TRANH NGHI - Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên - Chương 25 - Bệnh mù màu
thái phòng bị mà ngồi dậy lùi sát về phía
sau. Một nữ hầu có vẻ vô hại đang ngồi thấp xuống đối diện, cánh tay đưa về phía
anh như vừa đã làm gì đó.
Nhận thấy vẻ mặt vừa lo vừa hoảng của Lục Tranh, nữ hầu giọng từ tốn nói: “Tôi
chỉ xem lại vết thương ở chân cậu.”
Vết thương? Nghe vậy, ánh mắt Lục Tranh nhìn xuống bàn chân trái tối qua bị thương nhưng trong lúc ngủ không biết đã được băng bó từ lúc nào. Anh thầm nghĩ vết thương nhỏ xíu như vậy trước kia bọn chúng chẳng thèm để ý, hơn nữa lại thêm cả cái chăn trên sàn đang đắp trên người anh? Mấy người họ Đàm này bây giờ tự nhiên muốn đóng vai người tử tế
à??? “Ông chủ bảo cậu dậy rồi thì xuống ăn
sáng.”
Lục Tranh chán nản ngồi lì ở một bên.
Nữ hầu cũng cứ ngồi đó nhìn anh như
đang thử thách độ kiên trì. “Biết rồi…” Lục Tranh thở dài một tiếng sau đành phải đứng dậy: “Tôi đi rửa mặt
súc miệng xong sẽ xuống.” Nữ hầu lúc này mới đứng lên bước ra khỏi phòng nhưng vẫn nói: “Tôi ở ngoài
đợi.” Lục Tranh bức bối đi vào phòng tắm mở vòi nước, hai tay liên tục xối nước lên mặt mình đến mức nước chảy xuống
ướt đẫm phần cổ áo. Một lát sau anh mới bước ra khỏi phòng, theo sự giám sát của nữ hầu đi xuống phòng ăn chạm mặt với Đàm Lăng. Hai đứa con của ông ta ăn xong thì đã lên phòng chuẩn bị công việc nhưng ông ta vẫn ngồi đó, dường như lại muốn
mặt đối mặt với anh.
Lục Tranh ngồi xuống cái ghế ở góc bàn cách xa Đàm Lăng, nữ hầu mang lên bàn cho anh một bát cháo sườn nóng hổi còn tỏa khói trắng nghi ngút. Mới đầu anh không để ý, chỉ muốn ăn thật nhanh để tránh mặt Đàm Lăng nhưng bất ngờ lại nghe ông ta nói: “A Linh rất
thích ăn món cháo sườn đó.” Nghe vậy thì Lục Tranh mới giật mình,
tay đặt muỗng cháo đang ăn dở xuống. Nghĩ lại thì anh cũng nhớ, lúc còn nhỏ đã rất nhiều lần mẹ của anh đã nấu món cháo sườn nóng cho anh. Mặc dù rất đơn giản, cháo trắng nấu với nước hầm xương sườn nêm chút gia vị vừa ăn, không quá mặn cũng không quá ngọt, thêm vài cọng hành lá xắt nhỏ. Ngay khi nhắc lại, hương vị món cháo quen thuộc
đó đã hiện về trong tâm thức của anh.
“Tối qua mày nói không nhớ rõ về A
Linh, vậy bây giờ đã nhớ chưa?”
Lục Tranh trầm lặng một hồi lâu không trả lời, anh buông hẳn cái muỗng xuống đĩa đặt dưới bát cháo sườn nóng sau đó ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Đàm Lăng, anh mở miệng nói bằng chất giọng trầm phẳng chút đau buồn nhưng ý chí trong đôi mắt vẫn vô cùng vững
vàng. Anh hỏi ngược lại ông ta: “Bây giờ ông
đang ra vẻ thương hại tôi sao?”
“Mày nghĩ sao?” “Đám các người đúng là…” Lục Tranh không kiên nhẫn được nữa, anh thẳng
thừng nói: “Gia đình, người thân, nhà… chính ông đã cướp đi tất cả của tôi. Đám các người đã tra tấn, hành hạ tôi suốt 10 năm rồi. Điều ông đang làm bây giờ có ý gì? Chẳng lẽ các người… cái gọi là lương
tâm cắn rứt rồi sao? Có mơ! Đàm Lăng, dù ông có chút vạn lần cũng không hết
tội!'”
Đàm Lăng nghe đủ hết những lời mắng chửi của anh, nét mặt ông ta thản nhiên không tỏ ra tức giận gì nhưng đám vệ sĩ ở xung quanh thì bắt đầu động tay động
chân! Lục Tranh thấy rõ đôi mắt cảnh cáo của mấy tên vệ sĩ đang nhìn mình thì lập tức đáp trả: “Cứ xông tới mà đánh tao. Tốt nhất chúng mày cứ lôi tao trở lại tầng
hầm mà đánh đập bởi tao đã quen rồi. Nhưng tao không ưa nổi bộ mặt giả tạo
đóng giả người tử tế của chúng mày!”
Mấy tên vệ sĩ đã hoàn toàn bị lời nói của Lục Tranh làm cho tức giận nhưng vẫn
phải nhịn xuống bởi câu lệnh của Đàm
Lăng: “Tất cả ra ngoài.” Tất cả những tên vệ sĩ đã ra ngoài. Bầu không khí trong phòng ăn vẫn có chút
căng thẳng.
Đàm Lăng nói: “Mày ngồi ăn hết bát
cháo rồi tao sẽ đưa mày một thứ.”
“Cái gì?” Lục Tranh đương nhiên không muốn nhận bất kì thứ gì của ông ta vì nghĩ chẳng phải gì tốt đẹp nhưng anh vẫn cố gắng ăn thật nhanh hết bát cháo để khỏi
phải ngồi đây nhìn mặt ông ta. Qua một hồi, Lục Tranh vừa ăn hết bát cháo đầy thì Đàm Lăng lấy trong túi áo
ra một tấm ảnh giơ ra trước mặt anh.
Nhìn vào người chụp trong tấm ảnh mà Lục Tranh ngỡ ngàng cảm giác như
không thể tin được.
“Mẹ… mẹ tôi…”
Người trong ảnh là Phương Linh, khi đó bà ấy vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp. Dưới tán cây hoa anh đào nở rộ, bà ấy nở nụ cười vui tươi, đôi mắt hiền lành trong veo nhìn thẳng vào máy ảnh chụp một
tấm chính diện vô cùng hoàn hảo. “Tại sao…” Lục Tranh đứng thẳng dậy, anh bất ngờ tới mức lạc cả giọng: “Tại sao ông lại có ảnh của mẹ tôi. Bà ấy
không.” Lục Tranh nhớ rằng Phương Linh có hơi trâm tính và không thích chụp ảnh. Tấm ảnh chụp duy nhất có hình mẹ anh là tấm ảnh gia đình Lục gia đã bị thiêu rụi
trong vụ thảm sát năm đó. Lục Tranh chần chừ muốn bước tới lấy
tấm ảnh nhưng anh không nghĩ rằng
Đàm Lăng sẽ thật sự đưa cho mình. Tuy nhiên, ông ta đã nói: “Mày muốn thì
tới mà lấy.”
Thế là Lục Tranh không do dự nữa, anh đi tới chỗ ngồi trước bàn đối diện Đàm Lăng, anh vừa đưa tay ra thì ông ta đã
đặt tấm ảnh vào tay anh.
“Mẹ ơi.” Hai tay Lục Tranh nâng niu tấm ảnh nhỏ, anh khẽ gọi một tiếng. Tiếng gọi đong đầy nỗi nuối tiếc và đầy nhớ mong
về người mẹ đã mất.
“Mặc dù tao căm ghét thằng cặn bã Lục Viên Triều nhưng mối quan hệ giữa tao
và A Linh thì hắn mày đã biết.” Anh nghĩ rằng chắc chắn Đàm Lăng đã chụp trộm mẹ của anh nhưng nhìn nụ cười tươi rạng rỡ rất tự nhiên của bà ấy
thì… Thật kì lạ, trước kia Lục Tranh chưa từng thấy mẹ của anh cười tươi đến
hạnh phúc như vậy…
“Ông… là người đã chụp tấm ảnh này?” O
“Đúng.” Lục Tranh lại càng thêm sự khó hiểu. Mẹ của anh ở trước mặt Đàm Lăng đã có
thể cười như vậy sao? “Ông đã nói… cái chết của mẹ tôi không
phải do ông… Vậy thì tại sao…” Ánh mắt Lục Tranh đã rất mong đợi câu
trả lời nhưng Đàm Lăng lại hời hợt nói: “Một người lớn tuổi như tao rất kiệm lời
nên đến một lúc nào đó tự mày sẽ hiểu.” •
“Hả?” Nhờ có tấm ảnh của mẹ nên Lục Tranh
đã cố gắng bình tĩnh nói chuyện với Đàm Lăng nhưng thái độ của ông ta lúc
này thật sự khiến anh nổi quạo!!!
