Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 64 - Ngoại truyện 2: Hà Uyên x Giản Ngôn Chi
“Quào…tư bản có khác.” Giản Ngôn Chi vào trong rồi nhìn khắp phòng một lượt, “đồng chí Hà Uyên, cái phòng làm việc này của anh hình như to quá rồi đấy?”
Hà Uyên để va ly sang một bên, tiến đến ôm cô vào lòng, “Rộng tí cho thoải mái.”
“Nói cũng đúng, đúng là biết hưởng thụ mà.”
Hà Uyên cúi đầu cọ vào tai cô, “Hưởng thụ? Không được gặp em thường xuyên thì hưởng thụ kiểu gì.”
Giản Ngôn Chi, “…Lưu manh.”
Hà Uyên nhỏ giọng cười, “Anh nói gì mà lưu manh hả, Giản Ngôn Chi, đầu óc em hình như càng ngày càng không lành mạnh rồi đấy.”
“Phiii, không lành mạnh cũng là học theo anh thôi.”
“Ồ, đồ đệ, con sắp tốt nghiệp được rồi đấy.”
“Đa tạ sư phụ.”
“Được thôi,” Hà Uyên xoay người cô lại đối diện mình, mặt đứng đắn, “Vậy thì trước khi đồ đệ tung hoành giang hồ, để vi sư kiểm tra năng lực của con cái đã.”
“???”
Người nào đó đang ngớ người bị khóa chặt trong vòng tay của anh, “Sư phụ, người làm vậy là bất luân.”
Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rồi nhướng mày, “Vi sư đã sẵn sàng hứng chịu chỉ trích của người đời rồi.”
Dứt lời, tiếp tục cúi xuống quấn lấy môi cô.
Dù gì thì cũng đang ở công ty, Giản Ngôn Chi sợ có người bất ngờ vào đây, nên cho anh hôn một lúc là bắt đầu giãy ra, “Này này, đừng…lỡ bị ai nhìn thấy…”
Hà Uyên quyến luyến nơi hõm cổ của cô, “Anh khóa cửa rồi.”
“Nhưng mà, nhưng mà anh bảo trợ lý của anh gọi bữa trưa còn gì.” Giản Ngôn Chi thấy anh đang bỏ mặc tất cả mà dây dưa với cô, cuống lên, nói, “Em đói rồi!”
Người đàn ông đang ôm cô chợt khựng lại, một tay bất ngờ thò vào trong áo, “Ngôn Ngôn, em bỏ bê anh bao lâu rồi, hả?”
Lâu nay cứ bận quay phim…cũng lâu lắm rồi.
“Có phải em cố tình đâu.”
“Anh sắp chết đói đến nơi rồi, để anh ăn một lúc, có ý kiến gì không?”
“Em——”
“Có cũng không được nói.”
Vừa nói, tay anh vừa chậm rãi di chuyển lên trên, nhéo mạnh vào chú thỏ trắng ấy một cái. Giản Ngôn Chi nấc nghẹn, bị anh đẩy đến cạnh bàn làm việc, đúng là không thể nào nói ra được…vì anh có cho cô mở miệng đâu.
Anh đè cô lên cạnh bàn, sau đó thấy hành động bị cản trở nên để cô ngồi luôn lên bàn.
Quần áo bị kéo xộc xệch, anh muốn chen vào giữa hai chân cô nhưng Giản Ngôn Chi không cho, “Anh đừng có làm bậy, ở đây…ở đây không có cái đó đâu.”
Tất nhiên Hà Uyên hiểu cô đang muốn nói đến cái gì, nhưng lâu lắm rồi không được nhìn thấy cô, làm anh nhớ đến phát điên lên được, giờ này phút này cả người căng cứng, muốn dừng lại thì thực sự phải cần một lượng lớn sức lực.
Mắt Hà Uyên sậm hẳn xuống, anh nhìn cô chằm chằm mấy giây liền, rồi cúi người ôm lấy cô.
Anh im lặng lâu thật lâu rồi mới nói, “Tối nay em đừng hòng thoát.”
Giản Ngôn Chi dựa lên vai anh, “Cho em xin lỗi mà, sau này em sẽ không bận như thế nữa là được chứ gì…”
“Ừm.”
