Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê - Chương 21: Tận thế độc thoại 21
- Home
- Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động - Nhất Chỉ Vô Kê
- Chương 21: Tận thế độc thoại 21
Bác sĩ Đường:)
“Anh không lừa tôi đó chứ?” Con mắt của Bệnh Nhân xoay vòng, theo động tác của nó, con mắt trên hai bàn tay kia đồng thời xoay qua nhìn về phía Lê Bạch Thành.
Lê Bạch Thành nở một nụ cười dịu hiền: “Sao tôi lừa anh được? Chúng ta là bạn tốt mà.”
Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, Bệnh Nhân và hai tay trên cổ Bệnh Nhân đều sửng sốt.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang mỉm cười trước mặt nó, nó muốn tìm thấy sự chột dạ trong ánh mắt của người đàn ông này, nhưng không có, hoàn toàn không có.
Bệnh Nhân mở miệng lần nữa, giọng nói có vẻ không chắc chắn, cùng lúc đó, hai bàn tay to vốn đang bóp cổ nó cũng động đậy, bọn chúng tách sang hai bên, chính giữa bàn tay là một cái miệng giống hệt như con người.
“Có thể chữa thật không?”
Ba cái miệng đồng thời lên tiếng, tiếng nói chồng chéo lên nhau một cách quái đản, giống như dàn loa bị trục trặc, âm thanh trong phòng liên tục vang vọng.
Lê Bạch Thành giơ điện thoại trong tay lên cho Bệnh Nhân ngồi đối diện xem, mỉm cười nói: “Đương nhiên, nếu anh không tin tôi thì hiện tại tôi có thể gọi điện thoại cho bác sĩ đó luôn, nó rất chuyên nghiệp.”
“Anh từng nghe nói về Bệnh viện nhân dân số 4 ở Thần Quốc chưa? Người chết cũng cứu sống được! Huống chi bệnh viện đó là một bệnh viện cấp tỉnh chuyên môn chữa bệnh tâm thần!”
–
Thần Quốc, Bệnh viện nhân dân số 4, trong phòng làm việc của viện trưởng.
“Trái tim x1, dạ dày x1, lá gan x1… Tổng cộng 9999 tệ.”
Nhìn hóa đơn đến từ Nông trường ô nhiễm trong tay mình, bác sĩ Đường yên lặng nhíu mày, sau đó tiện tay vứt hóa đơn vào thùng rác. Chủ nông trường đừng mong lấy đi đồng bạc nào từ nó, dù sao nó không kiếm được một đồng nào từ đống nội tạng này!
Bác sĩ Đường vừa nghĩ tới cảnh một tuần trước nhìn phòng bệnh không có một bóng người, nó lại không nhịn được xoa giữa mày. Vừa xoa một cái, cảm giác trơn ướt dính dính khiến Đường Quan không nhịn được nhìn thoáng qua thứ đang nằm trên huyệt thái dương của mình — một xúc tu có giác hút.
Bác sĩ Đường không vui nhìn thoáng qua xúc tu dính nhớp, xúc tu rủ xuống giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì, bèn nằm bên chân bác sĩ Đường.
“Zzzz zzzz ——”
Điện thoại nó đặt trên bàn đột nhiên rung lên, tròng mắt của bác sĩ Đường liếc qua chiếc điện thoại trên bàn, nhìn thấy tên của người gọi đến, lông mày nó lập tức nhíu thành chữ 川.
Sao cậu ta còn dám gọi điện thoại cho nó nữa?
Vật ô nhiễm nho nhã mặc áo blouse trắng suy tư một lát, cuối cùng vẫn nhấn một nút rảnh tay (*), nhận điện thoại.
(*) Hands-free, công nghệ rảnh tay giúp người dùng không cần dùng đến tay mới điều khiển được, qua các phương tiện như thiết bị không dây.
Bác sĩ Đường rũ mắt, nói với giọng điệu bất thiện: “Sao cậu còn dám gọi điện thoại cho tôi nữa?”
“Tại sao tôi lại không dám?”
Một giọng nam trong sáng truyền ra từ đầu bên kia điện thoại, nói với vẻ rất đương nhiên: “Tôi có làm gì sai đâu! Người trốn phí cũng không phải là tôi, tôi chỉ làm người tốt thôi, cứu được hai người, ai mà biết bọn họ sẽ trốn tiền viện phí chứ? Đúng không!”
Nghe Lê Bạch Thành nói vậy, khóe miệng bác sĩ Đường giật một cái, xúc tu đang cầm điện thoại siết thật chặt. Nó hít một hơi thật sâu mới cố gắng khống chế bản thân không phát cáu ngay lập tức, ai biết người này có khiếu nại nó nữa không!
“Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“À, chẳng phải lần trước tôi chữa hết bệnh ở bệnh viện hay sao? Bên này tôi có một người bệnh, nó cũng bị bệnh tâm lý, cho nên tôi muốn giới thiệu nó qua bệnh viện.” “Tôi tin tưởng với tay nghề của bác sĩ Đường thì chữa cho nó tuyệt đối không thành vấn đề! Đúng không! Bạn có tôi muốn hỏi thử bệnh viện các ông có nhận được không, tôi đưa điện thoại cho nó đây.”
Bác sĩ Đường nhếch miệng cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi khờ hả? Bị lừa một lần rồi còn để cho bị lừa thứ hai? Nó có tiền không?”
“Bác sĩ Đường, ông đang nói gì đó? Ai da, app Thị Dân Vân của tôi đâu, sao tôi không tìm được nhỉ, ai da, tìm được rồi, cổng khiếu nại đâu ta…”
“Lần này coi như cậu thắng!” Nghe người đối diện nói vậy, toàn bộ vật ô nhiễm bác sĩ Đường cũng bắt đầu nhức hết cả tim, điện thoại trong tay cũng bị siết chặt đến biến hình: “Đưa điện thoại cho nó!”
“Đưa ngay! Bác sĩ Đường thật sự là một bác sĩ có y đức!”
Bác sĩ Đường:…
Trong khi “Bệnh Nhân” đang kể rõ bệnh tình cho “Bác sĩ”, trên cầu thang của chung cư Hoa Viên, một đám người đang cẩn thận đi ra bên ngoài với bước chân nhanh nhất nhẹ nhất.
Mười phút sau ——
“Anh ấy đang làm gì?”
“Hình như đang gọi điện thoại…”
Thành phố Trung Tâm Thứ Hai, trong một dãy nhà cách chung cư Hoa Viên không xa, một giọng nói với vẻ không chắc chắn lắm vang lên, một nhân viên hậu cần hơi mơ hồ trả lời một dị năng giả khác kế bên mình.
“Đương nhiên tôi biết anh ấy đang gọi điện thoại, ý của tôi là anh ấy gọi điện thoại làm gì?”
“Đây là camera HD chứ không phải dị năng giả ‘Thuận Phong Nhĩ’ của Thành phố Trung Tâm Thứ Ba. Khoảng cách xa như thế, lại còn đóng cửa sổ, sao tôi biết bọn họ nói cái gì!”
Dị năng giả tóc trắng lạnh lùng cầm đầu xoa mi tâm, ngay khi người đàn ông này đang thấy sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên có người vỗ tay anh ấy một cái: “Chờ chút, hộ gia đình và Bệnh Nhân đứng dậy, bọn họ mở cửa, hình như là muốn đi ra ngoài!”
“Cái gì? Đi ra ngoài?”
Nhân viên công tác ở đây đều sửng sốt, trong vô thức nhìn về phía cánh cửa sổ nào đó trên tầng 37 ở xa xa.
Dị năng giả tóc trắng sững sờ vài giây, có hơi mê mang, tất cả mọi người trong Trung tâm giám sát của Trung tâm phòng chống ô nhiễm cũng mê mang như anh ấy vậy.
Trung tâm giám sát khác với tiểu đội Bộ An toàn, bọn họ có thể nhìn thấy hình ảnh trên hành lang, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói.
Trong hình ảnh giám sát, người đàn ông anh tuấn mặc áo thun trắng mở cửa ra, chỉ vào phía bên ngoài, sau đó bọn họ thấy “Bệnh Nhân” ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đi theo anh ra bên ngoài.
Chung cư Hoa Viên, tầng 37, chờ hai người gọi điện thoại xong, Lê Bạch Thành đẩy cửa ra, đổi giày. Anh nhìn Bệnh Nhân đi theo anh ra ngoài nhưng vẫn mang dép lê của anh giẫm lên hành lang, nhíu mày.
“Giày.”
Lê Bạch Thành trầm mặc một lát, vẫn không nhịn được chỉ vào giày trên chân con vật ô nhiễm nào đó.
Bệnh Nhân hơi sửng sốt, áy náy nói: “Tôi xin lỗi.”
Bệnh Nhân đổi giày bằng tốc độ nhanh nhất, khi đổi giày, nó còn xoa xoa đôi dép lê bị làm bẩn, thấy thế Lê Bạch Thành mới thỏa mãn đóng cửa lại.
Hình ảnh trên hành lang rất sắc nét, âm thanh rõ ràng truyền ra cho Trung tâm giám sát đang theo dõi.
Các nhân viên nhìn một màn này, khóe miệng đều co rút vài lần, hơi bị khó hiểu.
“Vừa nãy anh ấy bảo Bệnh Nhân trả dép lê cho anh ấy hả?”
“Chắc là vậy đó…”
Trông thấy một màn này, nhất thời mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải. Đây rốt cuộc là cách làm thần kỳ gì vậy, bọn họ không hiểu! Đồng thời cũng rất là chấn động.
Trong khi Trung tâm giám sát hoàn toàn yên tĩnh, Lê Bạch Thành dẫn “Bệnh Nhân” đi thang máy xuống tầng một, trên hành lang im ắng không có một âm thanh nào.
Đi ra ngoài tòa chung cư, đường phố bên ngoài lại càng không có một bóng người hay bóng ma quỷ nào cả.
Lê Bạch Thành bật màn hình điện thoại lên, nhìn thời gian.
[Đúng vậy, trong không đến mười phút, Trung tâm phòng chống ô nhiễm đã sơ tán toàn bộ người xung quanh đây, cái gì gọi là hiệu suất cao? Đây chính là hiệu suất cao!]
Lê Bạch Thành trầm mặc, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt rơi vào một chiếc xe hơi dừng ngay ven đường ở cách đó không xa.
[Đó là xe của Trung tâm phòng chống ô nhiễm. Người của Trung tâm phòng chống ô nhiễm luôn cho rằng mình ẩn nấp rất tốt, cho rằng mình sẽ không bại lộ, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới kiểu xe của bọn họ trông cực kỳ rõ ràng.]
Khóe miệng Lê Bạch Thành giật một cái, nhìn bản đồ hướng dẫn đường thoát hiểm, suy nghĩ khoảng cách từ khu D đến khu B, đi bộ là chắc chắn không được rồi. Lê Bạch Thành suy nghĩ rồi đi tới, gõ cửa sổ xe.
“Cốc cốc cốc.”
“Cho tôi mượn xe một lát.”
Lê Bạch Thành gõ một hồi, người trong xe vẫn không mở cửa. Anh bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, bạn của tôi sẽ không tổn thương các anh, chúng tôi là người tốt.”
“Cốc cốc cốc.”
Lê Bạch Thành lại giơ tay gõ cửa một hồi, lần này đợi một lúc lâu, cửa sổ xe mới chậm chạp hạ xuống.
Lê Bạch Thành nhìn lướt qua trong xe, đồng thời trong đầu có một tiếng máy móc vang lên: [Anh trai này thích chị gái kia, chị gái kia cũng thích anh trai này, nhưng bọn họ đều nghĩ đối phương không thích mình, cho nên họ vẫn luôn làm bạn của nhau.]
Lê Bạch Thành:?
Tin tức kiểu này có cần phải nói với anh không?
Lê Bạch Thành nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nói: “Anh em Bộ Hậu cần à, làm phiền anh cho tôi mượn xe một lát.”
“À… À, vâng!” Lúc này người đàn ông đã hơi mù mờ, vội vàng kéo người phụ nữ xuống xe, sau đó lấy chìa khóa xe đưa cho Lê Bạch Thành rồi lập tức chạy ra ngoài như chạy trốn.
Lê Bạch Thành nhận chìa khóa mở cửa xe, ngây ngẩn.
Tuy là tự động lái, nhưng mà anh cũng không biết lái!
