Trò Chơi Hướng Dẫn Tiểu Bạch Liên Câu Cá - Tiểu Bạch Liên Nhất Bách Quân - Chương 5
Đôi mắt nóng bỏng của Tưởng Thiêm Lăng dính lên mặt Hứa Lâm Đinh mang theo vài phần điên cuồng cố chấp, hai chân hắn rời khỏi mặt nước, từng bước một bước ra khỏi hồ, ngữ khí trầm thấp, “Ta có một dự cảm…”
Hứa Lâm Đinh nhìn chằm chằm ánh mắt cuồng si của nam nhân, không nói chuyện.
“Ánh mắt bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, chắc chắn đều sẽ giống như ta, đều sẽ yêu ngươi.” Ngữ khí của hắn thật bình tĩnh, nhưng nội dung đủ khiến lòng Hứa Lâm Đinh chấn động.
Hứa Lâm Đinh nhìn ánh mắt như muốn đem hắn hòa tan của nam nhân, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà, nhưng tố chất tâm lý của cậu rất cường, cho dù là trong thời khắc mấu chốt này, cũng không lộ ra ngoài nữa phần cảm xúc.
Tưởng Thiêm Lăng cuối người xuống, ngón tay câu lấy cổ áo Hứa Lâm Đinh, dán lên, hít một hơi như là đang xác định gì đó, hơi hơi nhướng mày, “Ta ở trên người ngươi, ngửi được hương vị của hắn. “
Nam nhân bên môi liền nở một mạt tươi cười xinh đẹp, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, gân cổ lên, cao giọng nói: “Đó là một mùi khét giống như *phản ứng Maillard.”
“Ngươi đã gặp hắn, đúng không?”
Hắn là ai? Tưởng Trình Húc?
Không đúng, Tưởng đại thiếu như thế nào phát hiện.
Nghĩ tới đây ánh mắt Hứa Lâm Đinh không khỏi tối sầm lại, mặt không đổi sắc lộ ra biểu tình vô tội, nghiêng đầu, thoạt nhìn rất là đáng thương, “Anh đang nói cái gì? tôi không hiểu ý của anh.”
Tưởng Thiêm Lăng một phen nắm lấy eo cậu, tay thật lạnh, lạnh tựa như một thói gang, hắn cười nhẹ một tiếng, đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, “không quan hệ, không biết cũng không sao.”
Nam nhân vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt hai bên thái dương của Hứa Lâm Đinh, vén ra sau tai, thanh âm chở nên vặn vẹo, “Yên tâm! Ta nhất định sẽ che giấu ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để bọn họ biết đến sự tồn tại của ngươi.”
Hứa Lâm Đinh nhìn nam nhân trước mặt giống như kẻ điên, trong mắt lại nhiều một tia cẩn thận cùng tính kế.
Trong thiết lập trò chơi ban đầu, ba vị thiếu gia Tưởng gia, tính cách đều không giống nhau.
Tưởng tam thiếu thiết lập ban đầu là đơn thuần dễ ngượng ngùng, Tưởng nhị thiếu là bá đạo sủng nịch, mà Tưởng tam thiếu cũng là ôn nhu nho nhã.
Cho nên Hứa Lâm Đinh vì công lược bọn họ, đều nhằm vào phương thức tử vong và tính cách ban đầu, định ra kế hoạch dụ dỗ.
Mà Tưởng Thiêm Lăng chết là do chết đuối, địa điểm tử vong là hoa viên của Tưởng trạch.
Khi tìm thấy thi thể cũng đã hai ngày trôi qua, cơ thể ướt sũng, bề mặt da cũng đã thối rữa, miệng, mũi và tai cũng dày đặt dòi bọ.
Cho nên dựa theo kế hoạch của Hứa Lâm Đinh, trước cậu sẽ giả bộ rơi xuống nước, sau Tưởng đại thiếu “ôn nhu nho nhã” sẽ cứu cậu “nhu nhược đáng thương”.
