Tiên Hà Phong Bạo - Chương 21-22
Tròn ba ngày, Từ Huyền mới khó khăn học xong những chiêu thức rải rác này. Trong khi tu luyện, hắn thỉnh thoảng kiếm linh tài ở phụ cận.
Về phần chỗ sâu trong rừng, hiện giờ hắn còn không dám tiến vào, nếu như gặp phải dã thú hung ác độc địa, Từ Huyền không dám cam đoan có thể toàn thân trở ra.
Từ lúc học được động tác khó nhất của bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền liền bắt đầu quán thông toàn bộ động tác của đệ tam biến lại một chỗ.
Hắn đã có kinh nghiệm, mỗi một biến của Long Xà Cửu Biến đều có thể thi triển liền mạch, đối với thân thể sản sinh ra kích thích cực lớn.
Từ Huyền hết hai biến xong, hắn dễ dàng bước vào luyện thể nhị trọng, cảm giác thể chất và lực lượng đều tăng vọt, khí huyết so với trước đây mạnh hơn không ít.
Đồng thời, mỗi biến đều có tác động đến cơ thể khác nhau.
Đệ nhất biến tạo cho thân thể sự mềm dẻo, đệ nhị biến chữ Chiếu nhằm vào phát triển xương cốt.
Đệ tam biến là pháp quyết làm nhẹ thân thể, Từ Huyền cảm giác có chút giống như mô phỏng theo sinh thái của loài chim.
Trong quá trình tu luyện đệ tam biến, hắn cảm giác toàn thân nhẹ như yến, năng lực tăng lên rất nhiều. Gian phòng bình thường cao vài mét, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng nhảy lên, võ nghệ cao cường trong truyền thuyết cũng không hơn gì cái này.
Phật! Phật! Phật!…
Trong rừng núi, thân hình và cước bộ Từ Huyền phiêu hốt bất định, khi thì nhoáng lên bay giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng vui mắt.
Mà Từ Huyền cảm giác được một loại mãn ý tự nhiên.
Tới một khắc, hắn chợt thi triển mấy động tác cuối cùng của chữ Phiêu, thân hình mượn lực giữa không trung càng bay cao hơn.
Thân mình đón gió, hắn phảng phất như hóa thành một con chim to tự do bay lượn nơi chân trời, trong một khắc chợt lăng không mượn lực như cánh chim vọt tới bờ sông bên kia.
Động tác đệ tam biến chữ Phiêu dĩ nhiên hoàn thành liên tiếp không bị cách trở.
Sau một thoáng, một cỗ điện lưu mờ mịt dần dần lan tỏa khắp thân thể.
Từ Huyền cảm giác toàn bộ thân thể nhẹ bỗng, thân hình như bước trên mây, bồng bềnh trôi nhẹ.
Vào thời khắc này, hắn cảm giác khí huyết thần trong cơ thể như đều tụ hội lại thành sông, đột phá một gông cùm xiềng xích.
– Thành công rồi!
Từ Huyền vui mừng và kích động, chăm chú nhắm mắt lại, thể ngộ cảm giác điện lưu chạy khắp tứ chi, có bốn phần đau nhức, ba phần tê dại, ba phần cuối cùng cảm giác như đang phiêu dật trên mây…
Hắn hít sâu vào một hơi, bỗng nhiên đạp mạnh xuống mặt đất.
Ầm!
Chấn hưởng như đá nặng rơi xuống, trên cỏ lưu lại một vết ấn sâu cùng với một khe nứt dài ngoằng.
Một tiếng chấn hưởng kia cũng đủ để chim chóc phụ cận kinh hãi bay tứ tán.
– Đây là lực lượng luyện thể tam trọng?
Từ Huyền mở mắt, vẻ mặt kinh hỉ.
Luyện thể tam trọng có một tiêu chuẩn, đó là lực tay không có thể lên đến ba trăm cân.
Từ Huyền không cần thử cũng biết chính mình có lực lượng này.
