Tiên Ấn - Q.2 - Chương 150: Ác có ác báo
Lại qua nửa tháng, Thái Nhất tiên tông vẫn trầm tĩnh như cũ.
Mà ba đại tiên phủ thì lại tiến vào chiếm giữ dãy núi Cảnh Lan, tính cả ba đại thị tộc cùng mười tiên môn nhỏ tiến đến, bắt đầu khai thác mỏ quặng huyền kim.
Cùng lúc đó, bắc bộ Tây Phượng Lân đột nhiên truyền đến tin tức mấy thương đội lớn bị người cướp sạch, đến nay không tra ra được chút manh mối nào rõ ràng, chỉ biết là thủ đoạn công kích của đối phương quỷ dị đa đoan, cũng không chính diện nghênh địch, hơn nữa nhân số rất nhiều.
Có người hoài nghi là tổ chức tán tu, cũng có người hoài nghi là thế lực nào đó ngầm hạ độc thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn lời đồn dấy lên bốn phía, xung quanh tiên phủ xung đột không ngừng, khắp nơi thế cục càng ngày càng khẩn trương.
…
————————————
Ngày hôm đó, Nam Môn Vô Song quay về thị tộc rồi xuất hiện tại trước mặt Nam Môn Tiêu Viễn trước tiên.
Tại hậu viện trong tổ ốc, hai phụ tử sóng vai mà đi.
“Đúng rồi phụ thân, lần này trở về sao không thấy bọn Khiếu Vân cùng Phi Vũ?”
“À… Hôm nay bọn họ đều đang ở chỗ Bạch tiểu hữu.”
“Bạch tiểu hữu? Bạch Mộc Trần? Tiên nô kia sao… Ở chỗ hắn làm gì? !”
“Xem như là tu hành nhé!”
“Tu hành?”
“Ai! Việc này mà kể ra thì rất dài, sau này ta sẽ kể cho ngươi… Trước tiên là nói về tình huống phía ngươi đi, cô cô ngươi hiện tại thế nào?”
“Không tốt lắm, khoảng thời gian gần đây Nguyễn phủ chủ cũng có ý bất hòa với cô cô, hơn nữa đại phu nhân thường xuyên cố ý làm khó dễ…”
“Hừ! Thiên Vi Phủ… Bỏ đi, bây giờ còn không phải thời điểm trở mặt với bọn họ, đợi thị tộc ổn định lại ta liền đón cô cô ngươi về.”
“Đúng là nên như thế.”
…
Phụ tử hai người vừa đi vừa tán gẫu rồi đi vào trong thạch đình và ngồi xuống.
Mấy ngày này, Nam Môn Vô Song ở bên ngoài có thể nói là chịu đủ sự coi thường, không những thế còn liên lụy đến cô cô mình bị người quở trách, mà chính mình lại bất lực. Điều này làm cho tâm tính của hắn hoàn toàn chuyển biến, làm gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, bất cứ ngoại lực nào đều là không thể kéo dài .
Nghe xong những gì Nam Môn Vô Song trải qua, Nam Môn Tiêu Viễn nhịn không được sinh ra ấm ức: “Vô Song, mấy ngày này ủy khuất ngươi rồi.”
“Phụ thân nói quá lời…”
Nam Môn Vô Song hơi cảm khái nói: “Trước kia ta vẫn cho rằng bản thân mình cũng không tệ, ba đại thị tộc cũng coi như có chút địa vị, nhưng đến lúc tai vạ thật sự xảy ra thì mới phát hiện mình nhỏ bé đến mức nào… Ha hả, tại trước mặt các thế gia tiên tông kia, chúng ta chẳng qua là người hạ đẳng, gọi là phải đến, xua là phải đi, cái gì ba đại thị tộc chứ, cũng chỉ là chúng ta tự biên tự diễn thôi, dưới cái nhìn của người ngoài thì chúng ta căn bản là là đang tấu hài.”
