Tiên Ấn - Q.2 - Chương 151: Vạn Linh Bảng
Tại Tàng Thư Lâu trong Nam Môn thị tộc.
Bạch Mộc Trần một mình đi vào trong thư thất rồi trải rộng một tấm da lên bàn.
Đây là một tấm bản đồ Phượng Lân Châu hoàn chỉnh, trên bản đồ chẳng những ghi chú bảy mươi hai thành của Đông Phượng Lân cùng ba mươi sáu phủ của Tây Phượng Lân mà còn ghi chú phạm vi thế lực của ba đại tiên viện, năm đại tiên cung cùng các đại tiên tông. Trong đó, Đông Phượng Lân lấy ba thế lực lớn là Thiên Kiếm Tông, Ngự Khí Tông cùng Thiên Huyễn Tông cầm đầu, chiếm cứ một nửa động thiên phúc địa cùng tiên duyên bí cảnh tại Đông Phượng Lân, quan hệ với bảy mươi hai thành coi như hòa hợp. Mà Tây Phượng Lân chính là Thái Nhất tiên tông độc đại, hơn một ngàn tiên môn dưới trướng, tựu ngay ba mươi sáu phủ cũng không thể không kiêng kị ba phần.
Nhìn kỹ ghi chú trên bản đồ, Bạch Mộc Trần bất giác khẽ nhíu mày, cả Phượng Lân Châu còn lớn hơn so với sự tưởng tượng của hắn, hơn nữa các phương thế lực đan xen vào nhau khiến cho quan hệ ích lợi vô cùng phức tạp, cho dù Nam Môn thị tộc có ba đại tiên phủ đỡ đầu thì muốn phát triển thế lực cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chẳng qua nói đi còn nói lại, Tử Tiêu Cung trên danh nghĩa chính là Tiên giới chính thống nên thiết lập phủ thành quản lý một phương vốn là điều nên làm. Nhưng với bây giờ xem ra thiết lập phủ thành chẳng những không thể ổn định cục diện, thậm chí rất có khả năng trở thành ngòi nổ bùng lên tranh loạn. Dù sao, quyền lợi phân tán cũng có nghĩa là mỗi người có chủ kiến riêng, lúc tranh loạn sẽ đều vì ích lợi của bản thân nên chuyện gì cũng có khả năng phát sinh.
Nhưng là, Nhất Trung Thiên thủy chung là căn cơ của Tiên giới, Bạch Mộc Trần không tin Tử Tiêu Cung sẽ tùy ý để các thế lực xằng bậy, mặc dù Tử Tiêu Cung không quản thì bốn đại tiên giáo cũng không thể không quản. Như vậy, điều Nam Môn thị tộc hiện tại phải làm chính là thừa dịp loạn mà đứng dậy để nắm giữ càng nhiều tài nguyên.
Đương nhiên, cứ việc hiện tại Bạch Mộc Trần đã tính toán chu toàn nhưng lại không thể không lo lắng đến một nhân tố bất an khác, đó là độc thủ một mực thôi động tranh loạn trong bóng tối.
Đây là một thế lực nào? Không ngờ có thể đối kháng cùng Thái Nhất tiên tông.
Mục đích của bọn họ đến tột cùng là vì cái gì? Tranh loạn có thể mang đến cho bọn họ chỗ tốt gì?
…
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang chăm chú suy nghĩ thì một thanh âm truyền đến.
“Tiên sinh… Văn Dương chấp sự (quản lý) ở phòng khách cầu kiến.”
Người ngoài cửa chính Tư Đồ Hôi, Bạch Mộc Trần thu hồi bản đồ rồi sau đó đi ra thư thất.
…
Thư lâu thanh tịnh, ngoại trừ mở ra vào đầu tháng thì bình thường ít có người đến.
Nam Môn Văn Dương đợi bên một cái bàn dài mà không hề có chút không kiên nhẫn nào.
Thân phận địa vị Bạch Mộc Trần bây giờ có thể nói là xưa đâu bằng nay, tộc nhân bình thường có lẽ không biết nguyên nhân, nhưng thân là chấp sự phòng khách thì Nam Môn Văn Dương sao có thể không biết.
Nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt Bạch Mộc Trần lúc trước, Nam Môn Văn Dương cũng không khỏi thổn thức… Quả thật là thế sự vô thường a, ai có thể nghĩ đến một tiên nô nho nhỏ không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, may mắn lúc ấy mình không có nói gì không phải, nếu không hôm nay mình phải khổ rồi .
Nghĩ đến đây, Nam Môn Văn Dương lại nghĩ tới kết cục của chi thứ ba (tam phòng) cùng chi thứ tư (tứ phòng) cách đây không lâu. Hai chi này lúc trước mưu đồ gây rối, ức hiếp mẹ con Ôn Nhã, tuy rằng đã cố gắng bồi thường nhưng cuối cùng vẫn bị gia chủ đuổi ra khỏi thị tộc. Chính là bị đuổi đi nhưng còn giữ thể diện nên lấy cớ là muốn khuếch trương thế lực, cần phái nhân thủ ra ngoài… Nói như này ai mà tin chứ?
“Văn Dương chấp sự đợi lâu.”
Bạch Mộc Trần đã đi tới, cười cười lễ phép.
“Đâu có, đâu có…”
Nam Môn Văn Dương vội vàng chào rồi lập tức đi thẳng đến chủ đề: “Bạch tiên sinh, ngươi nhờ ta tìm linh vật, ta đã tìm được rồi, đang muốn cho ngươi xem.”
Nói xong, Nam Môn Văn Dương từ trong túi tồn trữ lấy ra một vật, đây là một tinh thạch to bằng nắm tay lộ ra ánh sáng bảy màu sặc sỡ trông rất đẹp mắt.
“A? Đây là?”
“Loại linh vật này gọi là Thất Sắc Lưu Ly Thạch, lại còn gọi là Hải Mã Não…”
Nam Môn Văn Dương giới thiệu: “Chỉ có điều, Hải Mã Não này tuy là thiên địa linh vật, nhưng là ngoại trừ bộ dáng đẹp, độ cứng kiên cường dẻo dai ra thì không có tác dụng gì đặc biệt, không thể luyện khí cũng không thể luyện đan, bình thường chỉ dùng để trang trí bên trong phòng hoặc động phủ.”
“Hải Mã Não sao. . .”
Bạch Mộc Trần tiếp nhận tinh thạch, cầm trong tay và quan sát cẩn thận.
Vật ấy nhìn qua có chút bất phàm, linh tính thông thấu, nhưng lại không có linh động. . .
Tiếp theo, Bạch Mộc Trần lấy ra một thanh phi kiếm sắc bén chém mạnh vài cái mà vẫn không có chút dấu vết nào bị vỡ ra.
Thấy tình hình như vậy, trên mặt Bạch Mộc Trần lộ ra vẻ vui sướng: “Hải Mã Não này xuất xứ từ nơi nào? Giá cả ra sao?”
“Hải Mã Não này là đặc sản của Thất Vân Hải tại Doanh Châu, giá của nó thật ra cũng không đắt, mỗi cân đại khái khoảng trên dưới một trăm tiên thạch, chỉ có điều bởi vì thương mậu xuyên qua các châu nên phí tổn tất nhiên sẽ cao hơn một chút, đại khái khoảng trên dưới ba trăm tiên thạch, nếu mua số lượng nhiều còn có thể được ưu đãi không ít.”
Nghe Nam Môn Văn Dương trả lời, Bạch Mộc Trần nhất thời trầm mặc.
Mà bên kia, nghe thấy hai người đối thoại, thân mình Tư Đồ Hôi khẽ run lên, trong lòng không khỏi phán đoán ra một chút.
Thiên địa linh vật. . . Cứng cỏi. . .
Chẳng lẽ đây là. . . Đây là vật để Tán Tiên dựng lại tiên căn? !
Tư Đồ Hôi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kích động khó có thể kìm chế.
. . .
Trầm ngâm một lát, chỉ nghe Bạch Mộc Trần nói: “Văn Dương chấp sự, vật ấy khả năng có tác dụng với ta nên mời ngài thay ta mua một chút. . . Mặt khác, mời Tán Tiên trong tộc cũng đến nơi này của ta, ta có chút ý tưởng cần nhờ bọn họ.”
