THUẦN HÓA BƯỚM - Tần Oanh - Chương 6
Người nọ bị đau, tức giận vung cô sang bên cạnh.Tần Oanh hôm nay ra ngoài mặc chính là bộ váy nhỏ bằng da dê, giẫm lên cao gót vốn là đứng không vững lắm, mắt thấy liền muốn ngã sấp xuống đất, nàng phản ứng không kịp nhanh chóng bảo vệ mặt: “A!”
Theo tiếng thét chói tai của cô, Trầm Dực bay lên một cước đá ngã một tên côn đồ trước mặt, dường như có cảm ứng, vừa nhấc mí mắt hẹp dài hàm lệ lên, đã bị một thân thể nhỏ nhắn mềm mại đụng vào lòng.
Trầm Dực vững vàng tiếp được Tần Oanh, đối mặt với chấn động cũng không lắc lư, bờ vai rộng lớn bằng phẳng giống như một ngọn núi nhỏ.
Ngược lại Tần Oanh bị dọa không nhẹ, giống như con mèo nhỏ giật mình túm lấy người đàn ông trước mặt.Mái tóc xoăn bồng nhuyễn của thiếu nữ trong lòng dính vào mồ hôi trên vai và cổ hắn, sợi tóc chạy đi kích thích ngứa ngáy như có như không.
Trầm Dực nhíu mày, giọng hơi khàn: “Buông ra.Tần Oanh còn chưa tỉnh lại, lắc đầu nức nở nói: “Không cần,” Không hề phát hiện bộ ngực đẫy đà mềm mại của mình cùng dán ở trên người đối phương.Đồng phục Trầm Dực mở rộng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ không tay, hàng vỉa hè, chất liệu mỏng.
Hơn nữa sau khi vận động hormone trên thận tăng vọt cảm quan linh mẫn ngoài ý muốn, thân thể hắn không khỏi cứng đờ, cắn răng nặn ra một câu: “Ngươi…”
Mắt thấy bọn côn đồ lại vây quanh, Trầm Dực kéo Tần Oanh ra như xé miếng dán ma thuật, giây tiếp theo lại nắm lấy cổ tay cô.Tâm huyết trên người thiếu niên tựa hồ hoàn toàn bị kích thích ra, mỗi một nắm đấm đều cuồn cuộn nổi lên tiếng gió nặng nề, nhấc chân quét ngang chiến tích nổi bật, không bao lâu sau ngổn ngang ngã xuống một mảnh.
Đáng thương Tần Oanh bị kéo như diều đứt dây ngã trái ngã phải, đầu óc không ngừng mơ màng, mơ mơ màng màng đã bị Trầm Dực đưa ra khỏi hẻm.