Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi - Cửu Chúc Tử - Chương 4: Đói bụng không?
(Min BXG: *tác giả thật sự viết như vậy, ko phải tui edit sai đâu T-T)
Yến Khinh khẽ liếc hắn một cái, không nói gì.
Lục Nghiêu ngồi phía trên vắt chân xem trò vui.
Nếu là người bình thường bắt chuyện, sau khi bị liếc như vậy sẽ không tiếp tục nữa, nhưng tên côn đồ vẫn rất kiên trì nói: “Em gái nhỏ, đó là anh trai của em sao?”
Tên này còn tương đối thông minh, biết hỏi Yến Khinh trước để xác nhận. Hắn thấy Lục nghiêu cao to, chân dài, dáng ngồi cà lơ phất phơ trông còn giống một côn đồ hơn hắn, nếu thật sự muốn làm gì đó hắn ta cũng có chút e ngại.
Lục Nghiêu một bộ dáng không quan tâm, cắm ống mút vào ly trà sữa, hút liền mấy ngụm, mặt không đổi sắc nhai trân châu. Yến Khinh còn nhỏ nhưng lại có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, khi ngồi, cổ áo vừa vặn che đi yết hầu, lại không mở miệng nói chuyện, trên còn còn có khuyên tai bạc nên tên côn đồ liền nghĩ là một “tiểu cô nương”.
Tên côn đồ cười hắc hắc một tiếng, đưa tay về phía trước vỗ lên đùi Yến Khinh, mập mờ nhéo một cái.
Lục Nghiêu thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, người anh em này, nếu di chuyển tay sang trái một chút sẽ còn gặp một vị anh em khác đó.
Yến Khinh cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi nâng cằm lên, nghi hoặc nghiêng đầu. Lục Nghiêu ngồi cách một đoạn mà vẫn có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt ừng ực của tên côn đồ.
Từ góc độ của Lục Nghiêu nhìn xuống, nhóc con có sống mũi cao thẳng, giữa hai lông mày phủ bóng của tóc mái, mái tóc quá dài bị cậu vén ở sau tai lộ ra sườn mặt giống như tạc từ ngọc thạch, cứng rắn nhưng lại dịu dàng đến lạ, làm cho lòng hắn ngứa ngáy, muốn đưa tay sửa sang giúp nhóc con một chút.
“Đó là anh trai của em sao?” Tên côn đồ tiếp tục sờ mó.
Yến Khinh lắc đầu nói: “Không phải.”
Tên côn đồ nuốt nước bọt, lớn gan hôn một cái lên má Yến Khinh.
Trà sữa trong miệng Lục Nghiêu suýt nữa phun ra hết. Hắn run tay, nhìn Yến Khinh rồi quay sang tên côn đồ: “Cậu đang làm gì vậy?”
(Min BXG: chớt anh Lục nhá, chưa sơ múi chồng cái nào thì chồng đã bị thằng khác hôn rồi haha.)
Vừa hỏi hắn vừa nghĩ, vậy mà không rút đao chém đầu người ta – Yến Khinh quả nhiên là một đứa trẻ ngoan.
Lục Nghiêu đứng lên: “Người anh em…”
Tên côn đồ trừng mắt nhìn hắn: “Làm cái gì?!”
Lục Ngươi cười nói: “Sắp đến điểm cuối rồi, điểm cuối chính là tiểu khu. Cậu không sống ở đấy nhỉ?”
Tên côn đồ kiêu ngạo nói: “Làm sao mày biết tao không sống ở đấy?! Mày là bảo vệ chắc.”
Lục Nghiêu gật gật đầu, tên khốn đó thật không nghiêm túc nha, tay vẫn còn đặt trên đùi Yến Khinh. Yến Khinh lúc này mới làm ra chút phản ứng, hơi lùi sang bên cạnh, nhưng tên côn đồ vẫn không chịu buông tay mà xoa xoa đùi cậu. Lục Nghiêu sợ Yến Khinh tức giận sẽ gây ra án mạng, liền vội vàng nói: “Đừng sờ nữa, người ta còn nhỏ đó, sờ ra chuyện gì thì làm sao đây…”
Tên côn đồ cười lạnh một tiếng, lập tức rút một con dao găm từ thắt lưng quần jean ra: “Đưa ví tiền đây!”