“Điều này không có vấn đề, xin Bạch tiên sinh cứ yên tâm.”
Nam Môn Văn Dương lập tức tỏ thái độ, mấy cái này đều là chuyện nhỏ, hắn đường đường chấp sự tất nhiên có thể làm được.
“Vậy đa tạ chấp sự .”
“Không cần đa tạ, không cần đa tạ, Bạch tiên sinh khách khí .”
Hàn huyên hai câu rồi Nam Môn Văn Dương vội vàng rời đi.
Bạch Mộc Trần mời Tư Đồ Hôi đưa tiễn, còn chính mình đi ra Tàng Thư Lâu, hướng về biệt viện lầu các.
. . .
————————————
Đi vào phía trước lầu các, Bạch Mộc Trần đứng lặng yên hồi lâu, ánh mắt nhìn phía căn phòng Vân Tố đang ở.
“Vân Tố cô nương có ở trong này không?”
“Có chuyện?”
“Ừ, có một số việc, ta muốn nói cùng Vân Tố cô nương.”
“Chờ.”
. . .
Chỉ chốc lát sau cửa phòng mở ra, Vân Tố mặc quần áo lụa mỏng màu xanh chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Khác với sự lạnh lùng dĩ vãng, giờ phút này cho dù sắc mặt Vân Tố vẫn lãnh đạm như cũ nhưng trong ánh mắt lại thêm vài phần thanh tú cùng sinh động, xung quanh thân hình mang theo một tia khí tức siêu phàm xuất trần làm cho người ta có một cảm giác thanh uyển cổ nhã .
“Xem ra, Vân Tố cô nương khôi phục khá nhiều. . .”
Bạch Mộc Trần khẽ thất thần rồi liền lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Vân Tố cô nương tỉnh lại đã nhiều ngày nhưng chưa bao giờ ra ngoài đi lại, không bằng để cho tại hạ đưa Vân Tố cô nương đi khắp nơi một chút nhé?”
“. . .”
Vân Tố nhìn nhìn Bạch Mộc Trần, rồi sau đó khẽ gật đầu.
. . .
————————————
Phía bắc Vọng Thiên Phong có một con suối trong nước chảy róc rách, hội tụ thành hồ nước xanh biếc.
Hồ nước xanh biếc trong như gương, cỏ cây dạt dào, phản chiếu chung quanh sinh cơ bừng bừng, ngẫu nhiên có ngư tước reo mừng khiến cho cảnh vật đẹp như trong thi họa.
. . .
Bạch Mộc Trần cùng Vân Tố sóng vai mà đi, yên lặng đi về phía hồ nước xanh biếc, trên đường không ai nói một câu nào khiến cho không khí có vẻ trầm mặc.
Đây là hai con người cô độc, bọn họ mặc dù ở dưới cùng một bầu trời nhưng lại sống trong thế giới của riêng mình.
. . .
“Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Vân Tố đột nhiên mở miệng, phá vỡ không khí trầm tĩnh.
Bạch Mộc Trần bâng khuâng nói: “Ta nghĩ đến một số chuyện thật lâu trước kia.”
“Thật lâu trước kia? Trước khi thành tiên?”
“Ừ.”
“Hạ giới trông như thế nào?”
“Cái này. . .”
Thấy Vân Tố hỏi, Bạch Mộc Trần nhất thời trở nên hứng thú: “Hạ giới chúng ta gọi là Thần Châu đại địa, nghe nói là thượng cổ đại thần khai thiên tích địa mà thành, truyền lưu không ít thần thoại truyền thuyết. . . Chẳng qua, Thần Châu rất loạn, có hàng chục cái quốc gia có lớn có nhỏ, mỗi một khoảng thời gian lại xuất hiện chiến loạn, thậm chí thay đổi triều đại. . .”
Vừa nói, Bạch Mộc Trần vừa đem đá vụn cùng chạc cây chung quanh tụ lại, xây thành một cái bếp nấu giản dị, sau đó ngoắc từ trong hồ nước xanh biếc ra hai con cá chép hồng, xử lý một lúc rồi dùng chạc cây xuyên qua. . .
