Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm - Cung Tỏa Băng Tâm - Chương 34: Tôi sẽ quay lại với cô ngay
- Home
- Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm - Cung Tỏa Băng Tâm
- Chương 34: Tôi sẽ quay lại với cô ngay
” Thừa tướng, anh ổn không vậy?
Tôi nhớ người bị đánh lên bờ xuống ruộng là tôi chứ đâu phải anh! ” cô chỉ tay vào đầu mình, xoay xoay ngón tay, ám chỉ não Cửu Thành Ưng có vấn đề.
Người đàn ông trước mặt bất mãn với cô gái vô tri kia, anh thổ lộ thành thật như vậy lại bị cô cho là thần trí không bình thường. Đời anh làm Thừa tướng chưa có một ai khinh anh như Sở Giai Kỳ, và cũng chỉ có mình cô mới đàn áp được anh.
” Sở Giai Kỳ, tôi không đùa, tôi rất ổn! Ổn hơn cả em đấy!
Tôi yêu em! Theo đuổi em có được không? “
Cửu Thành Ưng lập lại chính kiến, Giai Kỳ lần này nghe không xót một chữ nào, biểu hiện kiên định kia, cho cô biết anh không nói dối, chỉ có cô mới đang tự lừa bản thân.
Chốc chốc gương mặt khinh bỉ của Giai Kỳ thay đổi, Cửu Thành Ưng là hôn phu của cô, là người chỉ dạy cô cảm giác đau đầu tiên. Đối mặt với lời thỉnh cầu thẳng thắn, Giai Kỳ cũng có chút dao động, suy đi nghĩ lại, cô gạt bỏ những mâu thuẫn trước kia của cô và Cửu Thành Ưng, tạm cho anh một cơ hội.
” Hoan nghênh! ”
Giai Kỳ nói vỏn vẹn hai từ, vô cùng kiệm lời, vờ không đoái hoài tới Cửu Thành Ưng, xoay mặt ra cửa sổ.
” Cảm ơn em, Giai Kỳ! ”
Cơ mặt của Cửu Thành Ưng căng hết cỡ, vui như hoa nở, chưa được bao lâu, cơ mặt hớn hở ấy bỗng giãn ra, theo nét mặt suy tư của Giai Kỳ, cô đang đăm chiêu, như người mất hồn.
” Giai Kỳ, em sao thế? Không khỏe chỗ nào sao? ” Cửu Thành Ưng lo lắng, dò hỏi.
” Không, tôi ổn! ”
Giai Kỳ cất giọng ảm đạm, xoay gương mặt có chút lãnh đạm nhìn Cửu Thành Ưng, đôi mắt lạnh lẽo như băng đá, hỏi thẳng.
” Âu Ngọc Linh còn sống chứ? ”
Điều đầu tiên cô hỏi, sau những ngày nằm hôn mê, không phải là sức khỏe của Cửu Thành Ưng, mà là quan tâm tới cô gái thần trí điên khùng kia, quan tâm người đã ra tay giết cô lẫn Cửu Thành Ưng.
Sắc mặt của anh vốn xám xịt càng thêm đen, ngồi thẳng, miệng bật to từ ” còn “, biểu lộ giận dỗi với Giai Kỳ. Nhìn ánh mắt của cô, anh biết tỏng cô đang quan tâm Âu Ngọc Linh, quan tâm tình địch của anh.
” Em lo cho cô ta ư? ” anh hỏi, sớm biết câu trả lời.
Không ngần ngại, Giai Kỳ gật đầu thừa nhận, cô không chỉ lo, còn có chút sợ Âu Ngọc Linh sẽ chết. Chung quy, Âu Ngọc Linh là người bạn đầu tiên của cô, còn là người chưa từng kì thị con người quái dị của Giai Kỳ, đương nhiên tình cảm Giai Kỳ cho cô ấy không nhiều thì cũng có chút gì đó, gọi là bạn bè.
Giai Kỳ không nhẫn tâm để Âu Ngọc Linh chết, do vậy lần đánh nhau với Ngọc Linh, cô đều nương tay không nỡ lấy mạng Ngọc Linh. Cũng vì lí do đó, cô suýt phải xuống hỏi thăm âm phủ, nhưng cô chưa bao giờ ghét Âu Ngọc Linh dù chỉ một chút.