Tài xế vẫn luôn quan sát phía sau, lúc này thấp giọng than thở: “Bữa tối đã qua rồi.”
Lục Nghiêu trừng mắt nhìn ông ta một cái, quay lại cười nói với tên kia: “Anh bạn, đừng manh động, mọi người đều sống không dễ dàng.”
Tên côn đồ hùng hổ xông đến, hất bay cốc trà sữa trên tay Lục Nghiêu xuống đất, cười lạnh mắng một câu: “Thằng ngu.”
Lục Nghiêu: “…”
Lục Nghiêu trơ mắt nhìn cốc trà sữa lăn lộn trên mặt đất, trân châu màu đen cũng văng hết ra ngoài. Tài xế đạp phanh dừng lại.
Tên côn đồ cảm thấy mình đã dọa được bọn họ nên kiêu ngạo nói: “Còn không lái xe đi, muốn chết!”
Tài xế không nhúc nhích. Lục Nghiêu lạnh lùng nói: “Lái đi.”
Chiếc xe buýt khởi động lần nữa.
Lục Nghiêu cử động cổ tay một chút, sắc mặt không chút thay đổi đi về phía tên côn đồ tát một cái vào mặt hắn: “Một cái tát này là thay cho cốc trà sữa mười ba tệ bị hất đổ.”
Tên côn đồ bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa thấy rõ động tác của Lục Nghiêu trên mặt lại bị tát theo một cái nữa: “Cái tát này vì dám coi nhóc con nhà ta là em gái nhỏ mà trêu đùa!”
Tên côn đồ bị đánh lùi về phía sau mấy bước, con dao găm cần trong tay không phát huy được chút tác dụng nào. Đại khái là bị Lục Nghiêu đánh cho ngu người rồi. Lục Nghiêu tát xong hai cái, vẫn còn muốn tát nữa nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được lý do gì, cùng không thể thay cốc trà sữa rồi lại thay hạt trân chân tát tên đó được…
Hắn suy nghĩ một lát, khom người túm thắt lưng tên côn đồ, sau đó chỉ tay một cái, cửa sổ thủy tinh bị kéo ra, Lục Nghiêu đi vài bước, cố gắng nhét đầu của tên côn đồ ra bên ngoài.
Lúc này tên côn đồ rốt cuộc cũng phản ứng lại, hiểu được mình đã chọc vào người không nên chọc, nước mắt nước mũi tèm lem, vùng vẫy gào khóc. Lục Nghiêu bị hắn ta đạp trúng vài cái, kiên nhẫn trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, rơi xuống cũng không có cảm giác gì đâu…”
Tên côn đồ gào thét xin tha: “Cứu, cứu tôi. Tôi sai rồi, tôi không dám nữa…”
Phỏng chừng tên côn đồ đã nhìn ra Lục Nghiêu là một kẻ tàn nhẫn, liền gân cổ hét về phía tài xế cầu cứu. Lục Nghiêu cười hắc hắc, giống như một tên lưu manh trêu đùa con gái nhà lành, trên tay hắn dùng lực vừa đủ, cũng không nghĩ sẽ thật sự ném tên này ra ngoài, chỉ hù dọa một chút là được.
Một khi con người gặp nguy hiềm thì tiềm năng bộc lộ vô hạn, hơn nữa cửa sổ cũng nhỏ hẹp, muốn nhét một người đàn ông trưởng thành qua cũng có chút khó khăn.
Lục Nghiêu đang thất thần suy nghĩ thì bất ngờ bị đạp cho hai cái, tâm trạng dần trở nên cáu kỉnh. Đúng lúc này Yến Khinh ở phía sau nhẹ nhàng hỏi: “Muốn đao không?”