Ngay sau đó, Bạch Mộc Trần nhóm lửa lên, rồi lật lật con cá chép đỏ trên lửa để nướng.
Vân Tố không biết Bạch Mộc Trần muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nghe đối phương kể chuyện.
“. . . Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được sư tôn ôm từ trong phế tích mang về tông môn nuôi nấng, cả sư môn đều hòa thuận hữu ái, mọi người đối xử với ta cũng tốt lắm, nhất là sư tôn lão nhân gia coi ta như máu mủ ruột thịt, dạy ta tiên pháp, dạy ta làm người. . . Tông môn cho ta một căn nhà ấm áp, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rời đi, cho dù là tiên đạo, là thân tử đạo tiêu. . .”
“. . . Sau đó sư tôn mệnh ta xuống núi lịch lãm, ta cầu xin lão nhân gia một cái họ. . . Sư tôn của ta gọi là Bạch Diệu Tử, từ đó về sau, ta liền họ Bạch, trắng như mây trắng, Bạch Mộc Trần liền là tên của ta. . .”
“. . . Hồng trần trăm năm, khi ta trở lại sơn môn thì nơi đây đã là một mảnh phế tích, tất cả đồng môn cũng không còn, sư tôn cũng. . . không có. . . Từ đó về sau, ý nghĩa cuộc sống của ta chính là báo thù. . . Bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì cũng không ngăn được quyết tâm báo thù của ta, cho dù là hồn phi phách tán. . .”
“. . . Vì báo thù, ta mạnh mẽ độ kiếp, thậm chí thả ra âm hồn. . . Dưới thiên kiếp, ta vốn nên hôi phi yên diệt, không nghĩ tới cuối cùng ngoài ý muốn tới Tiên giới rồi trở thành Tán Tiên và làm tiên nô. . .”
. . .
Bạch Mộc Trần yên lặng kể những chuyện mình trải qua, từ tu tiên đến hồng trần, từ độ kiếp đến sống lại, hắn không giấu diếm chút nào. Như là kể chuyện, hoặc như là đang nhớ lại. Cả đời này của hắn trải qua qúa vô số cực khổ, từng có thành công, cũng có thất bại, chính bởi vì hắn đã từng mất đi cho nên hắn so với bất luận kẻ nào cũng hiểu được quý trọng và biết rõ giá trị của nó.
“Nói đến cũng buồn cười, khi mới tu tiên thì trong mắt của ta, tất cả người tu tiên đều là người cùng đạo, cùng tranh mệnh với trời để cầu được trường sinh đại đạo. . . Nhưng là sự thật tàn khốc tại tu tiên giới khiến ta nản lòng thoái chí, nếu không phải không quên được cừu hận của sư môn thì ta tình nguyện tự phế tu vi, biến mất hồng trần. . . Sau lại, ta cửu tử nhất sinh đi vào Tiên giới, nơi này vốn là thánh địa mà tất cả tu tiên giả hướng tới, nào biết Tán Tiên làm nô lệ, nơi chốn trói buộc, làm sao để cầu được trường sinh?”
“Ha ha, nhìn xem tiên đạo tu sĩ phân tranh không ngớt, nhìn xem họ tranh danh đoạt lợi . . . Đây là Tiên giới ta đang ở đấy.”
. . .
Nghe xong chuyện xưa của Bạch Mộc Trần, trong lòng Vân Tố bắt đầu dấy lên một cảm giác chua chát, ánh mắt bất giác có chút ướt át. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày vì một người nam nhân mà rơi lệ, đây không phải là cảm động, lại càng không là cảm thông, mà là một loại cảm xúc ngay chính cô ta cũng không biết.
Trong cơn oảng hốt, Vân Tố nghĩ tới một người, một nam nhân mà mẫu thân nàng vừa yêu vừa hận . . . Nam nhân kia đồng dạng cả đời nhấp nhô, thành tựu bất phàm, nhưng cuối cùng lại rơi xuống kết cục hồn phi phách tán .
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Mộc Trần, Vân Tố tự nhiên rung động, đó là một sự bình tĩnh siêu thoát sinh tử, đó là một sự lạnh nhạt khi đã khám phá hồng trần.