Anh tức tối đập tay xuống bàn, giọng lớn tiếng nói: “Ông coi tôi là đứa con nít không hiểu chuyện sao? Tôi đã 24 tuổi
rồi, tôi cũng là người lớn.” “Đối với tao thì mày vẫn không khác gì
một thằng con nít được vài ba tuổi.”
“Ông nói cứ như tôi là con của ông…” Nói đến đây, Lục Tranh bỗng chốc ngậm miệng im bặt đi. Đến lúc nhận ra lời
mình vừa nói anh chỉ muốn đưa tay lên
tự vả miệng mình một phát thật mạnh. Lặng đi một lúc, anh mới nói tiếp: “Ông không trả lời tôi vậy tôi cứ coi như ông
chính là kẻ đã giết mẹ tôi!” “Tuỳ mày, việc đó chẳng quan trọng với
tao nữa.” Lục Tranh vừa định nói thì Đàm Huân
vội vàng đi vào gọi: “Thưa bố.”
Thấy Lục Tranh, Đàm Huân lập tức nhướng mày tỏ vẻ khó chịu. Hắn mặc trên người bộ vest đen sang trọng, chỉnh chu đi lướt qua phớt lờ anh tới nói nhỏ
với Đàm Lăng nói gì đó.
“Ta biết rồi, bây giờ…” Hai bọn họ đang nói chuyện thì lại đến
lượt Đàm Yến Nhi chạy vào gọi thật to: “Anh, trong hai bộ váy này anh thấy cái
nào hợp với em hơn?” Đàm Huân gãi đầu gãi tai khi thấy cô ta mang hai bộ váy thiết kế y hệt nhau chỉ khác màu, một cái váy màu xanh dương
và cái kia màu đỏ hồng.
“Em cứ chọn đại đi…” Đàm Yến Nhi nhăn mặt trước câu nói
của hắn nên đã quay sang hỏi ý kiến của
Lục Tranh.
“Lục Tranh à, anh giúp tôi chọn được không? Tôi thấy cái váy hợp với tôi
nhưng vẫn muốn hỏi. Cô ta chỉ vào cái váy màu xanh dương nhưng Lục Tranh lại nói: “Màu xám trông tối quá, cô chọn cái màu sáng thì
hơn.”
“Hả???” Đàm Yến Nhi nghe vậy thì có hơi ngơ
ngác, Đàm Huân cũng ngoảnh sang nhìn Lục Tranh và cả Đàm Lăng… đầu ngón tay của ông ta theo thói quen gõ mạnh xuống mặt bàn thuy tinh, âm thanh vang
lên khiến Lục Tranh có hơi sửng sốt!
“Gì vậy? Phản ứng của mấy người…”
Lục Tranh còn đang thắc mắc thì Đàm Yến Nhi gượng cười nói: “Lục Tranh, cái
váy này màu xanh dương mà..”
Ánh mắt Lục Tranh có hơi hoảng hốt không biết trả lời thế nào thì Đàm Lăng nói thẳng câu: “Mày không phân biệt
được màu sắc à?” Lục Tranh miễn cưỡng nói: “Tôi chỉ
không nhìn được màu xanh dương…” Đàm Huân nghe vậy thì còn bật cười tỏ ra chế giêu anh: “Như thế thì là mù màu
rồi còn gì.” Lục Tranh ấm ức hét lên: “Ừ, tôi bị mù
màu! Mấy người cứ cười thoải mái đi!!!” “À, không… tôi không cười đâu, Lục Tranh. Có sao đâu, bệnh mù màu đâu có
ảnh hưởng gì…
11 Đàm Yến Nhi nhẹ giọng an ủi anh, Đàm Huân thì có vẻ rất hả hê nhưng Đàm Lăng lại tỏ giọng nghiêm túc hỏi: “Là do
di truyền?”