Nói thì nói vậy, nhưng là người trong nghề, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình được. Hà Uyên hiểu rõ điều này, nên cũng chỉ nói thế thôi, nếu cô bận rộn với những hoài bão của mình thì anh sẽ ở bên ủng hộ cổ vũ, tuyệt đối không gây trở ngại cho cô.
“Anh đã cho người đi xử lý tin đồn với cái tên Ôn Nghiệp kia rồi.”
“Hả? Anh biết rồi à.”
“Anh là người rừng chắc? Tin lên khắp các mặt báo rồi chẳng lẽ anh còn không biết?”
“Vậy sao anh không hỏi em chuyện mấy tấm hình bị chụp được vào buổi tối ngày hôm đó là như thế nào?”
“Em nghĩ anh thiếu lòng tin với em như vậy à.”
Giản Ngôn Chi ngẩn ra, ý cười hơi thu lại, “Thật ra trong phòng còn có nhân viên nữa, họ chụp được đúng lúc chỉ có một mình em đi vào thôi.”
Hà Uyên nhéo mặt cô, hôn lên trán cô, “Anh biết.”
Đúng lúc này thì có người gõ cửa phòng.
Giản Ngôn Chi, “Bữa trưa đến rồi.”
Hà Uyên thả cô ra, “Đi lấy đi.”
Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, hiểu được lý do tại sao anh lại không ra lấy từ đôi mắt đượm màu tình dục của anh, cô “ò” một tiếng, nhảy vội xuống bàn rồi chạy ra mở cửa.
Trợ lý Trần Trầm rất tinh ý, chỉ đứng ở cửa đưa bữa trưa cho cô chứ không đi vào, còn tiện thể đóng cửa lại giúp họ nữa.
Giản Ngôn Chi xách theo bữa trưa trở lại, đặt lên bàn trà.
Hà Uyên đi qua ngồi xuống ghế sô-pha, cô quay lại nhìn anh, phát hiện túp lều ở quần anh vẫn còn chưa biến mất…
“Còn nhìn.” Hà Uyên kéo cô ngồi lên đùi mình, “Nhìn nữa là ăn sạch em luôn đấy.”
“Anh vẫn ổn chứ…”
“Em nói xem.”
“Hay là, hay là em giúp anh giải quyết nhé?”
Mắt Hà Uyên sáng rực lên khi nghe thấy câu này của cô, cổ họng anh chuyển động lên xuống đầy mãnh liệt, bàn tay đang ôm lấy eo cô cũng siết chặt lại.
Giản Ngôn Chi nhìn anh, ngoài đau lòng thì còn có một chút áy náy, anh luôn ủng hộ cô vô điều kiện, còn cô thì lại thường xuyên bận rộn đến nỗi chẳng mấy khi gặp mặt anh.
Nhớ lần trước anh đến tận đoàn làm phim thăm cô, khi ấy cô đang bận bù đầu bù cổ, không có thời gian để trò chuyện cùng anh. Lúc đó, anh chỉ ngồi ở một bên yên lặng dõi theo cô. Rồi sang ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng anh đã phải bay về để xử lý công việc.
Giản Ngôn Chi tháo thắt lưng và kéo phéc-mơ-tuya của anh xuống, còn anh thì nhìn cô chằm chằm, tĩnh lặng mà sâu lắng.
Khi tay cô nắm được thứ đó thì anh phát ra một tiếng rên đầy thỏa mãn từ sâu trong cổ họng, Giản Ngôn Chi mím môi, đột nhiên rời khỏi đùi anh, ngồi xổm xuống trước người anh.
Hà Uyên vẫn chưa cảm nhận được điều gì khác thường, mãi cho đến khi cô cúi xuống, hơi thở ấm áp bao phủ lấy nơi nhạy cảm của anh.
“Giản Ngôn Chi.” Anh sững người, khàn giọng kéo lấy cánh tay cô, lôi cô đứng dậy.
Giản Ngôn Chi mím môi nhìn anh, lấy tay anh ra rồi lại ngồi xổm xuống, mặt mũi đỏ bừng, “Cái này, cái này để em thử…”
Hà Uyên nhìn dáng vẻ vừa hơi sợ sệt vừa kiên quyết lạ thường của cô, hô hấp không cách nào bình ổn được nữa, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, thứ phía dưới cứ như sắp phát nổ đến nơi rồi vậy.