Mà lực của đôi chân hắn càng vượt qua ba trăm cân.
Từ khi tấn chức luyện thể tam trọng xong, Từ Huyền không dừng lại, lập tức tiến vào trong thâm sơn.
Không bao lâu, phía trước xuất hiện một vách núi, xa khoảng sáu bảy thước.
Ánh mắt Từ Huyền lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm vào vách đá đối diện, một đóa hoa lam sắc cổ quái mọc trên đó.
Căn cứ vào ký ức kiếp trước, Từ Huyền có thể xác định tám phần mười đóa hoa lam sắc kia chính là Lam Tinh Duệ Liên vô cùng hiếm thấy trong Linh Phương phổ, có thể xếp vào hàng linh tài nhị phẩm.
Phải biết rằng, Tử Dương thảo mấy ngày trước chỉ là linh tài nhất phẩm đã bán được không ít Linh nguyên tệ.
Linh tài phẩm cấp cao hơn như vậy, dựa theo ký ức kiếp trước, khả năng giá trị sẽ gấp chục lần!
Chỉ là Lam Tinh Duệ Liên sinh trưởng nơi cứng rắn như ở trên vách núi đá, khoảng cách giữa nó và Từ Huyền là sáu, bảy thước liền.
Phía dưới vách núi, mây mờ lượn lờ, sâu không thấy đáy, nhìn xuống cảm giác sinh sợ hãi.
– Ta đã luyện thành đệ tam biến, ít nhất có bảy thành nắm chặt.
Từ Huyền hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào vách núi đá đối diện.
Dù có bảy thành nắm chặt, hắn vẫn khẩn trương trong lòng.
Bởi vì một khi thất bại thì sinh mệnh hắn sẽ bị nguy hiểm.
Vèo! Vù vù! Vèo!…
Hắn vận chuyển bí quyết thổ nạp, tâm thần thanh minh, khí huyết toàn thân chảy xuôi, sản sinh ra một cỗ cường lực cường đại.
Vào giờ khắc này, Từ Huyền biết rõ nếu mấy ngày tiếp tới đây sẽ nắm chắc hơn.
Nhưng khi trong lòng hắn sinh ra ý nghĩ thối lui thì chợt có chút cảm giác khác lạ trong đầu.
Tu hành chi đạo, thiên nan vạn hiểm, nếu như chút nguy hiểm ấy cũng khiến tâm sinh khiếp đản, vậy sau này dùng cái gì đẻ lên cảnh giới tiên sĩ?
Trong mắt hắn hiện lên một tia quyết đoán, lùi lại về sau mấy bước, khí huyết toàn thân vận chuyển ngưng tụ tới cực hạn, mạnh mẽ bay vọt về phía trước.
Lên … vèo!
Thân hình nhẹ như chim yến, Từ Huyền bay về phía vách núi đá.
Vào giờ khắc này, tâm thần hắn trong suốt, toan bộ thế giới dường như chỉ còn một mình hắn, hóa thân thành chim bay về cõi niết bàn.
Thậm chí hắn quên mất chính mình, quên mất thân phận nhân loại, phảng phất chính mình là phi yến.
Giống như hắn dùng thời gian cả một đời để lăng không đạp hai chân tới vách đá, nghiêng đầu… quay xuống phía dưới vực sâu!
Cảm giác phía trước phiêu nhiên lãnh tĩnh, dù đối mặt với vực sâu nhưng hắn không hề kinh hoảng chút nào.
Giống như cánh chim non bay lên bầu trời không sợ hãi gì.
Sau khi hai chân chạm xuống đất, thân thể hơi nghiêng về phía vực sâu, Từ Huyền nhanh chóng nắm lấy Lam Tinh Duệ Liên, cảm thụ được một cỗ ôn lạnh kỳ dị.
– Lên!
Thân hình mượn lực, bàn tay nắm lấy Lam Tinh Duệ Liên, Từ Huyền nhảy ra giữa không trung vách núi.
