm đi, một lát nữa nó sẽ đến, để nó ở lại với cháu.”
Mai Lương Khôn phụ họa theo, cười nói: “Ha ha, quả đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm. Bây giờ Khánh Vân ở nhà họ Mai, nhưng lòng đã luôn hướng về nhà họ Lưu các người.”
Vũ Trúc Ngọc nhếch miệng cười, trong lòng tất nhiên cũng có dự định của riêng mình: “Nếu như Nguyên Hào gật đầu, Khánh Vân chính là con dâu của nhà họ Lưu chúng tôi.”
“Lệnh của cha mẹ, cậu ta có thể không vâng lời hay sao?” Thái độ của Mai Lương Khôn kiên quyết. Ông ta không cho phép con gái lại mất mặt.
Phó Văn Phương nói: “Khi Khánh Vân hôn mê Lưu Nguyên Hào giải quyết chuyện của công ty chúng tôi có thể hiểu và Khánh Vân cũng hiểu, nhưng bây giờ vẫn không xuất hiện, Trúc Ngọc à, tôi là mẹ, tôi thật sự rất đau lòng cho con gái của mình.”
Vũ Trúc Ngọc bấm số điện thoại của Lưu Nguyên Hào, tiếng chuông reo lên mấy tiếng mới được nhấc máy.
Lưu Nguyên Hào ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc MBK, một tay cầm điện thoại, một tay cầm chuột và nhìn màn hình, miễng cưỡng nói: “Mẹ.”
“Khánh Vân tỉnh rồi, con lập tức đến bệnh viện một chuyến, Khánh Vân đang mang trong mình là con của con đó!”
Quý Đông Minh đứng trước bàn làm việc, đã nhận ra điều gì đó không ổn từ sự thay đổi trong biểu hiện của tổng giám đốc vừa rồi.
“Con đang bận.” Lưu Nguyên Hào nói ngắn gọn.
Anh rất bận, nếu không anh đã sớm đến bệnh viện ở cạnh người phụ nữ mình yêu.
“Mẹ mặc kệ con có bận hay không! Lập tức đến đây ngay! Còn nữa, lát nữa ba con sẽ tới bệnh viện, gần đây con có làm chuyện gì không phải…”
“Được rồi, con sẽ đến.”
Lưu Nguyên Hào trực tiếp cúp điện thoại, chán nản xoa xoa chân mày: “Bên phía NC thế nào?”
Quý Đông Minh vội nói: “Theo tin tức mới nhất vừa nhận được, bên kia đã tỏ ra yếu thế. Có thể thấy đây là một trận chiến đấu thử nghiệm, còn chuyện có tái diễn hay không, hiện tại vẫn chưa biết.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Lưu Nguyên Hào đặt con chuột xuống, đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, bóng dáng cao lớn đi tới giữa phòng làm việc chỉ trong vài bước: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện.”
Quý Đông Minh gật đầu: “Vâng!”
Xe chạy nhanh, lúc đi ngang qua cửa hàng hoa, Lưu Nguyên Hào cho xe tạm dừng lại: “Ở đây đợi tôi.”
Lưu Nguyên Hào tự mình xuống xe mua một bó hoa dành dành. Khi nhấc chân dài rời đi, khóe môi tràn ra một tia chết tiệt!
“Cho tôi thêm một bó hoa loa kèn.”
Ôm hai bó hoa tươi lên xe, sắc mặt Lưu Nguyên Hào trở nên vô cùng khó coi.
Quý Đông Minh im lặng ngậm miệng lại. Bây giờ anh ta nói ra sai một lời nào, ông chủ đều có thể rút gân anh ta. Anh ta im lặng lái xe và nhìn biểu cảm của ông chủ trong gương chiếu hậu. Quý Đông Minh cảm thấy cái gì gọi là gió thổi báo giông tố sắp đến.
Xe dừng ở cổng bệnh viện, Lưu Nguyên Hào ôm lấy bó hoa dành dành xuống xe.
Quý Đông Minh cắn răng: “Ông chủ, cái này…” Hoa loa kèn thì làm thế nào?
“Lên lầu đưa cho cô ta.”
Thậm chí ngay cả cái tên Mai Khánh Vân cũng không muốn gọi ra.
Quý Đông Minh nhắm mắt ôm lấy bó hoa lên: “Vâng…”
Lát nữa, nếu bà chủ không nhìn thấy ông chủ, nhất định sẽ lấy Quý Đông Minh ra làm bia đỡ đạn.
Nào ngờ, hai bước vào cổng bệnh viện lại gặp phải chiếc Hummer màu đen của Lưu Đình. Lúc hai người nhìn thấy đã không kịp đi vòng qua.
Lưu Đình xuống xe trong bộ âu phục màu đen, đều là sát khí và uy nghiêm thầm lặng. Khi nhìn thấy con trai, ông ta là người đầu tiên gọi: “Lưu Nguyên Hào.”
Lưu Nguyên Hào nhíu lại: “Ba.”
Nhìn thấy bó hoa trong tay con trai, Lưu Đình hừ lạnh, giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương không thể kháng cự lại: “Theo ba tới đây!”