Chính như, có người không để ý sinh tử, lại để ý vì sao mà sống .
Hoặc là, có người không biết có tương lai hay không nhưng vẫn chưa từng buông tay từ bỏ hy vọng.
Bạch Mộc Trần chính là người như vậy.
. . .
“Ngươi, vì sao kể cho ta nghe mấy chuyện này? Chúng ta, dường như. . . không quen.”
Vân Tố khống chế cảm xúc của mình, hờ hững nhìn về phía xa xa.
“Ách.”
Bạch Mộc Trần không khỏi cười cười, nói thẳng: “Nguyên nhân chính là vì không quen, cho nên mới không cần cố kỵ. . . Thế nào, Vân Tố cô nương nghe xong chuyện xưa của tại hạ, có phải là cũng nên kể chuyện xưa giữa ngươi cùng Cổ tiền bối chứ, như vậy mới công bình nhỉ?”
“. . .”
Vân Tố nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên chuyển lạnh: “Đủ rồi, chuyện của ta cùng hắn. . . không liên quan đến ngươi, nếu không. . .”
“Nếu không thì sao? Giết tại hạ, hay là diệt tại hạ?”
Bạch Mộc Trần không chút khách khí nói cắt ngang Vân Tố: “Vân Tố cô nương, tuy rằng Cổ tiền bối chưa từng kể chuyện của bản thân, nhưng ta ở chung cùng với hắn ba mươi năm, hắn là hạng người nào thì tại hạ biết rất rõ. . . Có lẽ hắn có sai, có lẽ hắn có nỗi khổ nào đó, nhưng ta tuyệt đối không tin hắn là một người tuyệt tình, vong ân phụ nghĩa. Mà ngươi thì sao? Ngươi có từng suy nghĩ vì hắn hay không? Ngươi có từng thực sự hiểu hắn hay không?”
“. . .”
Vẻ mặt Vân Tố lạnh như băng, giống như bị cái gì đó kích thích: “Ngươi thật sự không sợ ta giết ngươi, hay là đã cho rằng tu vi ta mất sạch nên không giết được ngươi. . .”
“Ha ha, đường đường Đại La Kim Tiên muốn giết một tiên nô nho nhỏ như ta tất nhiên có rất nhiều thủ đoạn. . . Ta chỉ là muốn nói cho Vân Tố cô nương hiểu bất kỳ hạnh phúc gì cũng không phải dễ dàng có thể tìm được, cho nên chúng ta phải quý trọng mỗi một cơ hội khi có được hạnh phúc, quý trọng mỗi một phần hạnh phúc.”
Bạch Mộc Trần không hề có chút giác ngộ rằng đang bị uy hiếp mà vẫn cảm khái mà nói.
“. . .”
Vân Tố trầm mặc không nói nhưng cảm xúc trong lòng phập phồng không ngừng.
Đúng lúc này, một mùi thơm nức xộc vào mũi, Vân Tố theo hương vị nhìn lại thì ra là Bạch Mộc Trần đang nướng cá chép hồng.
“Đây là cái gì?” (Xong, lấy phải con vợ không biết nấu cơm rồi)
“Ách!”
Nghe Vân Tố hỏi, Bạch Mộc Trần cười thoải mái rồi ra vẻ đắc ý nói: “Vân Tố cô nương không biết đâu, đây là cá nướng, là một loại mỹ thực trong hạ giới thế tục, trước đây vì học trộm nên tại hạ phải ở bên cạnh sư phó nướng cá mấy tháng liền, đáng tiếc về sau đến Tiên giới mà mãi không tìm được hương liệu. . . May mà trước đây không lâu ta mới mời Văn Dương chấp sự hỗ trợ tìm chút hương liệu có thể thay thế, thế nên có thể nói Vân Tố cô nương xem như vị thực khách đầu tiên của tại hạ . . .”
Nói xong, Bạch Mộc Trần đem nguyên liệu đã pha chế tốt rưới vào trên cá nướng, nhất thời hương vị phiêu dật làm cho người ta dấy lên cảm giác muốn ăn.
