Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ - Chương 191 Ông cũng là tông sư cường giả sao?
- Home
- Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
- Chương 191 Ông cũng là tông sư cường giả sao?
“Nhưng cậu lại dễ dàng nói thật ra với tôi như vậy, thì đúng là muốn tìm chết!”
“Ba! Con đã nói rồi, nhà họ Kỷ và cô Kỷ sẽ không quản cậu ta sống hay chết”.
Kim Tái An hết nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Tên khốn này phế mất tu vi của con, còn làm con phải chịu nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, con nhất định phải đánh chết cậu ta”.
“Lần này tôi đến đây vốn không định gây chuyện, chỉ muốn lấy gốc dược liệu mà cậu chủ Kim đã hứa giao ra”.
Giang Vũ híp mắt, giọng nói đầy hàm ý sâu sa: “Đường đường là nhà họ Kim, một trong ba đại gia tộc của thành phố Ngô, chắc sẽ không nuốt lời chứ?”
“Hừ! NHà họ Kim tôi không phải là loại gia tộc không giữ chữ tín!”
Kim Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay chỉ về hộp quà đặt trên mặt bàn: “Đây là gốc nhân sâm trăm năm tuổi, cậu có gan thì lấy đi”.
“Nhưng nếu cậu không có gan lấy, vậy thì không thể nói nhà họ Kim tôi không giữ chứ tín”.
“Vậy thì đa tạ!”
Giang Vũ lười chẳng thèm nói thêm, đứng dậy đi về phía hộp quà.
“Cậu trai trẻ, làm việc phải suy nghĩ cho kỹ”.
Kim Xương bưng tách trà lên, vừa uống trà vừa cảnh cáo: “Nếu không, cậu buộc phải gánh chịu hậu quả do hành vi của mình gây ra”.
“Đa tạ đã nhắc nhở, vậy tôi không khách sáo nữa!”
Miệng Giang Vũ nói cảm ơn, nhưng lại chẳng hề do dự mà cầm hộp quà lên, xoay người đi ra bên ngoài.
“Xoảng!”
Giang Vũ vừa bước chân ra ngoài cửa, Kim Xương đã ném mạnh tách trà trong tay xuống đất.
Theo tiếng loảng xoảng đổ vỡ, mấy chục cao thủ võ đạo lúc trước mai phục trong vườn lập tức nhào ra, bao vây lấy Giang Vũ…
“Ôi trời, vẫn còn ẩn giấu nhiều người như vậy sao?”
Nhìn những người có khí thế không tầm thường, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, sắc mặt của Nghiêm Phá Quân trở nên tái nhợt: “Tôi cảm thấy như bất kỳ ai trong số họ đều mạnh hơn tôi!”
“Ôi! Không hổ là anh hai, anh cảm ứng thật chính xác!”
Ngô Khai Sơn cảm khái lắc đầu: “Em vậy mà lại không phát hiện ra có đến tám đại sư đỉnh phong”.
“Đây chính là sự chênh lệch giữa tông sư hậu kỳ và tông sư trung kỳ”.
Ngô Khai Thiên cười đắc ý, nghiền ngẫm nói: “Nhà họ Kim không hổ là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Ngô, có đến ba vị tông sư cường giả cùng nhiều nội kình đại sư tọa trấn như vậy”.
Tuy bị phục kích nhưng anh em nhà họ Ngô hoàn toàn không để tâm, một người là tông sư hậu kỳ, một người là tông sư trung kỳ, trong mắt bọn họ thì những cao thủ tọa trấn của nhà họ Kim này chẳng qua chỉ là những con kiến.
“Ba vị tông sư?”
Ngô Khai Sơn sửng sốt một chút rồi nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có hai vị thôi sao?”
“Ngoại trừ Kim Chiêm Long và Kim Tái An, những người đã từng chiến đấu với anh cả trước đây, thì gia chủ nhà này cũng là một tông sư, hơn nữa thực lực cũng không kém hơn Kim Tái An”.
Ngô Khai Thiên liếc nhìn Kim Xương.
Nhà họ Kim là gia tộc võ đạo, ngay cả loại cậu chủ như Kim Tái An cũng là một tông sư thì gia chủ tất nhiên cũng không phải là người thường.
“Ông cũng là tông sư cường giả sao?”
Sau khi nghe Ngô Khai Thiên nói, Giang Vũ liền nghi hoặc quay lại nhìn Kim Xương.
“Chỉ là một đại sư đỉnh phong mà còn có thể nhìn thấu tu vi của tôi, khó trách cậu lại có thể đánh bại con trai tôi”.
Kim Xương nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi vốn còn định nể mặt cô Kỷ mà thả cậu đi, nhưng nếu cậu muốn lấy cây dược liệu kia thì tôi sẽ không để cho cậu sống sót rời khỏi nhà họ Kim”.
“Tôi đã đánh con trai ông tàn phế, cho dù tôi không lấy cây dược liệu này thì ông cũng sẽ không buông tha cho tôi”