Nam Môn Tiêu Viễn vỗ vỗ bả vai con trai nói: “Đi ra ngoài chịu chút chèn ép nói chung cũng tốt, trước kia vi phụ cũng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thiếu chút nữa đẩy thị tộc về hướng vực sâu, may mà lần này thị tộc vượt qua cửa ải khó khăn, tin chắc rằng về sau sẽ rất tốt.”
“Vâng.”
Nam Môn Vô Song gật gật đầu, nói sang chuyện khác: “Phụ thân, ngươi truyền tin nói có chuyện gấp phải thương lượng, có phải là gặp vấn đề gì không? Chẳng lẽ ba đại tiên phủ lật lọng?”
“Không không.”
Nam Môn Tiêu Viễn cười nói: “Cùng ba đại tiên phủ hợp tác có nhị thúc ngươi lo liệu, hết thảy cũng rất thuận lợi, ta lần này vội vã gọi ngươi trở về, là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt?”
“Tin tức tốt? !”
“Đúng vậy, chính là tin tức tốt, tin tức tốt lớn bằng trời.”
Mặt Nam Môn Tiêu Viễn lộ ra vẻ vẻ hưng phấn: “Hôm nay Nam Môn thị tộc chúng ta có hơn sáu bộ truyền thừa, hơn nữa vẫn là thượng cổ điển tịch, có thể tu tới La Thiên Thượng Tiên chi cảnh…”
“Cái gì? !”
Nam Môn Vô Song đứng phắt dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn phụ thân mình.
“Đừng vội kích động, ngồi xuống ngồi xuống…”
Nam Môn Tiêu Viễn lấy tay đè xuống, mắt mang ý cười nói: “Ý đại trưởng lão là muốn để ngươi trở lại lựa chọn một môn công pháp truyền thừa, vốn lấy thiên phú của ngươi sẽ không thua đệ tử tinh anh của Thái Nhất tiên tông, đáng tiếc là mãi không có truyền thừa thích hợp… Chẳng qua hiện tại khác rồi, Nam Môn thị tộc chúng ta có hơn sáu bộ truyền thừa, trong đó tất nhiên có cái thích hợp để ngươi tu luyện, thành tựu tương lai của ngươi tuyệt đối không thể đong đếm được… Hắc hắc, trước kia vì danh ngạch đệ tử của Thái Nhất tiên tông mà không thể không ăn nói khép nép, cuối cùng lại bị người khác vứt bỏ, hôm nay có mấy cái truyền thừa này, thế quật khởi của Nam Môn thị tộc chúng ta còn có ai có thể ngăn cản.”
Nam Môn Tiêu Viễn thần thái phấn khởi, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
Nhiều năm như vậy, Nam Môn Vô Song vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân mình hăng hái như thế.
“Phụ thân… Đây, đây đều là thật à?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ vi phụ còn lừa ngươi ư, ha ha ha!”
Nam Môn Tiêu Viễn cười to, Nam Môn Vô Song cũng thật lâu chưa hồi phục tinh thần, hắn dường như đã thấy được tương lai của thị tộc, tương lai huy hoàng cường thịnh.
…
Sau nửa ngày qua đi, Nam Môn Vô Song cố gắng khắc chế cảm xúc: “Phụ… Phụ thân, mấy cái truyền thừa này chẳng lẽ do ba đại tiên phủ đưa tới?”
“Hừ hừ, ba đại tiên phủ ư?”
Nam Môn Tiêu Viễn mỉm cười khinh miệt: “Ba đại tiên phủ đúng là rất mạnh, chỉ có điều, bọn họ cũng chưa chắc có thể xuất ra nhiều truyền thừa như vậy, càng không có khả năng hào phóng tặng chúng ta.”
“Vậy mấy cái truyền thừa này đến từ đâu?”
“Là Bạch tiểu hữu sửa chữa, không chỉ có mấy cái truyền thừa này, còn có không ít tiên đạo chú giải…”
Lập tức, Nam Môn Tiêu Viễn kể lại lần lượt từng tình huống về Tàng Thư Lâu.