“Thì sao?” “Lục Viên Triều không mắc bệnh mù
màu, A Linh thì càng không.” “Ông bị làm sao vậy? Việc này ảnh hưởng gì tới ông! Làm như là ông biết rõ
về bố mẹ thôi lắm!!!” Lục Tranh nói chuyện với bọn họ qua lại một hồi, cảm thấy chẳng được tích sự
gì… Đàm Huân để ý thì cảm thấy ông bố của
mình có hơi phản ứng quá mức về việc Lục Tranh bị mù màu nhưng không hỏi thêm gì nữa. Hắn quay lại vấn đề chính nói với Đàm Yến Nhi: “Đột nhiên anh có công việc rồi, thế nên bây giờ không đưa
em đi được..”
Đàm Yến Nhi lập tức phản đối: “Gì chứ! Sao lúc nào anh cũng thất hứa! Đồ đáng
ghét!”
Đàm Huân cố gắng nài nỉ: “Biết làm sao được, bây giờ em mắng anh cũng vô dụng, để lần khác nha!”
“Lần nào sinh nhật em anh cũng nói vậy!!! Em ghét anh!”
Đàm Yến Nhi mắng xong thì không thèm nhìn Đàm Huân nữa, thay vào đó…
“Lục Tranh à, ngày mai sinh nhật tôi mà ngày mai tôi bận học ở trường nên bây giờ anh tới Hội trường xem buổi biểu diễn của Thần tượng với tôi nhé!”
“Hả, tôi… nhưng mà, không tiện đâu…”
Lục Tranh đương nhiên từ chối vì thấy ánh mắt hung hãn của tên Đàm Huân đáng ghét kia nhưng…
Đàm Lăng nói: “Cho nó đi.”
Đàm Huân nghe xong thì sốc toàn tập: “Không thể nào! Sao bố có thể…”
Đàm Yến Nhi vui mừng hò reo: “Tuyệt vời! Lục Tranh, anh chờ tôi nhé, tôi lên phòng thay đồ xong sẽ xuống ngay.”
Lục Tranh còn đang ngẩn ngơ thì nghe giọng Đàm Huân hét: “Bố nghĩ cái gì vậy! Lỡ như thằng họ Lục này…”
Đàm Lăng chốt hạ bằng một câu: “Vậy thì con đi với em đi!”
Đàm Huân lập tức cứng họng nên quay sang lườm Lục Tranh. Anh chẳng chút e sợ đáp trả hắn: “Mày nghĩ tao muốn đi hả?”
Đàm Huân đi tới trước mặt anh bắt đầu tỏ thái độ đe doạ: “Nếu mày dám có ý đồ với em gái nhỏ của tao thì mày xong đời!!!”
Qua vài giây lườm nhau không chớp mắt đến chán chê thì Đàm Huân mới chịu ra khỏi phòng. Chờ mãi không thấy Đàm Yến Nhi xuống, Lục Tranh thầm nghĩ con gái trang điểm son phấn, váy vóc tốn thời gian cũng không có gì lạ.
Trong phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh, mặc dù Đàm Lăng không gây áp lực gì nữa nhưng ông ta cứ mải nhìn chằm chằm một cách yên lặng đến ngột ngạt như vậy thì Lục Tranh liền đứng dậy tìm cớ tránh đi.
“Tôi cũng lên phòng thay quần áo…”
Lục Tranh vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn nhưng một vệ sĩ gần đó đã đi theo sát phía sau. Anh biết trong ngôi biệt thự rộng lớn của Đàm Lăng được canh gác rất cẩn thận, vốn dĩ một kẻ như anh không được tự do đi lại ở đây mà đều phải chịu sự theo dõi, giám sát của đám người xung quanh. Anh nghĩ Đàm Lăng đồng ý cho anh ra ngoài là vì chiều chuộng Đàm Yến Nhi, mặt khác anh hoàn toàn không thể chạy trốn được khỏi tầm mắt của ông ta.