Ngược lại, cảm thấy Âu Ngọc Linh rất đáng thương, luôn sống trong sự dối gạt, và bị người khác từ chối tình cảm.
” Cô ta không sống lâu đâu! ” Cửu Thành Ưng lên tiếng, đá bay suy tư trong đầu Giai Kỳ.
Khi đôi mắt kia khó chịu hướng sang anh, đáp lại Giai Kỳ anh cũng dùng ánh nhìn khó chịu, pha trộn sự lãnh khốc của một Thừa tướng đối mặt với cô.
” Tội bắt cóc hôn thê và cố ý giết Thừa tướng không phải tội nhẹ!
Đủ để lấy cái đầu của cô ta! ” ánh mắt Thành Ưng kiên định, nói câu nào chắc như đinh đóng cột câu đó, thật sự không nương tay với Âu Ngọc Linh.
Vốn là người sống theo nguyên tắc, Giai Kỳ biết tội Âu Ngọc Linh không thể tha, vậy mà cô vẫn bất chấp cầu xin một lần cho cô ấy.
” Tha cho cô ấy một con đường sống được không? ”
” Không! ” Cửu Thành Ưng đáp ngay lập tức, vừa mới hòa thuận không lâu, anh và Giai Kỳ lại xảy ra trắc trở.
Anh ghét, rất ghét những kẻ có mưu đồ giết anh, càng ghét khi kẻ đó là tình địch, đã thế người anh thích lại cầu xin cho kẻ đó, làm máu nóng của anh dồn lên não.
Hởi thở của Giai Kỳ ngân dài sau tiếng nói, không nhiều lời cầu cưa, quay lại dáng vẻ kiêu ngạo, vứt sang Cửu Thành Ưng lời nói như mệnh lệnh.
” Tôi muốn gặp cô ấy lần cuối! ”
” Để làm gì? Em quên cô ta là người như thế nào rồi sao? “
Cửu Thành Ưng gắt gỏng, phản ứng kịch liệt với câu nói, vầng trán rộng nổi lên những sợi gân tức giận, ánh mắt toát ra sát khí cuồn nộ. Anh nhớ rất rõ, khi ấy Âu Ngọc Linh đáng sợ như thế nào, còn hành hạ anh và Giai Kỳ thừa chết thiếu sống, với kẻ nguy hiểm như vậy anh tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của Giai Kỳ.
” Giai Kỳ, Âu Ngọc Linh rất nguy hiểm, tôi sẽ không chấp nhận lời yêu cầu của em! ” anh lắc đầu kèm vào câu nói.
” Tới lượt anh quyết định sao? ” Giai Kỳ nhướng mày, ý cô đã quyết không ai có thể thay đổi.
Một ác nữ ngay cả Thừa tướng của một nước cũng phải kiêng dè, ai có thể thay đổi ý định của cô ngoài cái chết. Cửu Thành Ưng bị cô chọc giận, không thèm đôi co, đùng đùng bỏ đi, vài giây lại đứng ngoài cửa ngó vào trong. Anh lo cho Giai Kỳ, lo cho sức khỏe cô hơn là việc tranh cãi của cả hai.
Những ngày sau, dù Cửu Thành Ưng đang giận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn rất ân cần, chăm sóc Giai Kỳ, sức khỏe của cô hồi phục rất nhanh, được xuất viện sau vài ngày.
Giai Kỳ đặt chân về Cửu gia, nơi đầu tiên cô đến là căn phòng đang giam giữ Âu Ngọc Linh. Từ ngày bố mẹ cô ấy biết chuyện, họ không ngần ngại chối bỏ đi đứa con gái duy nhất, chối bỏ đứa con gái họ cưng chiều, để bảo vệ danh tiếng của dòng họ, phó mặc cho Cửu Thành Ưng tùy quyền xử trí.
* Cạch *
” Giai Kỳ… ”
Âu Ngọc Linh cất giọng đạm mạc, ngẩn đầu ra cửa, nghe tiếng bước chân liền biết ngay là ai.