Giản Ngôn Chi cũng không chờ anh phản ứng, mặc dù đang cực kì xấu hổ nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, ngậm lấy…
Gặp khó khăn vì kích thước quá khổ đúng như trong dự đoán, cô hít thở khó khăn, chuyển động đầy gian nan.
Bàn tay đang chống lên sô-pha của Hà Uyên dồn lực đến mức trắng bệch, anh hơi ngửa đầu thở dốc, cảm giác kích thích này khiến cơ thể anh như bị điện giật vậy.
Âm thanh này của anh rõ ràng khiến Giản Ngôn Chi có cảm giác tự hào, cô nghĩ, ít ra thì không phải lần nào cũng bị anh lấn át.
Cô tiếp tục động tác của mình, nhưng vì lần đầu nên vẫn chưa quen và không có kĩ thuật gì, ứa cả nước mắt ra, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ…
Dần dà, cơ thể Hà Uyên càng lúc càng căng cứng, có một số thứ đã đi đến điểm cực hạn.
Anh cúi mắt nhìn dáng vẻ đáng thương mà động tình của người trước mặt, chỉ cảm thấy một luồng khoái cảm xộc lên sống lưng, cảm giác tê dại ập đến.
Vào đúng khoảnh khắc đó, tất cả phun trào…
Trần Trầm không hề vào làm phiền hai người họ, mãi cho đến hơn năm giờ chiều, anh ta mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Đẩy cửa bước vào, Trần Trầm cầm theo một tập tài liệu, “Nhị thiếu, đây là——”
“Nhỏ tiếng thôi.” Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc hạ thấp giọng.
Trần Trầm ngẩn ra, liếc nhìn thì thấy cô gái đang nằm trên sô-pha, một chiếc chăn mỏng được đắp trên người cô, rõ ràng là đang ngủ.
Trần Trầm vội hạ giọng, “Nhị thiếu, tôi để tài liệu ở đây, giám đốc Từ nói là muốn báo cáo công việc với anh, anh xem…”
“Bảo anh ta chiều mai hẵng đến.” Hà Uyên nhìn về phía cô gái ở gần đó, “Cậu để đồ xuống đó rồi ra ngoài đi.”
“À dạ vâng.”
Trần Trầm đặt tài liệu xuống rồi đi ra cửa, lúc này, có tiếng sột soạt phía sô-pha.
“Làm em thức giấc à?” giọng nói cực kì dịu dàng của Hà Uyên vang lên, Trần Trầm bước chậm lại theo phản xạ, thế là anh nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào lúc mới ngủ dậy của Giản Ngôn Chi, “Không có…anh tan làm chưa.”
“Muốn về hả.”
“À…không sao, anh cứ làm cho xong đi.”
“Không có việc gì, em mặc áo khoác vào đi, anh đưa em về.”
“Dạ.” Giản Ngôn Chi ngáp một cái, đứng dậy.
Trần Trầm ra khỏi văn phòng, quay người đóng cửa. Theo khe hở của cửa, anh nhìn thấy Hà Uyên đi đến bên cạnh Giản Ngôn Chi, cầm áo lên cho cô xỏ tay vào.
Lão Dao và Hàng Văn Kiệt đều đã giải nghệ rồi, lão tướng còn lại trong đội hình DSG chỉ còn Giản Bác Dịch và Mậu Mậu, nhưng Giản Bác Dịch cũng được xem là “người cao tuổi” rồi, giải nghệ cũng chỉ là chuyện một hai năm nữa thôi.
Hai người để va ly ở nhà họ Giản rồi mới sang gõ cửa trụ sở.
Cửa mở, khuôn mặt lạnh như băng của tiểu Liệt xuất hiện sau cánh cửa.
“Êy anh Liệt, lâu rồi không gặp.” Giản Ngôn Chi thoải mái vỗ vai cậu ta một cái.
Tiểu Liệt, cũng là AD hiện tại của DSG, hơi thay đổi sắc mặt, nói với vẻ hơi khó chịu, “Đừng có động tay động chân.”
“Ây dà tí nữa thì chị quên mất, anh Liệt của chúng ta thuộc tuýp cool ngầu.” Giản Ngôn Chi cười hì hì đi vòng qua cậu ta, vừa đi vừa gọi với vào trong nhà, “Giản Bác Dịch, anh đang làm gì đấy?”