“Ngươi. . . Ngươi còn có thể làm mấy cái này! ?”
Vân Tố ra vẻ khó có thể tin, hiển nhiên là bị hành động của Bạch Mộc Trần làm cho giật mình rồi, hiện tại nàng cực độ hoài nghi đối phương có phải là người tu tiên hay không. Người tu tiên thật sự ai sẽ đi nấu ăn chứ? Ít nhất Vân Tố chưa bao giờ gặp người ở “Phi Thăng Điện” học món này, cái này có thể gọi là không làm việc đàng hoàng hay không?
“Tu tiên tuy rằng không ăn khói lửa nhân gian, nhưng ngẫu nhiên thỏa mãn dục vọng ăn uống một lần cũng không phải không thể. . . Đến, Vân Tố cô nương nếm thử xem mùi vị như thế nào, tin rằng mùi vị của nó tuyệt sẽ không làm ngươi thất vọng .”
“. . .”
Thấy Vân Tố không có phản ứng, Bạch Mộc Trần khẽ cười nhẹ: “Sao, đường đường Kim Tiên còn sợ ta hạ độc ư?”
“. . .”
Vân Tố lạnh lùng liếc nhìn Bạch Mộc Trần rồi sau đó tiếp nhận cá nướng, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ừ đúng là rất thơm . . .
“Ách!”
Tiếp theo, Vân Tố khẽ cắn một ngụm, thịt rất tươi và mềm, có hơi cay nhưng vị hương nồng đậm tràn ngập đầu lưỡi khiến cho người ta nhịn không được mà nuốt xuống. Loại cảm giác này khác với vị ngon của tiên trân, cũng khác với sự tinh khiết của linh quả, giống như là rất nhiều loại mùi vị kết hợp, phong phú mà không hỗn loạn. Vân Tố thề, bản thân mình chưa bao giờ biết hóa ra thế gian còn có mỹ vị như thế. ( vừa ăn cá rán nhà bếp xong, như dở hơi)
“Mùi vị như thế nào?”
“Cũng. . . được.”
Vân Tố kêu lên một tiếng, rồi dần dần ăn hết con cá nướng. Cứ việc không có tỏ vẻ gì nhưng trong ánh mắt ung dung của nàng đã nói rõ hết thảy.
“Ha ha.”
Bạch Mộc Trần thấy thế cũng không nói ra, chính là cười cười thân thiện rồi cũng bắt đầu ăn.
. . .
Nhìn thấy bộ dáng thoải mái thích ý của Bạch Mộc Trần, Vân Tố không khỏi mở miệng: “Ngươi thật sự không giống Tán Tiên bình thường.”
“Vân Tố cô nương nói sai rồi, ta chính là một Tán Tiên bình thường. . .”
Bạch Mộc Trần lắc lắc đầu nói: “Đều là nhỏ yếu, đều là sống một cuộc sống hèn mọn, đều là đang giãy dụa trong đau khổ. . . Chỉ có điều, ta còn có ý niệm, ta chưa bao giờ tuyệt vọng với tương lai, ta biết ý nghĩa tồn tại của bản thân , ta hy vọng tìm được khoái hoạt, ta hy vọng người bên cạnh ta khoái hoạt. . . Cho nên, ta sẽ vì ý niệm này mà tiếp tục cố gắng. Nếu có thể, ta còn hy vọng tự do, tự do thực sự, đó là hy vọng đỉnh điểm với ta, đỉnh điểm trong tim ta. . .”
Dừng một chút, tay trái Bạch Mộc Trần che lên ngực, ngẩng đầu nhìn lên tinh không vô tận: “Theo đuổi lực lượng khiến ta không bị ngoại lực chi phối, phóng thích tâm linh khiến ta có gan đối mặt với hết thảy đau khổ, bất khuất không phục, tự do tự tại. . . Ta hy vọng dưới bầu trời sao này, các chúng sinh đều là tự do .”
Thật có khí phách! Tâm cảnh thật cường đại!
Đây. . .chính là ý chí nam nhi sao?