Trông cô, cô tiểu thư ngày nào, bây giờ lại ăn bận xề xòa, đầu tóc lấm lem, gương mặt hốc hác lộ rõ, cả da thịt cũng nhợt nhạt. Dường như đã bị bỏ đói lâu ngày, khiến cơ thể chỉ còn da bọc xương, còn có những dấu vết bị đòn roi tra tấn, cô ngồi bệch bên dưới nền, giữ nguyên ánh mắt thâm tình dành cho Giai Kỳ.
” Giai Kỳ, chị khỏe rồi sao?
May quá! ” Âu Ngọc Linh thều thào, nặn ra nụ cười mãn nguyện trên gương mặt.
Suốt những ngày qua, cô đều đấu tranh với sự tra tấn, chỉ để sống sót nhìn thấy người con gái mình yêu qua cơn nguy kịch. Nước mắt không tự chủ chảy dài trên má, gương mặt cô không đau khổ, rất vui và hạnh phúc.
Giai Kỳ sải bước đến gần, Âu Ngọc Linh nằm trong danh sách nguy hiểm, Giai Kỳ lại không phòng bị, cứ thế ngồi xổm xuống, rất gần Ngọc Linh, còn nhìn thẳng vào gương mặt đang ướt át kia, hỏi.
” Âu Ngọc Linh…
Thừa tướng sẽ không tha mạng cho cô…
Còn lời trăng trối gì không? ”
” Thừa tướng muốn hành quyết tôi theo kiểu gì? ” Ngọc Linh không trả lời vào trọng tâm, hỏi ngược lại Giai Kỳ.
Tất nhiên, chuyện giết Ngọc Linh do Cửu Thành Ưng ra cách thức, Giai Kỳ không thể xem vào chuyện đó. Và cô cũng không muốn biết, chỉ đến đây gặp Âu Ngọc Linh lần cuối, nghe lời trăng trối, coi như đã trọn vẹn tình nghĩa.
Giai Kỳ im lặng, thay cho câu trả lời, Âu Ngọc Linh tự hiểu ý, nụ gượng lạnh không khép lại, cô đưa bàn tay yếu ớt, đang bị xích sắt giữ lấy, chạm vào má Giai Kỳ, tiếng leng keng theo hành động đó âm vang.
Cô gái kia không né tránh, không chê Âu Ngọc Linh bẩn thỉu, cũng không vì chuyện xấu cô gây ra ghét bỏ, tiếp nhận bàn tay ấy, còn chủ động cầm nó áp vào má mình.
Bàn tay di chuyển lên mảnh vải bịt mắt của Giai Kỳ, Ngọc Linh suýt xoa, đưa tiếp bàn tay khác lên, ôm lấy khuôn mặt yêu kiều, dù không được nhìn đôi mắt hổ phách, như vậy cũng đã thấy đủ.
” Âu Ngọc Linh…trước khi chết cô có điều gì muốn tôi toại nguyện không? ” giọng Giai Kỳ trầm ấm, nghe rất mủi lòng.
” Có! ”
Âu Ngọc Linh cất tiếng trầm thấp, nói xong rút tay về ngay, niềm nở yêu cầu với Giai Kỳ.
” Tôi nghe nói chị mặc đồ truyền thư rất đẹp…
Có thể mặc nó nhảy với tôi một bản nhạc không? “
Lời của cô rất rõ, đôi mắt đầy lệ, long lanh niềm kì vọng, lòng cô hồi hộp, sợ Giai Kỳ sẽ từ chối, thấy Giai Kỳ suy tư, bỗng chốc tuyệt vọng. Âu cũng phải, cô bây giờ là kẻ ra sao, làm hại Giai Kỳ suýt mất mạng, yêu cầu như vậy rất khó được thành toàn.
Nhưng khi, Âu Ngọc Linh bất thình lình nhận cái gật đầu gọn nhẹ, hành động biểu lộ đồng ý, Ngọc Linh không giấu được niềm vui, cười tươi như hoa.
Rồi, Giai Kỳ đứng bật dậy, để lại lời dặn dò.
” Ở yên đó! Tôi sẽ quay lại với cô ngay! “
” Được! ” Ngọc Linh ngoan ngoãn.
Trong lúc đợi Giai Kỳ đến, cô dùng tay chải chuốt lại mái tóc rối, chỉnh chu lại quần áo xộc xệch, còn lật đật tìm vật gì đó có thể phản chiếu hình ảnh, soi mình sửa soạn mặt mũi.