Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ) - Chương 912 “Nhanh nhất là khi nào có thể chiếu?”
- Home
- Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Giang Nguyệt (Tác giả: Thục Kỷ)
- Chương 912 “Nhanh nhất là khi nào có thể chiếu?”
Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần đỏ lên, biểu cảm trên mặt vô cùng sinh động, sững sờ, ngạc nhiên, kinh ngạc. Đồng thời không thể tin được hiện lên trên mặt cô.
Cô chớp chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Anh biết từ khi nào vậy, tại sao anh không nói trước với em?” Cô xụt xùi, có chút muốn khóc:
“Em không nghĩ mình sẽ lọt vào danh sách đề cử.”
Theo cô, việc bộ phim này có thể được phát hành an toàn đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng bây giờ, bộ phim lại được đưa vào danh sách đề cử, có nghĩa là nó sẽ có nhiều khả năng hơn.
Nói không kích động là giả.
Giang Nguyệt chuẩn bị bay ra khỏi giường vì hưng phấn, cô không thể tin được: “Đây không phải là số tiền anh trả để gửi phim vào đúng không?”
“Cô Giang, nếu tôi thật sự có thể làm được điều này, tôi sẽ trực tiếp đưa cô lên bục Oscar luôn rồi.”
Cô dễ thương đến mức anh không thể nhịn được, không tập trung mà trả lời cô.
Cho dù có năng lực đến đâu, anh cũng sẽ không tiếp cận được với giải thưởng của ngành công nghiệp điện ảnh, chưa kể Giang Nguyệt cũng không cần.
Cô có sức mạnh, có khả năng và kỹ năng diễn xuất, chỗ nào cần thao tác trong bóng tối đâu chứ?
Đó là một sự xúc phạm đối với cô.
Cắt đến phần mềm trò chuyện, tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều báo tin vui cho cô, tất cả mọi người đều chúc mừng cô.
Sự ngạc nhiên đột ngột này khiến cô hơi choáng ngợp, cô đã gọi điện cho chị Trần để hỏi về lịch trình tiếp theo của mình.
“Em không biết sao?” Chị Trần có chút kinh ngạc khi nghe thấy câu hỏi của cô:
“Tiêu tổng không nói gì với em sao, anh ấy thật kín miệng nha.”
Giang Nguyệt bỏ loa ngoài ra, cô lẳng lặng trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Chị Trần chợt hiểu ra: “Tiêu tổng muốn chuẩn bị bất ngờ cho em sao? Tin tức này đã được công bố vào ngày thứ hai ngay sau khi công chiếu ở Lyon rồi.”
Giang Nguyệt sửng sốt: “Nhanh như vậy sao? Không cần xét duyệt sao?”
“Thật ra thì ngay từ lúc xác định buổi công chiếu ở Lyon, cũng đã thu hút sự chú ý của người phụ trách bên kia rồi. Bởi vì Lyon là cái nôi của điện ảnh, rất tôn trọng truyền thống này nên kéo được thiện cảm của họ.”
Chị Trần là người phụ trách tuyên truyền bộ phim điện ảnh lần này, nắm chắc rất rõ thông tin tất cả các phương diện:
“Bên kia có người hỏi thăm nên chị đã thuận tiện đưa thông tin cho bên đó. Lúc trước chị không nói với em là vì lo lắng sẽ có tin tức không tốt, sợ sẽ khiến cho em thất vọng nên vẫn chưa kịp nói với em.”
Chị Trần làm việc rất tỉ mỉ, giao việc cho chị ấy thật sự là một lựa chọn đúng đắn.
“Ừm đúng rồi, trước mắt nhiệt độ hưởng ứng ở trong nước cũng rất cao, chị và đạo diễn Ứng đã thương lượng với nhau, dự định sẽ gửi thông tin của bộ phim thêm một lần nữa để xem cục xét duyệt trong nước có thông qua không, nếu lúc đó thuận lợi thì có thể công chiếu trong nước càng sớm càng tốt.”
“Nhanh nhất là khi nào có thể chiếu?”
“Dựa theo kế hoạch ban đầu, thời gian ước chừng sẽ rơi vào mấy ngày Tết Nguyên đán – em cũng biết lúc đó là thời điểm có nhiều người xem nhất, số lượng người xem và doanh thu phòng vé đều sẽ rất cao.”
Theo kế hoạch ban đầu?
Chuỗi sắp xếp này thuận lợi đến mức Giang Nguyệt không thể tin được.
Chị Trần cười nói: “Đám lão già kia đều là gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy hào quang đúng lúc thì vội vàng sắp xếp lại lịch trình để có thời gian trống, xem xét đánh giá suốt đêm, chỉ sợ sai một bước sẽ khiến lợi nhuận bị giảm sút.”
Cô cho rằng ít nhất cũng phải đợi một năm, nhưng tiến độ này quả thật quá nhanh rồi.
Vòng đi vòng lại, trong quá trình sản xuất xảy ra nhiều chuyện khó khăn như vậy mà bộ phim điện ảnh này vẫn có thể thuận lợi công chiếu trong nước theo kế hoạch ban đầu.
Cô kích động run lên.
Giang Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười, ngay cả cái mũi cũng cảm thấy đau nhức: “Cảm ơn chị Trần.”
“Cảm ơn chị làm gì, chị làm việc lấy tiền mà thôi.” Chị Trần cười khúc khích, nói: “Người em nên cảm ơn không phải nên là người đứng bên cạnh em sao?”
Chị Trần từ trước đến nay luôn nghiêm túc đứng đắn, hiếm khi trêu chọc cô, cô không khỏi ngạc nhiên trong giây lát, gương mặt vô thức đỏ ửng lên.
Trước khi chị Trần kịp hỏi “Khi nào hai người đưa ra thông báo chính thức” thì cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt, nghe rất rõ nội dung trong điện thoại, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Tại sao không trả lời, em định khi nào thì thông báo chính thức đây?”
“Chị Trần ồn ào tính toán chuyện này, sao anh cũng xem náo nhiệt vậy?” Không hiểu vì sao trái tim của Giang Nguyệt đập rất nhanh, gương mặt càng đỏ hồng hơn ban nãy.
Anh chỉ thuận miệng trêu chọc cô, cũng không thực sự yêu cầu cô đưa ra một câu trả lời chính thức cho anh.
Giang Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Kỳ Nhiên, ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ quen thuộc trên người anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Nói thật đi, tất cả những chuyện này đều là do anh sắp xếp sao?”
Đầu tiên Lyon là thực hiện những cảnh quay đầu tiên của bộ phim đã được chọn là nơi công chiếu, nhưng sau đó chị Trần được yêu cầu gửi một bản để tự đề cử; sau khi những tin tức trái chiều bùng nổ, chị ấy lập tức thông báo một tin vui rằng bộ phim đã lọt vào danh sách công bố phim điện ảnh, trực tiếp hóa nguy thành an cho cả đoàn phim, khiến cho độ nổi tiếng của bộ phim điện ảnh càng nâng cao hơn.