Lục Nghiêu quay đầu nhìn: “Nhóc lấy đao ở đâu?”
Yến Khinh mặc một chiếc áo phông dài màu đen, tay áo che khuất hổ khẩu*, lộ ra mười ngón tay thon dài trăng như tuyết, cầm một thanh đao thô to không hợp cảnh.
(*hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)
Yến Khinh bình thản đáp: “Tìm được dưới ghế.”
“Của tôi, của tôi.” Tài xế ngượng ngùng nói: “Ra ngoài khó tránh gặp phải rắc rối, mang đi phòng thân thôi. Lúc cậu dùng cẩn thận một chút, đừng để văng máu lên xe của tôi, lúc rửa xe phiền phức lắm.”
Tên côn đồ nghe thấy bọn họ nói vậy càng giãy giụa gào thét thảm thiết hơn.
Yến Khinh nhỏ giọng hỏi Lục Nghiêu: “Anh mệt sao?”
Lục Nghiêu gật đầu: “Một chút.”
Hắn vừa dứt lời, sau tai đột nhiên truyền đến một trận gió dồn dập, ánh sáng đỏ lóe lên khiến cho Lục Nghiêu căng thẳng cả người, còn chưa kịp quay đầu lại khoé mắt đã sượt qua ánh đao màu bạc, vài sợ tóc bên tai cũng bị cắt đứt chậm rãi rơi trên vai hắn. Lục Nghiêu sởn tóc gáy, hắn phản ứng nhanh đè tay Yến Khinh lại!
Lưỡi đao sắc bén soẹt qua mặt hắn, đã đâm đến cổ tên côn đồ, một dòng máu theo đó chảy xuống.
Trong lòng Lục Nghiêu phát lạnh, thiếu niên mặt không biến sắc nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong tay hắn còn nắm thanh đao, nếu không phải Lục Nghiêu kịp thời ngăn cản thì cái đầu của tên kia chỉ sợ rằng đã lăn trên mặt đất rồi. (Đọc truyện trên web dembuon.vn)
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống. Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp, còn mang một một chút yếu đuối rõ ràng nhưng lực tay lại vô cùng mạnh, khiến cho gân xanh trên mu bàn tay Lục Nghiêu đều nổi hết lên.
“Buông tay trước.”
Yến Khinh không chút do dự buông lỏng tay ra. Lục nghiêu hất thanh đao đi, tên côn đồ trợn trắng mắt, ngất xỉu trên mặt đất. Lái xe cũng sợ đến mức không dám thở mạnh, dù sao ông ta cũng chưa từng thấy qua người dám động thủ với Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu ra hiệu dừng xe. Hắn đem tên côn đồ ném ra ngoài từ cửa sau. Bây giờ còn chưa tới trạm, chỗ này cũng không quá vắng vẻ, qua mấy tiếng là có thể tìm được xe.
Lục Nghiêu trở lại trở ngồi, đau đầu hỏi: “Tại sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Yến Khinh không biết là đang tủi thân hay đang tức giận, trả lời hắn: “Các anh nói muốn chém hắn mà.”
Lục Nghiêu: “…”
Hắn nhìn ra nhóc con này không bình thường. Lời nói và cử chỉ của cậu không có gì là không đúng, đối xử với người khác cũng rất lễ phép, biết trước biết sau, không tranh không giành, mặc kệ Lục Nghiêu nói cái gì cũng đều chăm chú lắng nghe, lãnh đạm lại nhu thuận. Thế nhưng, người có thể “thực thi gia pháp tại chỗ” với anh trai mình, có thể bình thường được hay sao?
Xe buýt đi đến trạm cuối, tài xế dừng xe, Lục Nghiêu xoay người đi xuống. Trước cửa tiểu khu không có nhiều người, trước khi anh về đã có người dùng bút chì màu vẽ một khuôn mặt tươi cười lên tờ thông báo thu phí mà anh dán. Lục Nghiêu đút hai tay trong túi quần, nhìn chằm chằm một lúc sau đó liền đá một cước vào cổng sắt.
