Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp - Dạ Bạch Vô Nha - Chương 70: Cứu người
Một làn gió bao quanh lấy bốn người, cậu không xoay đầu mà nói với ba người phía sau: “Chạy theo.”
Cậu nói xong liền nhanh chóng chạy về phía trước, cơ thể được những làn gió giúp đỡ khiến từng bước chân trở nên nhẹ nhàng, máy quay phim bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sự khác thường nào chỉ có những người được cơn gió bao quanh mới có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng cùng tốc độ nhanh chóng mà thôi.
Ba người Đặng Quan tuy kinh ngạc khi cả người đều nhẹ nhàng bước chân cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng bọn họ không để hiện ra bên ngoài khuông mặt mà cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh mà chạy theo phía sau Nguyễn Hàn Minh.
Đây không còn nằm trong phạm trù của một support, bọn họ có thể nhìn ra được, những thứ cậu dùng đều không liên quan gì đến sức mạnh của thế giới này, tuy nhiên thế giới là những điều mới lạ, có thể trước đây một support mạnh mẽ không có những thứ giống vậy nhưng hiện tại có thì thế nào. Điều này đã không còn kinh ngạc khi độ phù hợp có thể lên đến một trăm phần trăm đối với điều kiện hiện tại của nhân loại.
Bốn người nhanh chóng chạy đi, đến khi nhìn thấy một mớ hỗn độn trước mắt liền không khỏi kinh hãi. Trước mặt bọn họ chính là một con trừng tộc lớn, nó mang hình hài nguyên thủy của trùng tộc có trí khôn thấp trong chủng tộc trùng tộc hiện tại. Lớp giáp cứng cùng to lớn khiến nó trở thành một con quái vật đáng sợ. Tám cái chân dài bởi vì đang hưng phấn mà đâm lõm cả mặt đất, hai cái càng dài bén nhọn giống như lưỡi đao đang giơ lên cao chuẩn bị chém xuống.
“Đặng Quan.” Hoàng Hào hô lên.
“Đây.” Đặng Quan cầm thanh đao của mình xông lên.
Nguyễn Hàn Minh không nói lời nào nhưng cậu vẫn giờ tay tạo ra một cơn gió quấn lấy hai cái càng đang chuẩn bị hạ xuống kia của con trùng tộc.
“A a a a…” Bốn người phía đại hoàng từ ngày hôm qua xỉ nhục cậu bởi vì quá hoảng loạn mà không nhìn thấy có người đến gần, nhìn thấy hai cái càng của con trùng tộc chem` xuống liền không nhịn được mà hét lớn.
Lá chắn bảo vệ của bọn họ hoàn toàn không còn nữa, nó chỉ chịu được hai lần va đập của con trùng tộc to lớn này. Tuy trí tuệ của con trùng tộc rất thấp nhưng nó vẫn thuộc sinh vật có trí khôn, sức mạnh của trùng tộc từ hàn thập kỹ đã không còn là một câu hỏi của nhân loại nữa, một khoảng thời gian gian khổ khi chóng chội lại những đợt xâm chiếm tàn khốc cảu những kẻ hiếu hiến này khiến nhân loại hiểu được trong khi nhân loại phát triển thì chính chủng tộc này cũng trở nên phát triển.
Đặng Quan nhanh chóng lao đến sau đó dùng thanh đao quét ngang tám cái chân của trùng tộc, tuy nhiên lớp vỏ cứng rắn khiến thanh đao không thể tạo ra một chút thương tổn nào đến nó. May mắn hiện tại hai cái càng lớn của nó đã bị cậu nắm lấy không tài nào chém xuống được nên cho dù cậu ta không thể làm nó bị thương thì vẫn có thể nhanh chóng cùng Hoàng Hào vừa chạy đến lôi bốn tên đang sợ đến nỗi không thể động đậy nằm dưới đất kia ra xa khỏi con quái thú này.
Bốn kẻ đang trong cơn hoản loạn bỗng nhiên thấy trùng tộc đang từ từ ra xa thì không khỏi kinh ngạc, đến khi bọn họ nhìn thấy người cứu mình là bốn kẻ phế vật thì không khopi3 cắn răng tức giận. Tuy nhiên hiện tại bọn họ là những kẻ thức thời không thể lên tiếng xỉ nhục đối phương được, dù sao có kẻ chết thay cho mình thì vẫn tốt hơn là chính bọn họ phải chết.
Khi Đặng Quan cùng Hoàng Hào quăng bốn kẻ kia xuống đất thì cũng không quan tâm nữa mà cầm đao nhanh chóng lao lên, trùng tộc loại quái thú khi nhân loại nhìn thấy liền không khỏi nghĩ đến những tháng năm gian khổ kia, không một nhân loại nào không căm ghét trùng tộc, không ai có thễ trơ mắt nhìn trùng tộc xuất hiện ở mảnh đất cảu nhân loại.
Nguyễn Hàn Minh tuy không phải người của thời đại này nhưng cậu cũng hiểu một hai về mối thù truyền kiếp này, vì vậy cậu không lên tiếng ngăn cản bọn họ mà nâng tay trợ giúp một phen, cậu sẽ không xen vào trừ khi bọn họ không thể nào ứng phó được với con trùng tộc kia.
Đối với một pháp sư vĩ đại như cậu thì cho dù lớp võ cứng cáp cỡ nào cũng không thể nào làm khó dễ được cậu, con quái thú với ngoại hình to xác kia chỉ giống như một món đồ chơi trong mắt cậu, cho dù hiện tại cậu không đạt đến phong độ khi xưa nhưng vẫn có thể dễ dàng xử lý nó.
Vũ khí bình thường không thể nào gây tổn thương cho nó, nhưng làm một pháp sư cậu có thể cường hóa thuộc tính cho người khác trong phạm vi rộng, nhưng với ba người chưa từng chiến đầu với trùng tộc như nhóm Đặng Quan thì cho dù có cường hóa thì cũng không thể thắng được.
Những kẻ vừa được bọn họ cứu sau khi ngồi bịch trên đất một chút thì nhìn nhau trong mắt đều cùng chung một suy nghĩ, bọn họ không muốn ngu ngốc ở lại chỗ này để chết chung với đám phế vật này, vì vậy trong lúc bốn người lơ là bọn họ liền thả nhẹ động tác rồi xoay người cahy5 đi.
Nguyễn Hàn Minh tuy suy nghĩ nhưng đối với hành động cảu bọn họ đều có thể nhìn thấy được, cậu không thèm quay đầu nhìn mà giơ tay điều khiển những sợi dây leo xung quanh quắn lấy chân bọn họ rồi kéo trở về. Bọn họ bị bất ngờ ngã mạnh dưới đất liền không khỏi hét lớn một tiếng, cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi dây leo, nhưng không có cách nào dối tới cắt đi đoạn dây leo quấn chân chỉ đành trơ mắt nhìn khoảng cách vừa mới chạy được không bao xa càng lúc càng rút ngắn lại sau đó dần lại phía sau Nguyễn Hàn Minh.