Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ - Chương 144
Ở hành lang yên tĩnh trong bệnh viện, có hai người đàn ông đang ngồi trên băng ghế dài và cuộc trò chuyện bắt đầu mở ra. Không khí trở nên có chút căng thẳng, dường như có một bàn tay vô hình đang cố gắng nắm lấy thứ gì đó, ra sức giữ chặt làm nhịp thở không thông thoáng.
Lưu Nguyên Hào đau lòng nhắm mắt lại, không giải thích lời nào.
Đào Khánh Trần buông thả hai tay, mệt mỏi khoác lên tay vịn hành lang rồi cũng nhắm mắt lại theo: “Thường thì, những quyết định mà một người đưa ra theo bản năng dưới một tình huống thì càng đại diện cho chủ tâm của người đó. Anh Hào, anh cũng có thể tự hỏi bản thân mình là anh thực sự quan tâm, thực sự yêu cô ấy, hay là không cam lòng thời gian ba năm qua.”
Lời nói của Đào Khánh Trần rất chân thành, không có ý xúi giục, và giọng nói cũng không lớn.
Dây đàn trong lòng Lưu Nguyên Hào bị lời nói của anh ta kích động, là phản ứng theo bản năng? Vừa rồi anh đã cứu Mai Khánh Vân, đây là sự thật không thể chối cãi. Lúc đó anh đang nghĩ gì?
Anh đã nhìn thấy Diêu Lan Hạ cách đó không xa, nhưng anh lại ôm lấy Mai Khánh Vân.
Ngón tay trắng nõn bị bụi carbon bám đen, Lưu Nguyên Hào buông lỏng tay ra, khoác lên một bên băng ghế, sau đó cười lạnh lùng: “Đào Khánh Trần, có phải bây giờ anh rất đắc ý?”
Cổ họng Đào Khánh Trần khô rát và đau đớn. Anh ta dùng sức tằng hắng một cái, thứ khạc ra đều là chất lỏng màu đen. Anh ta ấn tay lên ngực, lại ho mấy tiếng mới nói ra lời: “Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc và có thể ở bên người thực sự quan tâm đến cô ấy. Nhưng chuyện hôm nay anh làm khiến tôi không yên lòng.”
Vẻ đẹp tuấn tú của Lưu Nguyên Hào bị hủy hoại bởi bụi carbon, anh khẽ cười, vẫn mang vẻ phong lưu tự nhiên và cao ngạo: “Đào Khánh Trần, anh đừng có mơ. Cô ấy là vợ tôi, cả đời này cũng sẽ là vợ của tôi.”
Anh sẽ không buông tay, mặc dù bây giờ anh không thể giải thích cho anh ta hiểu.
Đào Khánh Trần túm lấy cà vạt của Lưu Nguyên Hào và nhìn Lưu Nguyên Hào bằng đôi mắt đen nhánh. Màu sắc ban đầu trên khuôn mặt của hai người đã không thể phân biệt được nữa. Tất cả cảm xúc đều ẩn giấu trong đôi mắt. Ánh mắt của Đào Khánh Trần đột nhiên trở nên ác liệt và lạnh lùng: “Lưu Nguyên Hào, anh cứ thích hành hạ cô ấy như vậy! Ba năm qua còn chưa đủ sao? Anh còn muốn tổn thương cô ấy thế nào nữa? Cô ấy ở bên cạnh anh đã có một ngày tốt nào đẹp chưa? Hả? Có chưa?”
Lưu Nguyên Hào để mặc cho anh ta tùy ý kéo cà vạt mình, vẫn lù lù ngồi trên ghế không nhúc nhích, dáng người thẳng tắp lộ ra vẻ uy nghiêm và độc đoán: “Đào Khánh Trần, không ngờ anh cũng là một thằng đàn ông biết tức giận. Nhưng tôi không hiểu, anh tức giận là vì điều gì? Chuyện giữa tôi và vợ tôi, khi nào thì đến lượt một người không liên quan như anh xen vào? Đừng quên, hiện tại chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.
Ngụ ý chính là người thứ ba xen vào thì cần phải có ý thức của người thứ ba, đối với một số việc, tốt nhất phải xem lại thân phận của mình có tư cách hay không!
Gân xanh trên mu bàn tay Đào Khánh Trần nổi lên. Tức giận và đau lòng đè nén trong lồng ngực, cuối cùng lại không thể chịu nổi một câu của Lưu Nguyên Hào.