Nam Môn Vô Song sắc mặt biến đổi mấy lần, vẻ kinh sợ trong mắt ngày càng đậm.
…
————————————
Bên cạnh thư lâu vốn là một khối bình địa.
Lúc này, một thân ảnh gầy yếu ở trong bình địa ra sức quơ cái cuốc, sau đó đào đất đá để trồng linh tác.
Người này không phải ai khác chính là nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc… Nam Môn Khiếu Vân.
Từ khi bị Mai phu nhân quăng cho Bạch Mộc Trần, Nam Môn Khiếu Vân chưa bao giờ tỉnh cơn ác mộng, suốt ba tháng, mỗi ngày hắn chỉ làm hai chuyện, buổi sáng trợ giúp Tư Đồ Hôi sửa sang lại điển tịch trong Tàng Thư Lâu, sao chép chú giải… nói cho vẻ vang thì là đọc sách buổi sang. Buổi chiều là khai hoang linh điền, gieo trồng linh tác.
Đường đường nhị thiếu gia của thị tộc mà phải làm chuyện của hạ nhân, Nam Môn Khiếu Vân quả thực không thể nhịn được.
Ban đầu, hắn còn khóc để kháng nghị, thậm chí đả thương Tư Đồ Hôi, đem Tàng Thư Lâu biến thành một đống hỗn độn… Kết quả, khiến cho đại trưởng lão tức giận trực tiếp xuất thủ trấn áp, quăng hắn ra khỏi Tàng Thư Lâu.
Thấy thế, Bạch Mộc Trần không có chút ý tứ nuông chiều nào, trực tiếp đem hơn trăm trương “Cấm Tiên Thuật” dung hợp lại rồi đánh vào trong cơ thể Nam Môn Khiếu Vân, người sau tiên nguyên bị phong, nhất thời cả thân hình cũng không khỏe mạnh như trước.
Từ đó về sau, Nam Môn Khiếu Vân giống như là sinh hoạt tại bên trong nước sôi lửa bỏng, chẳng những là trên tinh thần mà còn là trên thân thể. Chỉ cần làm biếng không có hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, Bạch Mộc Trần liền mời Nam Môn Phi Vũ cùng hắn luận bàn, mà Nam Môn Phi Vũ cũng là không chút khách khí, ngược đãi vị huynh trưởng là hắn chết đi sống lại, nếu không phải ỷ vào thân thể Chân Tiên coi như rắn chắc thì chỉ sợ sớm đã đi đời nhà ma .
Dù là như thế, Nam Môn Khiếu Vân cơ hồ sụp đổ, cảm thấy như này còn không bằng chết còn tốt hơn. Tiếc là hắn sợ chết, e rằng ngay dũng khí để tự tay mình động thủ đều không có.
…
“Ta muốn giết các ngươi, giết các ngươi… Tiện nô! Tiện nô!”
Mới đầu, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân tràn đầy oán hận, chửi mắng không ngừng.
“Ta là nhị thiếu gia… Ta là nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc… Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy…”
Một tháng sau, Nam Môn Khiếu Vân dựa vào niềm tin yếu ớt để chống đỡ.
“Đừng! Van cầu các ngươi buông tha cho ta… Mẫu thân cứu ta…”
Hai tháng sau, tinh thần Nam Môn Khiếu Vân tan vỡ, bắt đầu cầu xin tha thứ.
“…”
Ba tháng sau, Nam Môn Khiếu Vân hoàn toàn chết lặng, mỗi ngày đều trôi qua như vậy giống như đã chấp nhận số mệnh.
…
“Ai, lão nhị thật đáng thương a!”
“Thằng khốn nạn này… thế là đáng.”
“Ừ ừ, xứng đáng! Đi, Ức Khổ muội muội, chúng ta luyện kiếm đi.”
“A.”
Cách đó không xa, tiểu Ức Khổ cùng Nam Môn Phi Vũ đi ngang qua, rồi sau đó đi xa.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện