Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để - Chương 138
Dưới ánh mắt vô cùng bất mãn của U Nghiên nàng nghệch mặt một lúc lâu mới ngơ ngác thốt ra một câu: “Hệ thống, nó không phải con người.”
【 Hic? 】
“Không mắng ngươi!” Diệc Thu thầm trấn an hệ thống dưới đáy lòng, sau đó đưa mắt nhìn về phía U Nghiên, nói tiếp, “Ta nên giải thích về sự tồn tại của nó như thế nào cho ngươi hiểu đây nhỉ… Cái hệ thống này, nó vượt ngoài lục đạo, không phải người, không phải tiên, không phải quỷ thần cũng chẳng phải yêu ma. Nó không giống bất kỳ một loài sinh linh nào trên thế gian này. Nó chính là, chính là… Hệ thống có tồn tại nhưng nhìn không thấy, sờ không được, nghe không ra…!”
“……”
“Ngươi, ngươi có hiểu không?” Diệc Thu ngồi ở bên cạnh U Nghiên, đôi mắt chớp lia lịa.
Mày U Nghiên càng nhíu chặt, rõ ràng là không thể hiểu được những lời nói xằng bậy trong miệng Diệc Thu.
Diệc Thu chống cằm tập trung suy nghĩ, một lát sau lại lắc đầu bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn U Nghiên, nói với vẻ nghiêm túc: “Ta chẳng biết phải hình dung về sự tồn tại của nó với ngươi kiểu gì. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng ta không có cách để ngươi có thể nhìn hay nghe thấy nó, nhưng nếu ngươi để ý chuyện ta và nó nói riêng với nhau, sau này ta có thể nói thẳng cho ngươi nghe, không một lời giấu giếm!”
U Nghiên trầm mặc một lúc rồi nhịn không được sự hiếu kỳ: “Vậy lúc trước ngươi và nó thường nói những chuyện gì?”
“Ta cũng không thích nói chuyện với nó vì nó hay nói nhảm lắm, tới lúc cần thì nó cũng chẳng giúp ích được gì.” Diệc Thu gặng nghĩ, nghiêm túc nói, “Cơ mà có rất nhiều chuyện không biết ta đều sẽ thử hỏi nó, có thể nó sẽ nói cho ta nhưng cũng có khả năng nó sẽ trả lời cho có lệ… Vả lại, nó còn cung cấp cho ta một vài chỉ số để tham khảo.”
“Là sao?”
“Thí dụ như có một chỉ số gọi là “độ thiện cảm của U Nghiên” chẳng hạn.” Diệc Thu trả lời, mím môi cố nhịn, đáy mắt đều là ý cười đang bị kìm lại.
“Đó là cái gì?” U Nghiên vô cùng ngạc nhiên.
Diệc Thu hắng hắng giọng, giải thích: “Đây là chỉ số được theo dõi và ghi chép lại dựa trên cảm giác của ngươi dành cho ta… Nó có thể cho ta biết được mức độ yêu ghét của ngươi đối với ta.”
Sự tức giận trong mắt U Nghiên hiện lên: “Nó dám theo dõi ta?”
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu chắc cú nếu hệ thống có thực thể và linh hồn, tám phần mười là sẽ bị U Nghiên tra tấn cho đến chết bằng những thủ đoạn tàn nhẫn được miêu tả trong nguyên tác.
Bởi ở trong nguyên tác, U Nghiên chính là một phản diện luôn biết cách làm cho người ta sống không bằng chết.
Nhưng tiếc là U Nghiên lại không thể thấy được hệ thống.
“Nó dám theo dõi tất cả mọi người!” Diệc Thu đáp lời, nói tiếp, “Ngay từ đầu, độ thiện cảm ngươi dành cho ta chỉ có 50, lúc ấy ngươi siêu dữ!”