Do vì lại mượn lực thêm lần nữa, khi Từ Huyền bay được nửa đường thì thân hình liền muốn trụy xuống.
Nếu như ngã xuống phía dưới, cho dù là tiên sĩ Luyện Khí cũng sẽ phân thân toái cốt.
Trong lúc sinh tử, Từ Huyền không ngừng ngưng tụ ra một chút khí huyết trong cơ thể, ầm ầm bạo khai khuếch tán ra ngoài.
Hắn mượn lực từ hư không, một người lộn về phía trước bay vọt tới bên cạnh vách núi.
Từ Huyền hét lớn một tiếng vươn tay đánh ra một trảo.
– Phập!
Một tiếng vang lên, năm ngón tay cắm sâu vào vách núi.
Giờ khắc này, toàn bộ thân thể của hắn đều treo giữa không trung, chỉ dựa vào lực lượng của bàn tay mà cố định trên vách núi, bùn đất theo lòng bàn tay rơi rào rào xuống dưới.
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
Từ Huyền chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến cực hạn.
Nhìn lại Lam Tinh Duệ Liên trong tay vẫn hoàn hảo như ban đầu, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống tỏa ra ánh quang mê ly như ảo ảnh…
Tay nắm trên vách núi, Từ Huyền như muốn rơi xuống, tiếng tim đập vang lên thình thịch trong lòng.
Cảm giác kinh hoảng vừa rồi chợt tan biến theo hoàn cảnh, hắn quên mất mình, quên mất đi thân phận nhân loại, phảng phất như chân chính hóa thân thành phi điểu.
Cũng chỉ có tại hoàn cảnh như này thì hắn mới có thể mạo hiểm dùng phương thức hoàn mỹ đạt được Lam Tinh Duệ Liên trên vách đá.
– Cảnh giới vừa rồi thật khiến tâm động, lực lượng của nhân loại dĩ nhiên có thể đạt đến cao độ này. Ta còn mới chỉ đạt được đệ tam biến, nếu như đạt tới luyện thể thất trọng, thậm chí bát trọng cửu trọng thì sẽ như thế nào?
=======
Chương 22: Nhất cước hoành tảo
Từ Huyền hít sâu một hơi, vận chuyển lực dồn vào quả đấm, thân thể như cánh chim nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh vách núi.
Trong lòng hắn vẫn như cũ suy nghĩ theo hình tượng cánh chim, lăng không mà bay, nếu như có thể phát huy bí kíp chữ Phiêu tới đỉnh phong, có thể lướt đi trong thời gian ngnaw,s thậm chí còn bay lượn tự do như chim.
Chỉ là kết hợp ký ức của kiếp trước, hắn biết nếu như chỉ bằng vào lực lượng thân thể chính mình phi hành sẽ không làm được. Mặc dù tiên sĩ tiên tư muốn phi hành cũng phải mượn ngoại lực để thi triển thần thông.
Từ Huyền ngồi ngay ngắn xếp bằng trên vách núi, một mặt khôi phục thể lực, một mặt thể ngộ áo nghĩa của bí quyết chữ Phiêu.
Bí quyết đệ tam biến chữ Phiêu còn ẩn chứa nhiều huyền diệu, như vậy cửu biến ở phía sau, đặc biệt là ba biến cuối cùng sẽ sở hữu uy năng như thế nào.
Hắn có nghi ngờ rất lớn, khi Long Xà Cửu Biến đạt đại viên mãn xong, có thể lên tới luyện thể thập trọng trong truyền thuyết kia không?
Từ Huyền không khỏi chờ mong thật sâu trong lòng.
Long Xà Cửu Biến, ta nhất định phải học được! Luyện thể thập trọng? Ta nhất định phải nghiệm chứng một chút!
Đây là lần đầu tiên Từ Huyền nảy sinh lòng quyết tâm cường liệt bậc này, cũng chỉ vì đơn thuần muốn hoàn thành mộng tưởng thật tốt.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Từ Huyền lại giống như phi yến xuyên qua rừng rậm.