Vừa vặn có người đi qua, nghe thấy bịch một cái lập tức quỳ rạp xuống, hai tay ôm đầu kêu to: “Lục đại gia tha mạng!”
Lục Nghiêu liếc mắt nhìn qua: “Làm cái gì?! Tôi cũng không tức giận với anh!”
Yến Khinh đi theo sau hắn, nhỏ giọng nói: “Là tức giận với em sao?”
Lục Nghiêu quay đầu nhìn, cơn tức giận khi vừa nhìn vào ánh mắt thiếu niên liền tan thành mây khói. Lồng ngực hắn phập phồng vài cái, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho lão Ngũ. Hai người bọn họ đều là đồng bệnh tương liên, lão Ngũ trấn thủ ở Thượng Hải, tiếp nhận ba trăm người tị nạn ở Vân Nam, bên này hắn chỉ nhận một người là Yến Khinh, nhưng hiện tại hắn nguyện ý nhận ba trăm người bên kia còn hơn!
Thật là mẹ nó, đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được.
Lục Nghiêu nhét điện thoại vào túi quần, nắm lấy tay Yến Khinh, bảo hắn nhìn vào bên trong tiểu khu: “Nhóc nhìn kỹ xem. Ở đây ngoài tôi với nhóc ra, không có một “người” bình thường nào. Đại bộ phận người đều ở chỗ này hai mươi năm rồi, bọn họ sống ở đây, 5 giờ đi làm 9 giờ về, không khác gì những con người ngoài kia.”
Trước cửa tiểu khu có một cây cổ thụ thân to bằng ba người ôm, dưới gốc cây có một cô gái đang cúi đầu thêu gì đó. Cách đó không xa là vành đai xanh do chính phủ thống nhất quy hoạch. Một nhóm các ông, các bà đang ngồi nói chuyện, xa hơn chút nữa là đôi vợ chồng đang mua bột chiên và sữa đậu nành. Trên mặt đất bày một cái bàn nhỏ, có một đứa trẻ đang ngồi thu dọn cặp sách ở đó.
“Yến Khinh, nếu nhóc muốn sống ở đây, thì phải coi bản thân là một con người bình thường.” Lục Nghiêu nói: “Người bình thường… sẽ không tự ý giết người, hiểu không?”
Yến Khinh im lặng không nói.
Lục Nghiêu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Nhóc ngồi một chút đi, để tôi bình tĩnh lại.”
Yến Khinh thuận theo đi vào phòng bảo vệ. Cậu ngồi xuống, ôm lấy cái bọc nhỏ của mình vào lòng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía Lục Nghiêu. Người bên ngoài rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá, châm lửa lên hút.
Lục Nghiêu vốn không hút thuốc, nhưng đồng nghiệp trực ca đêm của hắn lại là một kẻ hút thuốc lâu năm, hắn ta hút một gói mỗi đêm. Buổi sáng thay ca nhìn thấy một đống tàn thuốc đều khiến cho Lục Nghiêu có cảm giác đau phổi. Lục Nghiêu từng mở miệng khuyên hai câu, kết quả người ta bình thản nói một câu “tôi không có phổi”, Lục Nghiêu nghe xong liền ngoan ngoãn ngậm miệng, sau này, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào hắn bị lão lãnh đạo rác rưởi bức cho bóng nảy liền sẽ hút một, hai điếu.
“Này, anh Lục.”
Lục Nghiêu đang hút thuốc, bên cạnh lại có người đưa tới một điếu thuốc giá năm mươi đồng, so với điếu thuốc mười hai đồng của hắn tốt hơn nhiều.
Lục Nghiêu cách một làn khói trắng nhìn thấy một gã đàn ông da trắng mập mạp, trên người mặc một bộ vest màu xanh đang ngồi trên một chiếc xe điện nhỏ màu đỏ, trên tay còn cầm mười mấy hộp đồ cơm.
Trên chiếc vest màu xanh viết mấy chữ lớn – Đói bụng không?