“……”
“Sau đó, độ thiện cảm cao hơn, ngươi càng ngày càng đối xử tốt với ta.” Dứt lời, Diệc Thu nhún vai, lại nói, “Lúc ấy hệ thống nói chỉ cần độ thiện cảm đạt được một ngàn là ta có thể biến thành người, thế nên suốt thời gian đó ta vẫn luôn cố gắng lấy lòng ngươi.”
“……”
“Nhưng đều chuốc lấy thất bại!” Diệc Thu lắc đầu với vẻ mặt đầy bất lực, “Ta không biết nên làm gì để lấy lòng ngươi, mỗi một lần ta cố đi theo ngươi ngươi lại thờ ơ, còn khi ta ồn ào quậy phá thì ngươi lại rất vui vẻ… Ta tưởng, ta cứ tưởng chỉ cần ta làm trái ý ngươi là độ thiện cảm của ngươi sẽ tăng, nào ngờ ta vừa trái lời là độ thiện cảm ngươi dành cho ta liền giảm xuống!”
U Nghiên nghe vậy, không khỏi rũ mi cười khẽ, nàng suy tư một lát rồi giương mắt nói: “Ta nhớ có một ngày ngươi đứng trước mặt la lối khóc lóc gọi bậy, hỏi ta có phải đã quên gì rồi không, còn nói gì mà —— độ thiện cảm đủ rồi.”
“Lần… Lần đó à.” Diệc Thu xấu hổ gãi gãi tóc mái, nhỏ giọng giải thích, “Lần đó, lần đó là lúc độ thiện cảm vượt một ngàn, ta cứ ngỡ… Ta ngỡ là ngươi sẽ biến ta thành người như lời hệ thống từng hứa hẹn… Nhưng sau đó ta mới nghĩ lại, rằng ngươi chính là ngươi, vốn dĩ chẳng chịu sự khống chế của hệ thống nên sao có thể sẽ nghe theo lời nó đi tiêu hao linh lực giúp ta hoá người khi vừa mới đủ độ thiện cảm được…”
“Ngươi đúng là kỳ lạ.” U Nghiên đánh giá Diệc Thu từ đầu đến chân một cách kỹ càng, rồi mãi một lúc mới chịu nói tiếp, “Vậy ta hỏi ngươi, vào ngày gặp phải Hoạ Đấu ở Vu Châu, ngươi bất chấp mạng sống của mình để quay lại tìm ta là vì sợ ta chết không ai biến ngươi thành người, hay đó là lời đề nghị của cái thùng nhỏ kia?”
Ánh mắt của U Nghiên vào lúc ấy cực kỳ phức tạp.
U Nghiên nhìn chằm chằm vào mắt Diệc Thu, nàng biết đôi mắt của Diệc Thu xưa nay không thể giấu giếm được bất cứ điều gì. Nếu thật sự nói dối, tất nhiên sẽ không lừa được nàng.
Và rõ ràng hai đáp án này không phải điều nàng muốn nghe, nhưng lý trí lại nói cho nàng nó là hai lý do có khả năng cao nhất.
Nàng nghĩ, bản thân nàng có thể chấp nhận hai đáp án kia, bởi lẽ chuyện ấy cũng đã trôi qua rất lâu rồi… Dù sao, bỏ qua việc có bị ép buộc hay không thì sự thật vẫn là Diệc Thu đã từng vì nàng mà làm ra hành động liều lĩnh chẳng màng đến sống chết của mình, hơn nữa cái hành động ấy không chỉ xảy ra một lần.
“Hai đáp án trên đều không đúng…” Dưới ánh nhìn chăm chú của U Nghiên Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta, lúc ấy ta rất sợ.”
Lập tức, ánh mắt của U Nghiên hiền hoà đi rất nhiều —— nàng nhìn ra, Diệc Thu không có nói dối.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng truy vấn: “Sợ cái gì?”
Diệc Thu mím môi, quay đầu sang chỗ khác: “Ta không nói cho ngươi đâu…”
“Ngươi muốn gạt ta?”
“Vậy, vậy giữa nói dối và gạt, ngươi chọn một cái đi.” Nói xong, như sợ U Nghiên tức giận Diệc Thu lại vội vàng mở miệng giải thích, “Nó, nó cũng chẳng phải bí mật quan trọng gì, do ta cảm thấy nếu bây giờ nói ra ý nghĩ lúc ấy của mình thì sẽ rất mất mặt.”
Nếu nói ra những dòng suy nghĩ hiện hữu lúc ấy, chắc chắn nàng sẽ bị U Nghiên cười nhạo.
Câu chuyện buồn cười nhất trần đời này chính là một con Dương Đà vô cùng yếu ớt ảo tưởng mình có thể cứu rỗi được đại vai ác.
Mặc dù có vẻ như nàng đã thành công, nhưng mỗi khi nhớ đến những cử chỉ bốc đồng vào ngày hôm ấy nàng lại cảm thấy gượng gạo và xấu hổ.
“Gạt đi.” U Nghiên chọn, cười cong mi, “Có rất nhiều chuyện ngươi chưa thẳng thắn với ta, nhưng sau này ta sẽ dần biết, bây giờ không vội.”
U Nghiên dứt lời cũng là lúc Diệc Thu lặng thinh.
Sau một thoáng im lặng, nàng bâng quơ hỏi một câu: “Cái thùng nhỏ kia có biết ở ngoài ảo cảnh khi nào sẽ đến trăng tròn không?”
“Ta hỏi một chút!” Diệc Thu nói, vì không muốn để U Nghiên cảm thấy mình đang nói lời thầm kín với hệ thống nàng dứt khoát mở miệng hỏi, “Hệ thống, ngươi có thể giám sát tình hình bên ngoài ảo cảnh không?”
【 Thưa ký chủ, hệ thống bị linh lực ngăn cách nên không thể giám sát thế giới bên ngoài. 】
“Chẳng phải ngươi đã thăng cấp rồi ư? Có chút chuyện cũng không làm được thì ta cần ngươi làm gì?”
【 Hu hu ~】
“Không được khóc, khóc cái gì mà khóc!”
Tuy U Nghiên ngồi ở một bên chỉ có thể thấy Diệc Thu cau mày lầm bầm lầu bầu một mình, nhưng dựa vào những từ ngữ ấy nàng cũng có thể đoán được câu trả lời của đối phương là gì.
Nàng trầm tư một lát rồi mở miệng bảo: “Hỏi thử nó có biết chúng ta vào đây bao lâu không.”
“Ờ ờ!” Nghe vậy, Diệc Thu vội hỏi, “Bây giờ ta hỏi ngươi nhé, kể từ lúc ta tiến vào ảo cảnh, thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi?”
【 Đang chuyển đổi thời gian cho ngài, xin chờ trong giây lát! 】
【 Đổi xong rồi. 】
【 Từ lúc ký chủ vào ảo cảnh cho đến tận bây giờ tổng cộng đã trôi qua 31 ngày. 】
“31 ngày, U Nghiên, nó nói bên ngoài đã trôi qua 31 ngày!” Diệc Thu nhanh chóng cung cấp đáp án cho U Nghiên.
U Nghiên gật đầu, bắt đầu rơi vào suy tư.
Vì không biết U Nghiên đang nghĩ điều gì, vậy nên Diệc Thu không dám mở miệng quấy rầy, im lặng một lúc thì nàng dứt khoát làm phép tính nhẩm ở kế bên.
Nàng nhớ lúc Huân Trì bị Họa Đấu mang đi là vào đêm Thất Tịch.
Ngày kế, nàng và U Nghiên đi gọi Lạc Minh Uyên Giang Vũ Dao, sau đó mọi người lên đường bắt đầu đuổi theo để xử lý chuyện của Phu Chư Họa Đấu.