Chết tiệt! Anh ta nóng lòng muốn đưa Diêu Lan Hạ rời đi ngay bây giờ!
“Bịch!”
Đào Khánh Trần siết chặt nắm đấm, vung tay nhắm ngay vào má trái của Lưu Nguyên Hào đấm vào mặt Lưu Nguyên Hào một đấm thật mạnh, ngay tức khắc khóe miệng của người đàn ông liền tràn ra một dòng máu đỏ tươi.
Lưu Nguyên Hào không ngờ Đào Khánh Trần sẽ đánh người, càng không ngờ là sẽ đánh anh, anh từ từ lau sạch vết máu ở khóe miệng. Ánh mắt Lưu Nguyên Hào đen như mực nhìn anh ta cười khinh thường: “Đào Khánh Trần, anh là bác sĩ làm đến ấm đầu, làm người đàn ông cũng làm đến ấm đầu rồi à.”
Đào Khánh Trần không sợ lời đe dọa của anh, thu lại nắm đấm và đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh: “Lưu Nguyên Hào, bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy tôi đều sẽ không bỏ qua, kể cả anh. Tốt nhất là anh nên chuẩn bị, bất cứ lúc nào… tôi nói là tôi sẽ đưa cô ấy đi bất cứ lúc nào, anh không đủ tư cách làm chồng của cô ấy!”
“Bốp!”
Lưu Nguyên Hào đánh trả vào mặt Đào Khánh Trần một đấm đủ mạnh, khóe miệng anh ta tức khắc tràn ra máu tươi, máu trộn lẫn vào bụi carbon đen, dính vào mặt rồi rơi xuống.
Đào Khánh Trần đột nhiên bật cười: “Ha ha! Ha ha! Lưu Nguyên Hào, loại người như anh vốn không xứng được cô ấy yêu!”
Lưu Nguyên Hào mệt mỏi tựa lưng vào ghế, hai người đàn ông duỗi chân ra, đôi chân dài gần như chiếm hết chiều rộng của toàn bộ hành lang.
Lưu Nguyên Hào cười khẩy: “Đào Khánh Trần, anh thì xứng! Nhưng anh đừng nghĩ có được cô ấy!”
“Ông chủ! Anh thế nào rồi?”
Quý Đông Minh đã tìm kiếm tất cả các nẻo đường, cuối cùng cũng tìm thấy ông chủ của mình, nhưng…
Bộ quần áo trên người và vết máu trên mặt là chuyện gì vậy?
Lưu Nguyên Hào nhắm hai mắt lại, ừ một tiếng.
Quý Đông Minh lấy khăn tay ra lau vết máu đỏ tươi và đen sẫm trên mặt Lưu Nguyên Hào, nhưng lại bị Lưu Nguyên Hào ngăn lại: “Cảnh sát nói thế nào?”
“Trên hiện trường không có lưu lại bất cứ chứng cứ nào, ngay cả dấu vân tay cũng không có. Xem ra, phải đợi mợ chủ và cô Vân tỉnh lại mới điều tra được.”
Lưu Nguyên Hào vịn vào ghế đứng lên: “Còn gì nữa không?”
Quý Đông Minh liếc nhìn Đào Khánh Trần, giọng nói giảm thấp xuống một chút, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Ông chủ, hai vị bề trên nhà họ Mai và bà chủ biết được tin tức đều tới rồi, sợ rằng lát nữa sẽ…”
Chết tiệt!
Lưu Nguyên Hào ghét nhất chính là loại chuyện này.
“Biết rồi.”
Ca cấp cứu vẫn đang diễn ra, thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba cửa phòng phẫu thuật đều đóng chặt.
Một lúc sau, cha mẹ Lục Thu Trà đến trước. Nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, Lục Thành Lâm gật đầu: “Sếp Lưu.”
Lưu Nguyên Hào gật đầu coi như là đáp lại: “Con gái ông vẫn còn ở bên trong.”
Lục Thành Lâm lau mồ hôi trên mặt: “Cảm tạ Sếp Lưu đã có ơn cứu mạng. Đợi Thu Trà tỉnh lại tôi sẽ đích thân tới nhà nói lời cảm ơn.”
“Không cần đâu.”
Bên này đang nói chuyện, một đám người túm tụm đi ra khỏi thang máy. Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc chói tai.
“Khánh Vân! Khánh Vân của tôi!”
Lưu Nguyên Hào cau mày.
Còn chưa đến một phút, bên ngoài phòng cấp cứu Mai Khánh Vân đã chật ních người đến thăm hỏi.
Mai Lương Khôn, Phó Văn Phương, Vũ Trúc Ngọc, và hai trợ lý của hai bậc cha mẹ, tài xế, v.v., tổng cộng tám người, đông nghẹt.
Vợ chồng Lục Thành Lâm đứng bên ngoài phòng cấp cứu Lục Thu Trà, còn Đào Khánh Trần thì đang ngồi trước ở cửa phòng cấp cứu Diêu Lan Hạ, vô cùng ít ỏi.
“Nguyên Hào, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao Khánh Vân lại bị người ta bắt cóc?” Vũ Trúc Ngọc nghiêm nghị gọi con trai lại. Đối mặt với mẹ và nhiều bậc cha chú, Lưu Nguyên Hào bước lại gần với tâm trạng buồn bã.
“Sự việc vẫn đang được điều tra, cảnh sát sẽ đưa ra câu trả lời.”
Mai Lương Khôn túm lấy cổ áo của Lưu Nguyên Hào, đôi mắt dữ tợn gần như muốn bay ra khỏi hốc mắt: “Nếu Khánh Vân có chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết kẻ giết người!”
Hà! Là muốn giết chết kẻ giết người, hay là muốn giết chết anh?
Lưu Nguyên Hào hừ lạnh một tiếng, đẩy Mai Lương Khôn ra: “Mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, không nên đưa ra kết luận quá sớm.”
Phó Văn Phương nằm úp sấp mặt trong vòng tay chồng khóc nức nở: “Bây giờ Khánh Vân là một phụ nữ mang thai, làm sao có thể bị giày vò như vậy hả? Khánh Vân, đứa con tội nghiệp của tôi.”
Vũ Trúc Ngọc thấp giọng hỏi con trai: “Đứa bé trong bụng Khánh Vân thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?”
Lưu Nguyên Hào lau vết máu nơi khóe miệng: “Một lát nữa sẽ biết.”
Vũ Trúc Ngọc thương con trai, lại bận lòng đến cháu trai. Bà ta đưa mắt nhìn phòng cấp cứu bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Diêu Lan Hạ đang ở bên trong?”
Ánh mắt Lưu Nguyên Hào hung tợn nhen nhúm lửa giận: “Mẹ, cô ấy là vợ của con!”
Vũ Trúc Ngọc không đếm xỉa tới: “Bộ dạng của con thế này còn ra thể thống gì? Con là Tổng giám đốc của MBK!” Bà ta trực tiếp ra chỉ thị cho Quý Đông Minh: “Ngớ ra đó làm gì? Đưa nó đi thay quần áo. Phóng viên đã chặn đầy ở cửa, con cứ như vậy mà tiếp nhận phỏng vấn sao?”
Lưu Nguyên Hào đi tới trước cửa phòng cấp cứu Diêu Lan Hạ: “Đào Khánh Trần, tôi có thể tin tưởng anh không?”
Đào Khánh Trần từ trên băng ghế đứng lên: “Cứ giao cho tôi.”
Là tổng giám đốc của MBK và là con trai cả của nhà họ Lưu, có rất nhiều chuyện Lưu Nguyên Hào buộc phải như vậy không thể làm theo ý mình. Giao phó xong một câu, anh tạm rời khỏi hành lang với Quý Đông Minh.
Đào Khánh Trần nhìn đám người chen chúc trước cửa phòng Mai Khánh Vân bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng càng chua xót hơn.
Nếu anh ta không có ở đây, Diêu Lan Hạ thật sự không có lấy một ai có thể dựa vào sao? Người nhà không để ý tới sống chết của cô, người bạn duy nhất thì nằm phòng bên cạnh. Rốt cuộc người phụ nữ này làm sao mà sống qua ngày?
Lục Thành Lâm gật đầu với Đào Khánh Trần: “Cậu hẳn là viện phó Trần, tôi đã nghe Thu Trà nhắc tới cậu nhiều lần.”
“Là tôi.”
Lục Thành Lâm dường như nghĩ tới điều gì đó, ông ta thở dài một tiếng, không nói thêm gì.
Một lúc sau, Lục Thu Trà được đẩy ra trước, Lục Thành Lâm đi theo băng ca đến phòng bệnh.
Vũ Trúc Ngọc nhìn Đào Khánh Trần lạnh lùng, đi tới gần anh ta và nói: “Viện phó Trần, cậu đối với con dâu của tôi đúng thực là quan tâm có thừa.”
Đào Khánh Trần chào hỏi lại: “Bác sĩ Diêu là đồng nghiệp và cũng là bạn của tôi. Là điều nên làm mà.”
“Ha ha, tôi thấy không chỉ có vậy?”
Đây là lần đầu tiên Đào Khánh Trần giao chiến trực diện với bà chủ của nhà họ Lưu. Phải nói là, người phụ nữ này là một nhân vật ghê gớm, hung dữ, mưu mô và khôn khéo, còn được luyện tập ít để bộc lộ khuyết điểm trong cuộc sống nhà giàu có. Người đơn giản như Diêu Lan Hạ đâu phải là đối thủ của bà ta.
“Bà Lưu muốn nói điều gì?”
“Ha ha!” Lời nói của Vũ Trúc Ngọc trở thành một tiếng cười giễu cợt, bà ta nghĩ, anh ta sẽ hiểu.
Một lúc sau, Diêu Lan Hạ cũng được đẩy ra. Bác sĩ nói đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng tạm thời chưa tỉnh lại, phải chú ý quan sát.
Nào ngờ Diêu Lan Hạ vừa mới ra, Phó Văn Phương liền chạy tới mắng chửi cô: “Đều là do cô ta! Thân phận Khánh Vân nhà chúng tôi như vậy ai dám động vào! Chắc chắn là bị cô ta liên lụy! Con chó cái này!”
Đào Khánh Trần che chở bên người Diêu Lan Hạ, dùng thân thể của mình chặn móng nhọn của Phó Văn Phương: “Bà Mai, xin bà hãy tự trọng! Bà phải chịu trách nhiệm pháp lý khi cần thiết nếu bêu xấu và phỉ báng!”
“Luật pháp! Nếu con gái tôi có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ lấy mạng cô ta!”
Đào Khánh Trần nhìn về phía Vũ Trúc Ngọc, khóe mắt lộ ra một tia sáng. Bà ta ưu nhã và cao quý đứng sang một bên, duy trì khí chất cao ngạo, giống như người ngoài cuộc.
Giũ thật sạch sẽ.
Người nhà họ Lưu, ha ha!
“Bà Mai, dừng tay!” Đào Khánh Trần nắm lấy cổ tay Phó Văn Phương, vặn lại và đè xuống!
Đào Khánh Trần đẩy Diêu Lan Hạ ra khỏi hành lang và đi vào thang máy, xa cách trò hề khó coi của những người ở ngoài cửa.
Phó Văn Phương lau nước mắt trên khóe mắt: “Trúc Ngọc, Lưu Nguyên Hào đã khiến Khánh Vân phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn trước các phóng viên và khách mời. Bây giờ Diêu Lan Hạ lại hại Khánh Vân suýt mất mạng. Lẽ nào nhà họ Lưu các người không nên cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Vũ Trúc Ngọc mỉm cười, đúng mực không gấp, cũng không nóng nảy: “Lẽ nào bà đã quên những gì Diêu Lan Hạ đã nói, bà so đo với một người sắp chết làm gì? Đợi sau khi cô ta chết đi, vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu tất nhiên là của Khánh Vân.”
Đôi mắt xảo quyệt và u ám, mọi sự mưu mô và khôn ngoan đều hiện lên trong nụ cười mỏng manh.
“Những gì bà nói là thật? Những gì cô ta nói hôm đó không phải là cái cớ làm lấy lệ cho giới truyền thông sao? Theo tôi thấy, cô ta dường như không giống như một người sắp chết.”
Vũ Trúc Ngọc liếc mắt nhìn Mai Lương Khôn: “Chẳng lẽ giao tình giữa nhà họ Mai và nhà họ Lưu trong mấy chục năm lại bị phá hỏng bởi một người phụ nữ hay sao? Tôi chưa bao giờ thừa nhận Diêu Lan Hạ là con dâu nhà họ Lưu, lẽ nào các người nhìn không rõ à? ”
Mai Lương Khôn và Phó Văn Phương nhìn nhau, hai người hiểu ngầm không nói thêm gì nữa, chỉ có một làn khói đen bốc lên từ dưới chân họ, không khí ngột ngạt giăng đầy hành lang…