Hắn cảm giác được rõ ràng lấy tốc độ hành tẩu hiện giờ, lên xuống núi phải nhanh hơn trước gấp đôi gấp ba. Một ít hiểm địa trên đường đia nếu dựa theo trước phải mất nửa ngày, còn hiện giừ hắn chỉ nhảy là qua.
Loại cảm giác thích ý này khiến tâm linh hắn vui sướng vô cùng, Từ Huyền không nghĩ rằng tu hành có thể nhanh như vậy, So với hồi xưa phải tiết kiệm được hơn phân nửa thời gian.
Đi vào Dương Mẫu thôn, hướng tới Đại Từ gia.
– Là tiểu Huyền tử.
– Thấy rồi, hắn tới.
Trên đường đi, Từ Huyền mơ hồ nghe được rất nhiều thanh âm nho nhỏ.
Mấy tiểu tử mao đầu trong thôn để ý tới chính mình, châu đầu ghé tai, thần sắc dị thường, sau đó nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Từ Huyền nhíu mày, cảm giác có chút không thích hợp.
Quả nhiên, hắn vừa mới đi tới Đại Từ gia, phía trước là một thiếu niên mặt ngựa cường tráng mang theo bốn năm thanh niên thôn hùng hổ chặn đường Từ Huyền lại.
– Từ Tiểu Hổ?
Từ Huyền liếc mắt qua nhìn về phía Từ Tiểu Hổ dẫn đầu đám người.
Năm sáu người này đều là hạng người hung ác độc địa thiện đấu trong thôn, trên cơ bản đều có tu vi luyện thể nhị trọng.
– Hừ… ở trong thôn này, dám đắc tội ta, ngươi nên nghĩ tới ngày hôm nay.
Từ Tiểu Hổ diện mục dữ tợn hung hãn, thân ảnh cao to chậm rãi tới gần Từ Huyền, bốn năm người còn lại cũng đi về phía hắn:
– Đừng để hắn chạy.
Hắn kinh ngạc phát hiện, nguyên bản thân thể gầy gò nhỏ yếu của Từ Huyền lúc này tựa hồ không thấp như cũ nữa.
Từ Tiểu Hổ rõ ràng nhớ kỹ, mầy ngày trước tiểu tử này còn kém chính mình một cái đầu.
Dù cho đến giai đoạn mười lăm mười sáu tuổi phát dục nhưng cao nhanh như vậy… cũng không khỏi quá giả tạo!
Từ Huyền không úy kỵ chút nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Từ Tiểu Hổ, đột nhiên phát hiện đối phương không còn to lớn như trước nữa.
– Kéo bè đánh nhau?
Từ Huyền nhíu mày, vô ý thức cẩn thận bảo vệ Lam Tinh Duệ Liên, phải biết rằng nợ nần trong nhà hắn còn chưa trả hết, hiện giờ kỳ hạn chỉ còn có năm sáu ngày nữa.
– Hừ! Đối phó tiểu tử như ngươi, một mình ta là đủ.
Từ Tiểu Hổ thoáng hiện thần sắc âm ngoan trong mắt, mạnh mẽ đánh ra một quyền. Hắn để những người này cùng nhau tiến đến một là trợ uy, hai là phòng ngừa Từ Huyền chạy trốn.
Đối mặt với thế quyền tới hung mãnh kia, Từ Huyền khẽ biến đổi sắc mặt.
Từ thời khắc kia, Từ Huyền đã vận chuyển bí quyết thổ nạp tử lâu, cảm thụ được Từ Tiểu Hổ phát quyền, trong cơ thể liền bộc phát ra khí huyết và lực lường viễn siêu bình thường.
Hiển nhiên đây không phải lực lượng mà luyện thể nhị trọng có thể sở hữu!
– Thình thịch!
Từ Huyền đẩy ra một chưởng, nhẹ nhàng tiếp được một quyền của Từ Tiểu Hổ.
Tại lúc quyền chưởng giao nhau, sắc mặt Từ Tiểu Hổ thoáng chốc biến đổi.
Bừng bừng bừng bừng…
Ngay sau đó hắn bị một miên lực dẻo dai đẩy lùi vài bước, lảo đảo suýt nữa ngã.
Cái gì vậy!
Đám cẩu bẳng hữu xung quanh tới trợ oai không khỏi mở to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả Từ Nguyên công tử đứng trên lầu của Đại Từ gia phía xa cũng kinh hô một tiếng:
– Sao có thể được!
– Hai ngày trước Từ Tiểu Hổ tiến vào luyện thể tam trộng, vì sao lực đạo lại không bằng tiểu tử này chứ?
Võ sư Tống Hằng cũng mở to mắt, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
Nguyên bản dưới tình thế bắt buộc lại bị đối phương dễ dàng đẩy lui một quyền, Từ Tiểu Hổ khiếp sợ tới thất thần:
– Sao có khả năng, lẽ nào tiểu tử này cũng tấn chức luyện thể tam trọng?
Đều là mới vào luyện thể tam trọng, nhưng thực lực của hai người lại chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Từ Huyền cẩn thận từng li từng tí một bảo hộ Lam Tinh Duệ Liên lên, một tay đưa lên phía trước.
Nói thật, hắn không có tâm tư đánh nhau cùng đám người này.
Một quyền vừa rồi Từ Huyền cũng có chút thận trọng, chỉ đánh ra bảy thành thực lực.
Nếu như hắn toàn lực vận chuyển Thổ Nạp quyết, một quyền vừa rồi cũng sẽ không chỉ đơn giản đẩy lùi Từ Tiểu Hổ như vậy.
– Mọi người cùng xông lên!
Đám người vây quanh bốn phía nguyên bản cũng chỉ vì phòng ngừa Từ Huyền chạy trốn, lúc này lại cùng xông lên.
Từ Tiểu Hổ cũng cắn răng mọt cái, lại lại lần nữa vọt lên.
Thoáng cái bị năm sáu người vây công, thần sắc Từ Huyền chợt trở nên ngưng trọng.
Tục ngữ nói, song quyền nan địch tứ thủ, huống chi là bị nhiều người vây công như vậy.
Trong trường hợp đó, Từ Huyền cũng không lo lắng an nguy cho mình mà chỉ lo cho Tăng Linh dược tề giá trị xa xỉ trong tay. Nếu như trước khi tu luyện bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền đối mặt với tình huống này có thể không có cách.
Lúc này chỉ thấy miệng hắn hiện lên một tia trào phúng.
Từ thời khắc Từ Tiểu Hổ cùng với mọi người xông lên, thân thể Từ Huyền giống như lông chim bay vọt lên hơn hai thước.
Thoáng cái nhảy lên đỉnh đầu những người này, mọi người đều thất sắc kêu lên.
– Bí quyết luyện thể thật hay, lẽ nào người truyền công pháp cho hắn là một gã võ tu?
Võ sư tho đứng trên lầu của Đại Từ gia không khỏi chấn động tâm thần. Võ tu đồng dạng là tiên sĩ, khác với tiên tu là dùng võ để nhập đạo.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Còn không không chờ Từ Nguyên và Tống Hằng nói chuyện với nhau, Từ Huyền đã đá bay mọt cước hung hăng về phía Từ Tiểu Hổ.
Từ Tiểu Hổ súc tích một kích toàn lực đánh lên một cước này, chỉ cmar thấy bàn tay như đập lên tảng đá nghìn cân.
A… ùm!
Chỉ nghe thấy Từ Tiểu Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay chấn động lòng bàn tay sưng vù, konog đứng dậy nổi, cả người bị một cước này đá cho nằm sấp.
Vẫn như lần trước, Từ Tiểu Hổ bị một cước đánh ngã.
Lực đạo quá mạnh mẽ, nếu như hắn không có thân thể cường tráng, rất có thể cánh tay sẽ bị gẫy!