Tình Yêu Oan Gia - Diệp Thanh Nhã - Chương 5
Chương 5: Trêu Đùa
Bốn người thì vui rồi đấy, nhưng có ai để ý đến sắc mặt của Triệu Chính Văn và Diệp Thanh Nhã lúc này. Đã không ưa nhau rồi mà ngày nào cũng phải gặp nhau, thử hỏi làm sao có thể chịu nổi đây? Hơn nữa, làm thư ký của cái tên mặt dày này, khẳng định Diệp Thanh Nhã cô sẽ bị hành hạ khủng khiếp lắm cho mà xem.
Đúng như những gì cô nghĩ, buổi sáng hôm nay vừa đặt chân vào Triệu thị để nhận việc, chưa kịp giới thiệu gì hết mà Triệu Chính Văn hắn đã hành xác cô, sai cô chạy vặt đủ điều như là kẻ hầu người hạ cho hắn. Diệp Thanh Nhã cô có tính cũng không thể tính được, sẽ có ngày, chính cô lại bị cái con người vừa gặp đã cực kỳ ghét kia sai khiến, ra lệnh không khác gì nô lệ cả.
“Triệu Chính Văn, tôi không ngờ anh lại có thể thù dai đến như vậy đấy. Chỉ vì việc hôm qua thôi, mà anh đã bày trò ức hiếp tôi rồi ư?”
“Cái này là do cô tự mình nói ra chứ tôi không hề nói đó.” – Triệu Chỉnh Văn cười mỉa.
“Đừng chơi trò giả vờ giả vịt với tôi! Từ sáng đến giờ, tôi chẳng khác nào là ô-sin của anh chứ? Tôi đến đây để làm việc, tuyệt nhiên không phải đến đây để trở thành chân chạy vặt cho anh, mặc anh sai khiến. Nếu không phải vì bị cha mẹ tôi và cha mẹ anh bắt đến đây, anh tưởng rằng Diệp Thanh Nhã tôi muốn ở nơi này lắm hay sao? Có cho tôi cũng chẳng động tâm nữa là!” – Diệp Thanh Nhã trút hết những bực tức cùng những gì trong lòng cô đang nghĩ ra ngoài. Cái tên đàn ông thối tha chết tiệt này, cô thật sự rất muốn nhào tới lột da hắn ra, xem thử da hắn được làm bằng gì mà lại vô tình đến như vậy. Từ khi sinh ra, suốt hai mươi lăm năm trời, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Nhã cô phải chịu nhiều tủi hờn để cúi đầu khuất phục vì một người đàn ông ngạo mạn, tự cho mình là đúng như Triệu Chính Văn này đó!
“Không chịu được thì cứ nộp đơn xin nghỉ việc đi là được, dù sao Triệu thị cũng đâu cần những người có tính khí nóng nảy, ương ngạnh như cô.”
“Được lắm, được lắm Triệu Chính Văn. Anh dám nói tôi ương ngạnh hay sao? Đã vậy còn muốn tôi nộp đơn nghỉ việc nữa à? Đừng hòng! Tôi đây sẽ không để cho anh được như ý nguyện đâu, anh càng muốn tôi xin nghỉ việc thì tôi càng không nghỉ đấy, để xem anh làm được gì tôi?”
Diệp Thanh Nhã tuy rằng chưa tiếp xúc trong một khoảng thời gian dài với Triệu Chính Văn, nhưng cô lại thừa biết hắn đang âm mưa tính toán gì trong đầu. Chẳng phải hắn đang cố tình khiêu khích cô, để cô tự mình chủ động xin nghỉ việc ở Triệu thị, rồi bản thân vừa ăn cắp vừa la làng, đi nói với cha mẹ hai bên là Diệp Thanh Nhã cô không chịu nổi những áp lực công việc này nên muốn xin rút lui khỏi công ty hay sao? Việc cô không muốn làm việc ở đây, không muốn phải suốt ngày nhìn thấy mặt hắn, càng thấy là càng chán ghét, nhưng cũng không vì thế mà để hắn có cơ hội chuộc lợi dễ dàng như thế được
Nếu Triệu Chính Văn này đã muốn bắt đầu trò chơi đấu trí, vậy thì được, Diệp Thanh Nhã cô đây sẽ từ từ chơi cùng hắn, xem thử đến sau cùng, ai mới là kẻ chiến thắng thực thụ. Diệp Thanh Nhã dù là một thân nữ nhi nhưng bản lĩnh và tài năng có thừa, không hề kém cạnh nam nhân, lại giỏi nhất là sự điềm tĩnh và trí thông minh. Cô không tin rằng bản thân lại để thua cái tên tổng tài nào đó ở đằng kia.
Diệp Thanh Nhã trừng mắt liếc Triệu Chính Văn một cái rồi bỏ đi ra ngoài, vừa mới xoay người thì liền bị Triệu Chính Văn lêu lại:
“Khoan đã.”
“Lẽ nào anh còn việc gì nữa à?” – Diệp Thanh Nhã nhấn mạnh từng chữ một thể hiện sự ghét cay ghét đắng với Triệu Chính Văn.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vài điều. Thứ nhất là sau này ở công ty, cô phải gọi tôi là Chủ tịch, không được gọi thẳng họ tên tôi như vừa rồi. Thứ hai là từ này về sau, muốn bước vào văn phòng làm việc của tôi thì nhất định phải gõ cửa. Còn về điều thứ ba, nếu cô đã chấp nhận làm việc cho tôi thì phải chấp nhận luôn việc bị sai vặt, dù sao công việc của một vị tổng tài như tôi cũng khá bận, không đủ thời gian để làm những việc như quét dọn văn phòng, vứt rác, pha chế cà phê, xếp hàng mua cơm mua nước,…và còn nhiều việc khác nữa.”
“Triệu Chính Văn, anh đây là đang trêu đùa tôi đấy à? Đó giờ có ai bảo tổng tài làm những việc này bao giờ? Những việc như vậy không phải nên để cho lao công làm hay sao? Anh không cho lao công vào văn phòng quét dọn, không để họ vào lấy rác vứt mà lại cứ nằng nặc bảo tôi phải làm, mục đích rõ ràng cố ý nhắm vào Diệp Thanh Nhã tôi rồi còn gì nữa? Còn chưa kể đến việc xếp hàng mua cơm mua nước, cơm nước không vừa ý thì bắt tôi mua lại, hơn nữa cũng đâu phải tôi muốn mua sai mà là anh không chịu nói yêu cầu ngay từ đầu đó chứ? Cả một buổi sáng nay, anh đã bắt tôi chạy đôn chạy đáo, đứng xếp hàng trong khi trời nắng gắt chỉ để mua một suất cơm và một ly nước cho anh thôi, mà rõ là cứ không vừa ý thì lại bắt đi đổi. Anh có thấy quá đáng lắm không hả?”