Vân Tố cơ hồ thất thủ tâm thần, cảm nhận được ý chí cùng tín niệm cường đại của Bạch Mộc Trần, tựa hồ ngay ngôi sao cũng vì đó mà rung động, điều này không có chút quan hệ nào với cảnh giới tu vi, mà hoàn toàn là cảm ngộ, tâm tính của một người đối với nhân sinh .
. . .
Vân Tố cúi đầu trầm mặc , chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Không bao lâu Bạch Mộc Trần lại nướng cá chép hồng nữa, hai người tất nhiên là cực kỳ sung sướng cắn ăn không chút khách khí.
“Được rồi, ăn cũng ăn rồi, hiện tại Bạch đạo hữu có thể nói nhé, ngươi cố ý tìm ta đến tột cùng là có chuyện gì?”
Sau khi thỏa cơn nghiện ăn của cái miệng, Vân Tố lại trở về biểu tình đạm mạc dĩ vãng, chỉ là không lạnh như băng giống như hồi đầu.
Nói đến chính sự, Bạch Mộc Trần thu liễm nụ cười rồi nói: “Nam Môn thị tộc đã đi lên quỹ đạo, trong này đã không cần ta làm cái gì nữa cho nên ta tính sau một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ rời đi nơi này.”
“Rời đi? Ngươi phải đi?”
“Ừ.”
Bạch Mộc Trần thận trọng gật đầu nói: “Ta có cừu nhân, hắn là đệ tử của Thái Nhất tiên tông, hơn nữa địa vị rất cao. . . Ta ở lại Nam Môn thị tộc sẽ chỉ mang đến nơi này vô tận phiền toái. Đương nhiên, bản thân ta cũng muốn đi đó đây một chút, lịch lãm một phen, ta cần phải nhanh chóng để mình trở nên cường đại. . . Dù sao, cừu nhân kia của ta tại tại hạ giới chính là thiên chi kiêu tử, cự phách một phương, nếu là không dựa vào ngoại lực thì ta rất khó đuổi theo hắn, chứ đừng nói đến báo thù.”
“Ngươi nói, cừu nhân của ngươi là đệ tử của Thái Nhất tiên tông?”
“Ừ.”
“Địa vị còn rất cao?”
“Ừ.”
Nghe câu trả lời khẳng định của Bạch Mộc Trần, Vân Tố thật lâu không nói gì. Hiện tại nàng rốt cục hiểu tại sao đối phương cố gắng như thế, cũng khó trách đối phương sẽ không lưu dư lực trợ giúp Nam Môn thị tộc.
Vân Tố ở thượng giới cũng có nghe qua tình huống của Thái Nhất tiên tông, nó cũng không đơn giản như biểu hiện, bởi vì Thái Nhất tiên tông này vốn là là từ thượng giới truyền thừa xuống dưới, nghe nói còn có Kim Tiên tọa trấn, thế lực này có thể nói là thâm căn cố đế.
“Vân Tố cô nương. . .”
Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Sau khi tại hạ rời đi, hy vọng Vân Tố cô nương có thể thay tại hạ chiếu cố Ôn phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư.”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Lần này, Vân Tố không chút do dự đáp ứng, thứ nhất mẹ con Ôn Nhã có ân với nàng, thứ hai dù sao chính mình bây giờ còn chưa khôi phục, cần một địa phương thanh tịnh để tu dưỡng, một khi đã không có chỗ để đi còn không bằng lưu lại, ít nhất. . . nàng không chán ghét nơi này.
Nghe Vân Tố trả lời, Bạch Mộc Trần cũng không chút nào ngoài ý muốn, cho nên khẽ mỉm cười.
. . .
Đến khi nói chuyện xong, trong lòng Bạch Mộc Trần liền cảm thấy thoải mái.
Đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên Vân Tố gọi hắn lại: “Ngươi, thật sự muốn biết. . . tin tức của người kia?”
“Ách? !”
Bạch Mộc Trần đầu tiên là sửng sốt, lập tức tinh thần đại chấn: “Vân Tố cô nương nếu bằng lòng cho biết thì tại hạ vô cùng cảm kích!”
“Hắn, tựu ở trong này!”
“Xuy!”