Sau đó cậu sẽ kể ra một chút chuyện đáng thương “bị khi dễ” mà mình gặp phải, là có thể thành công kích thích Tưởng đại thiếu gia giết chết kẻ sát nhân trong nhóm người còn lại, tội phạm vì ghen ghét mà đẩy người xuống biển.
Nhưng trước mắt, Tưởng đại thiếu cùng “ôn nhu nho nhã” hoàn toàn không khớp, càng giống một kẻ “sát nhân biến thái”.
“Ngoan ngoãn ngốc lại bên cạnh ta được không?” Tưởng Thiêm Lăng nhếch miệng cười, ngón tay lạnh băng lướt qua cằm Hứa Lâm Đinh.
Hứa Lâm Đinh dịu ngoan dựa vào trên vai nam nhân, nhìn vào đôi mắt ướt át của nam nhân, không nói gì.
“Đừng căng thẳng” nam nhân một tay nhéo quai hàm Hứa Lâm Đinh, kẹp lấy eo cậu, cuồng nhiệt hôn lên má phải của cậu.
Hàm răng tinh tế nghiền nát, liếm liếm những giọt nước trên người, thỉnh thoảng cắn vào da thịt mềm mại.
“Chỉ cần ngươi nghe lời, ta luyến tiếc thương tổn ngươi.”
Hứa Lâm Đinh không có ý dây dưa, cậu cần phải tới chỗ của Tưởng tam thiếu càng nhanh càng tốt để điều tra những gì vừa xảy ra.
Nghĩ đến đây, Hứa Lâm Đinh chủ động dán chặt hơn, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nam nhân, khóe mắt công lên, giọng nói mềm mại khàn khàn, giữa câu nói mơ màng mang theo một tia hối lỗi, “Vậy… Nếu tôi không nghe lời, anh sẽ làm đau tôi sao?”
Biểu tình của Tưởng Thiêm Lăng rõ ràng ngây ra một lúc, cả cánh tay ôm Hứa Lâm Đinh cũng cứng đờ,theo hơi thở hầu kết lên xuống bại lộ suy nghĩ thật của nam nhân.
Hứa Lâm Đinh nở một nụ cười mộc mạc, đôi mắt ôn nhu nhìn vào nam nhân, “Chúng ta chơi một trò chơi nhé”
“…” Nam nhân ánh mắt âm trầm, giọng nói có chút khàn, ngay cả khí thế âm ngoan cũng thu liễm một phần, “Trò chơi gì?”
Hứa Lâm Đinh mấp máy môi, vươn tay, đầu ngón tay chỉ về hướng mặt hồ, tự nhiên nhìn vào anh mắt nam nhân, trên mặt mang theo nụ cười, “Tôi từ nơi này nhảy xuống, nếu anh có thể bắt được tôi, tôi liền ngoan ngoãn nghe lời, lưu lại bên cạnh anh.”
Tưởng Thiêm Lăng nhướng mày, cúi đầu, cơ hồ muốn hôn lên môi đối phương, “Vô dụng, chỉ cần người còn trong hoa viên, ta nhất định sẽ bắt được ngươi. “
Hứa Lâm Đinh ngón tay nhẹ nhàng điểm trên thái dương nam nhân, mỹ nhãn như tơ, “Không dám chơi?”
Vừa nói, Hứa Lâm Đinh mồi liền dán lên khóe môi đối phương.
Nam nhân đảo khách thành chủ, làm nụ hôn phớt qua thành nụ hôn sâu, hắn đầu tiến là cười nhạo một tiếng, sau đó liền liếm khóe môi, không chút khách khí “Ta là sợ ngươi không dám.”
Hứa Lâm Đinh muốn chính là sự tự tin này của hắn.
Cậu nhìn đôi mắt Tưởng đại thiếu, đối với nam nhân thổi một hơi, khẽ cười nói “Vậy anh có cược hay không?”
“Đương nhiên” Nam nhân nhún vai “Phụng bồi tới cùng”
Hứa Lâm Đinh đáy mắt chớp động, “Anh có thể cho tôi 10s chuẩn bị, rồi anh mới xuống dưới.”
Nam nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Lâm Đinh, trong sự im lặng đến nghẹt thở, hắn mấp máy môi, buông tay ra, đối với Hứa Lâm Đinh giải trừ trói buộc, “Có thể.”
Hứa Lâm Đinh trấn định đi lên phía trước, ba bước quay đầu lại một lần, nam nhân vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn về phía cậu ý cười không giảm.
Hứa Lâm Đinh nhìn nam nhân, độ cung khóe miệng chậm rãi giương lên, cậu đứng ở bên bờ, thật sâu nhìn nam nhân một cái.
“Mười…” Tưởng Thiêm Lăng mỉm cười, biểu tình đắt ý, bắt đầu đếm ngược.
Hứa Lâm Đinh nhếch môi, tươi cười sáng lạng.
Không chút do dự.
Hẹn gặp lại.
Giây tiếp theo, Hứa Lâm Đinh đột nhiên nhảy vào trong nước, trên mặt nước nhắc lên một trận bọt sóng lớn.
[ Khởi động kỹ năng, dịch chuyển thời không ]
[ Kỹ năng có hiệu lực ]
Ánh mắt đen nháy của Tưởng Thiêm Lăng cùng chim ưng giống nhau, hòa vào bóng tối. Hắn thấy biểu tình của Hứa Lâm Đinh, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm bất thường, sắc mắt nhức thời tối sầm lại.
Hắn đột nhiên lao lên, sét đánh không kịp bưng tai lao vào trong nước.
Tìm không thấy…
Đi đâu rồi…
Nơi này cũng không có…
Tưởng Thiêm Lăng sắc mặt xanh mét, ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo, như thể bị ngập nước, cơ thể bắt đầu bị phình trướng.
Giây tiếp theo, giữa trời đất, vang lên tiếng rống giận của nam nhân, tiếng kêu thê lương thảm tuyệt, kịch liệt vang vọng.
Ngươi chờ đó.
_________________________________________
Hứa Lâm Đinh tay phải đỡ tường, trên mặt không còn bộ dạng khúm núm, chỉ còn lại lạnh nhạt.
Một lần nữa mở ra bản đồ ba chiều, nhìn những chấm xanh không ngừng nhấp nháy, vẻ mặt từ từ trầm xuống.
Qua nhiên không đơn giản.
Trên bản đồ chấm xanh đại diện cho Tưởng Trình Húc không tìm thấy!
Hứa Lâm Đinh liền nghĩ tới tin nhắn nhắc nhở kì lạ vừa rồi, vẻ mặt thay đổi liền tục.
Đã xảy ra chuyện gì sau khi cậu rời đi?
Hứa Lâm Đinh mím môi, đại não nhanh chóng vận chuyển.
Boss nếu biến mất, theo lý hệ thống sẽ nhắc nhở, nhưng hiển nhiên, cậu không nhận được nhắc nhở của hệ thống, cho nên Tưởng Trình Húc nhất định còn sống.
Nhưng vấn đề là trên bản đồ không có chấm xanh đại diện cho hắn.
Vì cái gì
Hứa Lâm Đinh trước tiên liên tưởng đến sự kiện số người chơi từ 4 biến thành 5.
Chẳng lẽ, Boss đã thay thế người chơi.
Hứa Lâm Đinh biết không thể lại ngồi chờ chết, hắn hiện tại muốn chở lại viện của Tưởng tam thiếu xem xét tình huống.
_________________________________________
“A…a…a… Đừng tới đây! Mày là người hay quỷ.” Nữ tóc xoăn nhìn thấy Triệu Hải Siêu còn sống trở về, sợ tới mức lập tức trốn sau đám người.
Bốn người còn sống kinh hãi lui lại.
Không nên, bọn họ rõ ràng chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình người này bị cây cột đè chết, thậm chí còn tiến lên xác nhận còn thở hay không.
Như thế nào lại đột nhiên sống lại.
Tưởng tam thiếu mặt vô biểu tình nhìn bốn người bọn họ, đôi mắt đen u ám khiếp sợ.
Ha hả ha hả
Đôi mắt đỏ đến mức có thể chảy ra máu, hắn cúi đầu, lộ ra biểu tình châm chọc và tối tâm, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Tiếng cười không ngừng khuếch đại, như xuyên thấu qua màng nhĩ bốn người, màng tai đồng thời xuất hiện hiện tượng u tai, bọn họ hoảng sợ trừng mắt, che lại lỗ tai, thống khổ giãy dụa tại chỗ.
Cũng không biết qua bao lâu, Tưởng Trình Húc đột nhiên duỗi tay, Tưởng Trình Húc bóp cổ nam nhân đầu trọc từ dưới đất nâng lên.
Ba người còn lại sợ ngây người.
“Hắn ở đâu! mau nói cho ta biết.”
“A…” Nam đầu trọc biểu tình dữ tợn, hai chân lắc lư trên không, hai mắt trợn trắng, mặt nghẹn bỏ bừng, cơ hồ dùng hết sức lực cuối cùng, kêu ra chữ này.
Nam nhân nhếch môi, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra từ mấu chốt, “Quần áo màu trắng, đèn lòng màu đỏ!”
Nam đầu trọc sợ tới nỗi suýt chút nữa thì tiểu ra quần, cảm giác hít thở không thông làm hắn chỉ có thể liều mạng đấm đánh lên tay đối phương, ý đồ có thể tự cứu, nhưng sự giãy dụa của hắn đối với nam nhân cũng như gãy ngứa, không đáng nhắc tới.
Cô gái tóc xoăn bên cạnh mở to hai mắt như vừa tỉnh mộng, thậm trí còn đặt chiếc đèn lòng đỏ đang cầm trong tay xuống đất.
Tưởng Trình Húc giống như đã chịu rất nhiều kích thích, đôi mắt đỏ tươi của hắn ngay lập tức dán vào người phụ nữ.
Một giây sau, nam nhân đột nhiên buôn tay, nam đầu trọc ngã xuống đất.
Ba người còn lại càng thêm sợ hãi, vừa định nhân cơ hội bỏ chạy, lại phát hiện hai chân bọn họ tựa hồ bị giữ chặt tại chỗ, căn bản không thể động đậy.
Tưởng Trình Húc túm lấy cổ cô gái tóc xoăn, đôi mắt đỏ tươi nhìn cô gái hiện lên sự ghen ghét không thể che giấu được, ngay cả thanh âm cũng mang theo quỷ dị, nghe mà lạnh người sởn tóc gáy, “Nói cho ta! Hắn ở đâu!”
Nữ tóc xoăn sợ tới mức khóc lớn, cơ hồ theo bản năng, lung tung chỉ về một hướng, nam nhân ngay lập tức ném cô xuống đất giống như đang ném rác.
Cả bốn người đều một phen hoảng hồn, nhất là gã đầu trọc may mắn thoát chết, bò lết trốn về phía sau.
Ánh mắt Tưởng Trình Húc nhìn bọn họ như nhìn đóng rác rưởi, sắc bén cùng khinh thường.
Nhưng hắn không chút do dự, hóa thành làn khói đen, theo phương hướng nữ tóc xoăn chỉ bay đi, hoàn toàn biến mất trước mắt bốn người, chỉ dư lại mấy ngươi trợn mắt há mồm run rẩy.
Cho dù đánh gãy chân cậu, móc mắt cậu, hắn cũng muốn đem người lưu lại bên cạnh.
_________________________________________
– Chương sau công 3 xuất hiện.