Tổng Tài Ma Quỷ Đừng Sủng Ta - Chương 9
Tô Du Du?
Cùng Trì thiếu?
Đây là tình huống gì?
Tô Du Du…. Vậy mà lại bên Trì Tư Tước?
Bọn họ bắt đầu từ khi nào? Có phải người đàn ông lần trước hắn nhìn thấy là anh ta hay không?
Hắn cảm giác trong lòng đang có ngọn lửa cháy rực, nhìn Tô Du Du nằm trong lòng Trì Tư Tước, hắn chỉ cảm thấy chói mắt đến không nói ra lời!
Mà Tô Liên Nhi bên cạnh, đáy mắt không cam lòng, càng muốn phun ra lửa!
Cô quả thực không thể tin được, tên tạp chủng Tô Du Du này vậy mà lại câu được Trì Tư Tước!
Tô Du Du là cái thá gì? Từ nhỏ đến lớn đến xách giày cho cô cũng không xứng, nhưng bây giờ lại cùng Trì Tư Tước ở cạnh nhau? Người cao cao tại thượng như Trì Tư Tước?
Cảm giác này quả thực giống như cảm giác tên ăn xin trước cửa nhà mình đột nhiên cầm tới một xấp vàng dày ném lên mặt mình, khiến người ta khó chịu vô cùng!
Cô tức giận đến nổi cơn điên, nhất thời cũng không kịp nghĩ đến đây là hôn lễ của mình, hướng về phía bóng lưng Trì Tư Tước hét to: “Trì thiếu, anh ngàn vạn lần đừng để tiểu tiện nhân Tô Du Du này lừa!”
Toàn hội trường lập tức trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người nhìn về phía Tô Liên Nhi.
Chỉ có bước chân của Trì Tư Tước không dừng lại chút nào.
Tô Liên Nhi lại tiếp tục gào lên: “Đêm qua cô ta đã cùng tên tạp chủng nào dây dưa không biết bao lần, cả người toàn là dấu vết bị người ta chà đạp! Cô ta căn bản chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ! Trì thiếu, anh lau mắt cho sạch đi!”
Bước chân của Trì Tư Tước lúc này mới ngừng lại.
Toàn bộ trong phòng tổ chức tiệc nhất thời hoàn toàn tĩnh mịch.
“Tên tạp chủng?” Hắn hơi nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng phi phàm tuấn mỹ, giọng nói giống như băng lạnh.
“Đúng vậy!” Tô Liên Nhi cho là anh tin lời mình, ánh mắt kích động sáng lên: “Không tin ngài tự mình kiểm tra một chút, toàn thân cô ta đều là dấu vết bẩn thỉu, nhất định là loại không biết xấu hổ đến cực điểm!”
Người trong toàn hội trường hít khí lạnh, không dám nói lời nào, đều khẩn trương nhìn về phía Trì Tư Tước.
Trì Tư Tước không trả lời.
“Không cần kiểm tra.” Không biết qua bao lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh băng: “Bởi vì tôi, chính là tên tạp chủng mà cô nói.
Ngữ điệu Trì Tư Tước bình ổn, nhưng lời nói ra lại làm cho toàn trường kinh hãi đến cực điểm!
Tô Liên Nhi chưa phản ứng kịp, mặt trắng nhợt: “Cái gì? Chẳng lẽ đêm qua… Tô Du Du là ở cùng ngài…”
Khưu Thục Vân ở bên cạnh đứng không vững, nếu như không phải có Tô Hải Sơn đỡ, sợ rằng đã ngã xuống đất rồi!
Tô Du Du, đó là đứa con nuôi Tô gia bọn họ khinh thường nhất, vậy mà lại thực sự ở bên Trì Tư Tước?”
“Ôi, Du Du thật đúng là có phúc nha! Vậy mà lại ở bên cạnh Trì thiếu! Cái này xem ra là tổ tiên Tô gia chúng ta hiển linh rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, từ nhỏ tôi đã nói với thím hai, trong nhà chúng ta Du Du lớn lên nhất định là đứa có phúc nhất, bà nhìn xem, tôi nói đúng rồi!”
“Du Du, về sau bận yêu đương nhưng cũng đừng quên người nhà nha, phải biết ngày xưa lúc con còn bé, là dì Hai hay cho con mấy đồ chơi nhỏ đó!”
Tô gia đều là người làm ăn, gió chiều nào theo chiều nấy, năng lực này từ trước đến giờ đều là nhất đẳng, giây trước còn mắng Tô Du Du, giây sau đã thân thiết gọi tên như họ hàng ruột tình, quá mức nhiệt tình.
Tô Du Du nằm trong lòng người đàn ông lạnh như băng này, ánh mắt rũ xuống, không muốn nhìn thấy sắc mặt kinh tởm những người này.
“Dẫn tôi đi.” Cô thấp giọng nói, tay không tự chủ được mà nắm lấy phần ngực áo sơ mi, giống như nắm lấy được phao cứu mạng cuối cùng: “Rời khỏi đây…”
Trì Tư Tước nhìn cô một cái, không nói tiếng nào, chỉ là rời nhanh ra khỏi hội trường huyên náo.