Tiên ấn tại mi tâm Vân Tố sáng ngời rồi từ trong đó bay ra một vật và rơi vào trong tay, chính là một ngọc trụ màu đen.
Ngọc trụ màu đen này chỉ nhỏ bằng bàn tay, trên đó có khắc vô số văn ấn thần bí mà bên trong thì tử khí tràn ngập và có một thân ảnh nhỏ bé lúc sáng lúc tối, giống như lúc nào cũng có khả năng biến mất. Ở tầng ngoài ngọc trụ thì có ba cái ấn ký màu tử kim, nhìn qua có vẻ thâm ảo thần bí.
“Đây là. . . Cổ tiền bối? !”
Bạch Mộc Trần ánh mắt cứng lại, trầm giọng nói: “Vân Tố cô nương, rốt cuộc sao lại thế này?”
Vân Tố tựa hồ không muốn nhiều lời, chỉ là thản nhiên nói: “Ta cũng không biết rõ sao lại thế này, cũng không biết hắc ngọc này là cái gì. . . Chính hắn đem cái này giao cho ta bảo ta nhất định phải luyện hóa nó, sau đó. . . sau đó hắn hủy thân thể và đem thần hồn rót vào bên trong hắc ngọc.”
“Ngươi. . ngươi nói Cổ tiền bối đem thần hồn của bản thân rót vào hắc ngọc để ngươi luyện hóa?”
“Phải.”
“Ngươi. . .”
Thanh âm Bạch Mộc Trần có chút run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ bi thiết nồng đậm: “Vậy. . . vậy sao Vân Tố cô nương không luyện hóa hắc ngọc này?”
“Ta. . . Ta không biết.”
Vân Tố kinh ngạc thất thần, trong lòng có dự cảm xấu.
“Ngươi cũng biết, thời đại thượng cổ có loại luyện khí chi pháp tên là. . . Hồn tế.”
Bạch Mộc Trần nhìn Vân Tố thật sâu, yết hầu khô khốc nói: “Lấy sinh hồn lực tế luyện thiên địa chi bảo. . . Hiện tại, Vân Tố cô nương cũng biết dụng ý của Cổ tiền bối sao? Ha ha, hồn tế. . . Cổ tiền bối, ngươi tội gì như thế. . .”
“Không. . . Sẽ không . . .”
Trong đầu Vân Tố ầm ầm chấn động, nhất thời tâm thần thất thủ, thân mình lung lay như muốn ngã.
Bạch Mộc Trần thấy thế bước lên phía trước nâng, đồng thời thuận tay tiếp nhận hắc ngọc.
“Đây là. . .”
Hắc ngọc vào tay có cảm giác lạnh lẻo trơn bóng, Bạch Mộc Trần nhìn kỹ thấy ba cái ấn ký thần bí phía trên kia đúng là “Tiên triện văn” thời thượng cổ, gọi là “Vạn linh bảng” .
“Ông!”
Mà ở một khắc Bạch Mộc Trần chạm đến “Vạn Linh Bảng”, khối ngọc phiến thần bí ở chỗ sâu trong ý thức hải Bạch Mộc Trần lại xuất hiện.
Tử khí nồng đậm theo cánh tay Bạch Mộc Trần chui vào trong cơ thể, hội tụ ở thiên linh, cuối cùng bị ngọc phiến nuốt hết rất nhanh.
. . .
Cả quá trình giằng co không sai biệt lắm mười tức, rồi Bạch Mộc Trần đột nhiên đã hiểu ra.
“Sao lại thế này! ?”
Vân Tố cũng bị dị tượng này khiến cho bừng tỉnh, còn không chờ nàng phục hồi tinh thần lại liền thấy ngọc trụ màu đen trong tay Bạch Mộc Trần hóa thành màu trắng thuần khiết, bên trong có nhiều điểm sáng, quang hoa lưu chuyển, mà thân ảnh Cổ Thiên Hành thì bị màu trắng bao phủ.
. . .
Cùng lúc đó, trên chín tầng trời ở tinh thần ngoại vực bỗng hư không vặn vẹo rồi trút xuống nhè nhẹ thanh khí.
Một cỗ uy thế huy hoàng tràn ngập cả Tiên giới.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện