TÔI KHÔNG MUỐN TRANH GIÀNH NỮA - Phạm Uyên - Chương 29 - Chương 29
Hạ Cẩn Du trong mắt họ chính là dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét, xem người khác không khác gì sâu bọ, lúc nào cũng chửi bới và khinh thường người khác. Nhưng khi học cùng một lớp, họ nhận ra rằng cậu thật ra rất im lặng, im lặng hơn cả bọn họ nghĩ.
Cậu thường sẽ không nói chuyện với người khác, không xen vào chuyện của người khác, không chủ động bắt chuyện với bất cứ ai. Tống Trận ngồi bên cạnh sẽ nhao nhao nói chuyện luyên thuyên đâu đó với cậu nhưng Hạ Cẩn Du thường trả lời ngắn gọn không dài dòng hoặc là chỉ gật đầu một cái. Lúc nào họ cũng thấy Hạ Cẩn Du cầm trên tay những quyển sách khác nhau rồi đọc đến chăm chú.
Điều đó làm họ hoài nghi lời đồn có phải là thật hay không. Nhìn Hạ Cẩn Du chẳng khác gì học sinh ngoan ít lời cả, nhìn chẳng có tí gì giống với việc sẽ đi kiếm chuyện với người khác.
Dù thế, nhưng những bạn học đã từng nói xấu, nghi ngờ Hạ Cẩn Du vẫn không thấy mình sai. Họ chỉ nghĩ đơn giản đây chính là sự thay đổi đột ngột của Hạ Cẩn Du, có khi cậu muốn trở nên tốt đẹp hơn.
Hạ Cẩn Du không biết suy nghĩ của họ, cậu cũng không bận tâm việc này.
Lòng người khó đoán, họ thấy bạn thay đổi để tốt đẹp, nhưng họ đâu biết Hạ Cẩn Du đã phải đánh đổi bằng thứ gì.
Ngày kiểm tra đến gần, số lượng học sinh về nhà trễ và đến lớp sớm để ôn tập càng tăng cao. Không khí học tập bỗng chốc càng bùng nổ hơn khi bất kì học sinh nào cũng cầm một quyển sổ trên tay hay đeo tai nghe để nghe tiếng anh ở xe buýt, tàu ngầm.
Hạ Cẩn Du cũng ráo riết ôn tập thật tốt để chuẩn bị cho kì thi. Tuy nhiên thì cậu thấy thảnh thơi nhất vẫn là bạn cũng bàn của cậu.
Tống Trận dường như rất tự tin với năng lực của mình, cậu ta cũng không ôn tập nhiều, cả người đều toát ra hơi thở thoải mái.
Tống Trận mỉm cười nhìn cậu học bài, Hạ Cẩn Du nhận ra nhưng vẫn cố lơ đi. Tống Trận nhìn khuôn mặt dần căng thẳng của cậu, bỗng chốc cười lên một tiếng, nói:” Cẩn Du, cậu làm gì mà căng thẳng ghê thế? Tới đâu có ăn thịt câu đâu” muốn cũng không dám nữa.
Hạ Cẩn Du bày ra khuôn mặt bất lực nhìn Tống Trận:” Cậu không cần học sao? Rãnh rỗi nhìn người khác học như thế”.
“Bởi vì Cẩn Du rất đẹp nha, cho nên tớ không nỡ rời mắt”.
“Thôi đi, cậu không muốn điểm kém thì nên học bài đấy, đừng có mà nói mấy lời như thế”. Hạ Cẩn Du rất buồn bực, không biết từ khi nào Tống Trận cứ nói vài câu là sẽ nói thêm vài lời mập mờ như vậy với mình nữa.
“Thật ra tớ học xong hết rồi, với lại môn thi tốt nghiệp của tớ là môn năng khiếu nên tớ không đặt nặng mấy môn học lí thuyết này, chỉ cần đủ điểm là được”.
Tống Trận dường như nhớ đến gì đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp:” Đúng rồi, tớ thấy cậu không học tốt môn hoá lắm thì phải, lúc nào cũng thấy cậu ôn hoá. Đúng lúc mấy ngày trước tới mua dư một cuốn tổng hợp hoá học, cậu có muốn không?”.
Tống Trận nhanh chóng lấy quyển sách ra từ trong cặp của mình, đưa cho Hạ Cẩn Du:” Cho cậu đấy, cố gắng lên nha, lần này thi điểm phải thật cao!”.
Hạ Cẩn Du đưa tay nhận lấy, nhưng cậu lại nói:” Không cần cho đâu, tớ mua lại là được rồi. Bao nhiêu tiền để tớ chuyển cho cậu”.
Tống Trận xua tay, có hơi ngại ngùng xoa xoa mũi:” Cũng không bao nhiêu, cậu cứ lấy đi đừng ngại”.
“Bao nhiêu tiền, cậu không nói tớ cũng không lấy đâu”.
Thấy Hạ Cẩn Du cố chấp như thế, lúc này Tống Trận mới đắt dĩ nói ra giá tiền cho Hạ Cẩn Du. Hạ Cẩn Du hài lòng nói:” Khi về nhà tớ sẽ gửi cho cậu, nhớ nhận đấy”.Nói xong lại tiếp tục đọc sách.
Tống Trận cũng khồn làm phiền Hạ Cẩn Du nữa. Cậu nằm úp mặt xuống bàn, lặng lẽ thở dài một hơi.
Lúc đầu Tống Trận muốn tặng quyển sách đó cho Hạ Cẩn Du. Cậu không hề mua dư gì cả, đó là cậu mua cho Hạ Cẩn Du, nhưng mà không ngờ Hạ Cẩn Du cứng rắn như thế, vốn dĩ muốn tặng lại trở thành mua lại rồi.
Tống Trận càng nghĩ càng than thở, nhưng mà cậu nhận ra rằng mình có thể nói giá tiền của quyển sách nha. Cậu có thể nói quyển sách đó rẻ một chút vì giảm giá, xem như là giúp đỡ Hạ Cẩn Du tiết kiệm một khoản tiền nhỏ.
Như vậy cũng xem như Tống Trận tặng quà thành công rồi.
Nghĩ vậy, Tống Trận tự động quay đầu lén nhìn Hạ Cẩn Du, tim không nhịn được đập nhanh thêm vài cái. Ngẫm nghĩ quả nhiên Hạ Cẩn Du đẹp hơn bất kì người nào cậu từng gặp, là càng nhìn càng thấy đẹp, dù không hay cười cho lắm.
Rèm cửa bay phất phới trong gió, khung cảnh giữa căn phòng dường như tươi đẹp thêm trong mắt Tống Trận.