Tiểu Liệt quay lại nhìn cô một cái rồi mới nhìn Hà Uyên, “Lão đại.”
“Hôm nay có tập không?”
“Không có.”
“Ừm, vậy tối nay cùng ra ngoài ăn một bữa đi.”
Từ sau khi vào Khải Hy, Hà Uyên tiếp nhận việc quản lý câu lạc bộ DSG từ tay Hà Nguyên Gia, dù hiện tại anh không còn thi đấu nữa, nhưng đội tuyển này vẫn có mối liên hệ mật thiết với anh.
“Vì hôm nay là sinh nhật anh đúng không.”
Hà Uyên khựng lại, “Cậu cũng biết?”
“Giản Ngôn Chi nói.” Tiểu Liệt đóng cổng lại, “chị ấy gọi điện cho anh chín, lúc đó anh chín mở loa ngoài.”
“À.” Hà Uyên đáp một câu rồi đi vào trong, thấy Giản Ngôn Chi kéo ghế ngồi cạnh xem Giản Bác Dịch chơi game.
“Chết rồi chết rồi chết rồi…Giản Bác Dịch anh bị cái gì vậy hả, giờ phút này còn cứu người khác làm cái gì, khi không đi dâng mạng cho trụ bắn?”
“Con nít con nôi đi ra chỗ khác chơi, mày thì biết cái qq gì.” Giản Bác Dịch vò đầu tiếp tục chơi game.
Giản Ngôn Chi cũng lười phải xem tiếp, cô đứng dậy, “Chậc, lại còn ra vẻ.”
Mậu Mậu sáp đến cạnh cô, nhỏ giọng, “Đang chơi game với gái nên muốn thể hiện đó mà…”
“Cái gì??”
“Chị thấy cái ID ‘Bánh Mì Phô Mai’ đó không.”
Giản Ngôn Chi ngạc nhiên, “Là con gái hả?”
“Đúng rồi!”
“Ai?”
“Hong biết.”
“Hả?”
“Nói ra chắc chị không tin,” Mậu Mậu mặt gian, “nhưng có lẽ đây chính là yêu qua mạng trong truyền thuyết đấy.”
“……vl.”
Giản Ngôn Chi và Lâm Mậu tụm lại thì thầm to nhỏ về chuyện “yêu qua mạng” của Giản Bác Dịch.
“Thế tức là…Giản Bác Dịch kết bạn với một cô em biết chơi game?”
“Đúng.”
“Chỉ vì nghe tin nhắn âm thanh xong thì thấy giọng của người ta rất hay?!”
“Phải!”
“Ôi vãi lúa, ông anh trai ế ngàn năm của chị mà cũng biết đi cua gái á…”
“Cũng mới được hai tuần thôi, anh chín thường xuyên tranh thủ thời gian chơi cùng với cô gái kia á.”
Hà Uyên đột nhiên chêm vào một câu, “Chểnh mảng công việc.”
“Ây dà, thông cảm một lần đi mà, chỉ tranh thủ thời gian thôi, thỉnh thoảng thôi à.” Giản Ngôn Chi huých Hà Uyên, “Vì đời sau của nhà họ Giản, giám đốc Hà, anh cứ du di một lần này đi nhé.”
Hà Uyên bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Được, cũng là vì đời sau của nhà họ Hà.”
Giản Ngôn Chi đơ ra, “Liên quan gì?”
“Vợ nói thế nào thì là thế ấy.” Hà Uyên xoa đầu cô, giọng bình thản, “lấy lòng vợ tương lai là chuyện rất quan trọng.”
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tạm gác lại chuyện sau kết hôn của Uyên thần và em Giản, trước tiên viết vài chương về chuyện tình “qua mạng” của Giản Bác Dịch cái đã, bạn nào không thích thì hai ngày sắp tới khỏi ghé cũng được nha~
Giản Bác Dịch: Ủa a lô? Cô nói thế là sao? Ý là tôi không có gì đáng xem đấy hả?
Tác giả: Khụ, tất nhiên là anh có cái đáng xem rồi, anh có hẳn một câu chuyện yêu qua mạng đầy toẹt vời cơ mà.
Giản Bác Dịch: Đọc! Phải đọc cho tôi! Chuyện quan trọng cả đời của tôi đấy!