“Khoan khoan chờ chút.”
Hai người vừa đi chưa được hai bước đã nghe Lê Bạch Thành gọi lại, bóng lưng lập tức cứng đờ, hai người xoay người lại một cách máy móc: “Còn… Còn có chuyện gì à?”
“Tôi không biết lái xe này.” Lê Bạch Thành hơi bất đắc dĩ chỉ vào xe bảo: “Các anh có ai giúp tôi lái được không?”
Hai người một nam một nữ thuộc Trung tâm phòng chống ô nhiễm liếc nhau, đều có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng một giây sau hai người đều tiến về trước một bước, hầu như là trăm miệng một lời nói: “Để tôi… Tôi lái cho.”
Hai người nói xong đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, Lê Bạch Thành kêu người đàn ông lái xe giúp.
Trên xe, Lê Bạch Thành ngồi hàng ghế sau, xoa đầu, thấy hơi bị nhức đầu rồi.
[Vốn dĩ trên thế giới này không có nhiều lời nói thật, khi đối diện với nguy hiểm, hai người đều bằng lòng hy sinh vì nhau còn hơn cả mấy lời tỏ tình dài dòng.]
[Thế giới này vẫn còn tình yêu đích thực, loài người đúng là loài sinh vật phức tạp.]
Hệ thống nói với giọng máy móc, có vẻ khá cảm thán.
Lê Bạch Thành không nói gì, nhìn điều tra viên mang tai nghe, anh hơi nghiêng đầu.
Trong Trung tâm phòng chống ô nhiễm ——
“Đi rồi hả? Bọn họ muốn đi đâu?”
Một nhân viên công tác vừa mới nói xong, tiếng nói lạnh lẽo của trí tuệ nhân tạo Mortal đã vang lên: “Dữ liệu hướng dẫn của xe đã được gửi đi, mục tiêu dự kiến là khu D-12, khu vực ô nhiễm – trạm tàu điện ngầm Thành phố Trung Tâm Thứ Hai.”
Nghe thấy đáp án, mọi người sững sờ vài giây. Một giây sau dường như đã nghĩ thông suốt, họ dùng vẻ mặt rất quái lạ nhìn hình ảnh theo thời gian thực mà chiếc xe phát tới, toàn bộ Trung tâm phòng chống ô nhiễm lại trầm mặc một lần nữa.
Đột nhiên ——
“Zzzz.”
Điện thoại rung lên.
Phó Tuyết cảm nhận được điện thoại trong lòng bàn tay rung lên thì cũng sững sờ, chú ý tới ánh mắt trách cứ của các đồng nghiệp. Cô ấy đang muốn nói xin lỗi thì bỗng nhiên nhìn tên người gửi tin nhắn, trong lòng chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.
Lê Bạch Thành: [Đội trưởng Phó, tôi muốn đưa một người bạn đến trạm tàu điện ngầm, làm phiền cô bảo người xung quanh tạm thời tránh mặt một lát.]
Trong xe, người đàn ông trẻ tuổi đang lái xe cẩn thận từng li từng tí mà nhìn kính chiếu hậu, dò xét người đàn ông và vật ô nhiễm sau lưng. Con vật ô nhiễm đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh người đàn ông, ngay cả đôi tay mọc đầy mắt trên cổ cũng dịu ngoan đến quá đáng, mà hình như người đàn ông thấy hơi mệt mỏi, một tay chống cằm, đang nhắn tin cho người nào đó.
Sao anh ấy còn rảnh rỗi nhắn tin trò chuyện với người ta nữa vậy trời!
Lê Bạch Thành thấy Phó Tuyết trả lời “Được rồi”, bỏ điện thoại vào trong túi quần.
Khi xe lái đến khu D-12, xung quanh không chỉ không có ai, ngay cả dây phong tỏa xung quanh khu cũng bị thu lại, hiển nhiên là để tiện cho anh đưa Bệnh Nhân đi.
Tiến vào trạm tàu, Lê Bạch Thành xe nhẹ đường quen lấy tiền mua một vé tàu điện ngầm, đưa Bệnh Nhân đến trạm đứng chờ tàu, nghĩ rồi lại đưa cho đối phương 20 tệ: “Anh lấy đi, đến bệnh viện còn có phải nộp phí đăng ký.”
“Cảm ơn anh, thật sự rất biết ơn anh, anh Lê thật là một người tốt!” Bệnh Nhân hơi bị mơ hồ, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với nó đến vậy, không chỉ giúp nó liên hệ với bác sĩ, khiến bác sĩ miễn tiền thuốc men cho nó, đưa nó đến trạm tàu điện ngầm, còn cho nó tiền đăng ký nữa. Trong lúc nhất thời nó cảm động đến mức sắp chảy nước mắt.
Lê Bạch Thành vỗ vai vật ô nhiễm đang đi cẩn thận từng bước một: “Đi thôi, cứ yên tâm đi, bác sĩ mà tôi giới thiệu có kỹ thuật rất tốt, nhất định có thể chữa hết bệnh cho anh!”
Bệnh Nhân cầm vé tàu đứng trong đoàn tàu, rất biết ơn mà nhìn Lê Bạch Thành, rơi lệ đầy người, “người” theo nhiều nghĩa.
Hệ thống nhìn dáng vẻ đôi tay trên cổ Bệnh Nhân rơi nước mắt đầy cổ, đôi tay tái xanh vẫy tay tạm biệt Lê Bạch Thành. Hệ thống trầm mặc, kiểu đã đánh mất khả năng ngôn ngữ rồi ấy.
Cho đến khi Lê Bạch Thành đi vào thang máy, thang máy dùng ký tự chắp vá thành sticker lấy lòng Lê Bạch Thành, hệ thống mới không nhịn được mở miệng lần nữa ——
[Anh không sợ sau này nó quay về tìm anh à? Trên bàn giải phẫu ngoại khoa thì y thuật của bác sĩ Đường thật sự không thể chê, nhưng về phương diện chữa bệnh tâm thần thì ——]
“Chó còn mạnh hơn nó.” Không đợi hệ thống nói xong, Lê Bạch Thành thản nhiên nói tiếp một câu.
[Vậy anh còn đưa nó đến bệnh viện nữa? Không sợ nó càng chữa thì bệnh càng nặng à? Rồi nó sẽ quay về tìm anh?]
“Vậy thì khiến nó vĩnh viễn không thể tới tìm tôi được.”
Lê Bạch Thành thản nhiên đáp một câu, sau đó trong khi hệ thống đang đánh ra vô số dấu chấm hỏi, anh chậm rãi ung dung lấy chiếc điện thoại Thần Quốc ra, bấm vào người liên hệ gần nhất.
Lê Bạch Thành gọi một hồi không ai nhận, nghi ngờ vài giây rồi lại bấm số điện thoại bàn.
Bác sĩ Đường đang uống trà bỗng nghe thấy điện thoại bàn reo lên, sững sờ một chốc, liếc qua tên người gọi, sắc mặt nó lập tức trở nên rất khó coi. Nó nhìn thoáng qua chiếc điện thoại vừa bị mình càng nghĩ càng giận nên bóp nát như tương, trầm mặc mười giây đồng hồ rồi vẫn đành bất đắc dĩ nhận điện thoại.
Trời mới biết người này có thể đi khiếu nại nó chỉ vì nó không nghe điện thoại hay không!
“Bác sĩ Đường, người bạn đó của tôi đã đi rồi, đợi mấy tiếng nữa là đến bệnh viện. Tôi cũng tin tưởng ông nên mới giới thiệu người qua đó! Nếu ông không chữa hết bệnh được thì chỉ có thể chứng minh ông thật là tên rác rưởi!”
Bác sĩ Đường nhận cuộc gọi:?
“Cậu nói ai là rác rưởi! Cậu nói ai! Cậu đang xem thường ai đấy? Sao tôi không chữa hết bệnh cho nó được! Sao có thể ——”
Bác sĩ Đường nổi giận, thế nhưng không đợi nó nói xong, phía đối diện đã…
Cúp máy.
Trong văn phòng an tĩnh không có một âm thanh nào, xúc tu lúc nhúc tức giận đến mức phát cuồng vặn vẹo lại với nhau.
Ống nghe máy bàn màu trắng gạo theo đó mà kêu một tiếng răng rắc.
Nát tươm.
Bác sĩ Đường:)