Trải qua bốn ngày chờ đợi, Triều Vân vốn nên đến khi thấy được tin tức lại chậm chạp chưa thấy mặt, thế là nàng và U Nghiên cùng nhau trở về thành Mạch Thủy tìm manh mối, rồi sau đó tiến vào ảo cảnh này.
Đêm hôm đó là ngày 12 tháng 7, trăng trên bầu trời hãy còn chưa tròn.
Hiện tại đã trôi qua 31 ngày, vậy nếu tính một chút thì giờ này khắc này bên ngoài hẳn là…
Hừm, khoan đã…
Thời cổ tính một tháng thế nào nhỉ?
Tháng bảy ở cổ đại liệu có 31 ngày giống như lịch dương ở hiện đại không?
Diệc Thu thoáng chần chừ và cảm thấy hối hận vì từ nhỏ đến lớn mình chỉ tổ chức sinh nhật vào lịch dương mà hoàn toàn chẳng biết gì về lịch âm.
Nhưng nếu đúng như vậy thì bên ngoài có lẽ đang là ngày 12 tháng 8!
Đêm trăng tròn tháng tám chính là trung thu, từ đây đến lúc ấy chỉ còn ba ngày!
Kể từ đó chỉ cần căn cứ vào tỉ lệ thời gian bên ngoài ảo cảnh để tính thì sẽ biết khi nào các nàng có thể rời khỏi ảo cảnh!
Nghĩ là làm, Diệc Thu đang định đứng dậy để tìm bút tính toàn thì chợt nghe thấy U Nghiên bình tĩnh nói một câu: “Ta biết rồi.”
“Hả?”
“Cứ yên tâm chờ đi, đến lúc đó ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài.”
“Ngươi tính được rồi hả?” Diệc Thu ngạc nhiên vô cùng.
“Ừ.” U Nghiên gật đầu, ánh mắt lúc nhìn sang Diệc Thu có chứa vài phần khoe khoang, “Thế ngươi muốn sao? Chờ ngươi tính à?”
“……” Cái cảm giác này, thật sự rất thất bại.
Nhưng nghĩ kỹ thì thà để U Nghiên tính còn tốt hơn là phải để một kẻ không biết tháng bảy âm lịch có bao nhiêu ngày như nàng tính toán sai rồi nhầm ngày.
Thật ra nàng cảm thấy bản thân mình không ngu ngốc, cùng lắm là không thông minh. Ấy vậy mà mỗi lần đứng bên cạnh U Nghiên, không có lúc nào mà nàng không bị nghiền áp toàn diện.
“U Nghiên.”
“Sao?”
“Thương lượng chút nhé…” Diệc Thu chống cằm, nhỏ giọng thầm thì.
“Ngươi nói xem.” U Nghiên đáp.
“Lần tới, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì làm ơn… làm phước chừa cho ta chút thời gian tự hỏi đi.” Diệc Thu cắn môi dưới, đưa tay gãi lung tung tóc mái, nói với vẻ phiền não, “Có đôi khi bản thân ta cũng muốn chứng minh một chút…”
U Nghiên nghe vậy, cười khẽ một tiếng.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang vò đầu của Diệc Thu, sau đó vuốt phẳng lại tóc mái trên trán cho Diệc Thu.
“Ngươi muốn chứng minh cái gì?”
“Ta… Ta muốn chứng minh, ta không phải kẻ vô dụng chẳng giúp ích được gì..”
“Vô dụng ở đâu?” U Nghiên hỏi ngược lại, “Chẳng phải thời gian trôi qua ở bên ngoài ảo cảnh là ngươi nói cho ta sao?”
“Nhưng hệ thống là bên cung cấp.” Diệc Thu mấp máy miệng.
U Nghiên nghe xong bèn nở nụ cười nhạt, dùng sức xoa xoa cái đầu nhỏ kia.
“Ngươi còn cứu ta nữa.”
“Hả?”
– —o o—-