Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full) - Chương 377: Thế cục biến đổi, cần phải lớn mạnh
- Home
- Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
- Chương 377: Thế cục biến đổi, cần phải lớn mạnh
“Được, được…”, Lôi Ngạo Phong nói ngay.
Kim Bưu thì tất nhiên là biết làm việc rồi. Hắn đích thân sắp xếp thư ký, phụ trách tiếp đãi những vị quan lớn tới từ thủ đô.
Đương nhiên, đó cũng là vì nể mặt Lôi Tuấn.
Nơi này là thành Thiên Hoa, là đại bản doanh của Thiên Vương Thần Điện.
Trong thành phố này, Lôi Tuấn là một vị vua thực sự.
“Anh Tuấn, các vị Thiên Vương, vất vả rồi”.
Kim Bưu tươi cười rạng rỡ, chúc mừng các anh em.
“Kim chủ, ở nhà thế nào?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Anh Tuấn yên tâm, tất cả đều ổn. Phu nhân bận quá nên không tới đón anh thôi”.
“Tiểu Niệm đâu?”
“Đi học rồi”.
“À à…”
Lôi Tuấn lúng túng cười nói: “Thôi được rồi, nghi thức chào đón đến đây thôi, về nhà đi”.
“Được!”
Kim Bưu đi qua Lôi Tuấn, trò chuyện với Tứ Đại Thiên Vương.
Lôi Tuấn lắc đầu, thì thầm nói: “Mé chứ, đến cả lũ trẻ con còn tới mà vợ con lại không tới? Cả cái tên Kim Bàn Tử chết tiệt ấy nữa, gặp Tứ Đại Thiên Vương mà còn mừng hơn gặp tôi à?”
“Thiên Vương Kim, ha ha ha…”
“Ái chà, Thiên Vương Cao, Thiên Vương Lý, Thiên Vương Âu Dương… Nữ thần của tôi, tôi nhớ cô chết mất”.
“Tôi nói này Kim Bưu, đừng chỉ nhăm nhe nữ thần, định chiêu đãi mấy anh em chúng tôi sao đây?”
“Hay là… nghe theo nữ thần của tôi?”
“Cút đi, tên mập chết tiệt!”
…
Tứ Đại Thiên Vương ở ngoại vực, Thiên Vương Kim chủ ở Trung Vực, năm người cười đùa sang sảng.
Đối với Lôi Tuấn, đó đương nhiên là một chuyện đáng mừng.
Mối quan hệ của các anh em tốt đẹp thì mới ngày càng lớn mạnh được.
Anh mắng mỏ cũng là vì nhớ vợ con, tiếc là không thấy ai tới.
Lôi Tuấn lên chiếc xe đầu tiên, quay kính xe xuống châm thuốc lá.
“Anh Tuấn”.
“Anh ơi”.
Lôi Tuấn sửng sốt, nhìn về phía trước.
Người lái xe là mặt sẹo, còn người ngồi trên ghế phụ là em gái Lôi Song của anh.
“Thì ra là hai người”, Lôi Tuấn cười nói.
“Anh Tuấn, chúc mừng, chúc mừng”.
“Anh ơi, anh giỏi quá!”
Mặt sẹo và Lôi Song dồn dập khen ngợi.
“Mặt sẹo, vết thương sao rồi?”, Lôi Tuấn tươi cười hỏi.
“Cảm ơn anh Tuấn, gần khỏi hẳn rồi”, mặt sẹo lập tức trả lời.
“Vậy sao? Tôi thấy cậu khỏe như trâu mà”.
“Anh Tuấn, tôi không hiểu lắm”.
“Nói mau, có phải cậu đang tán em gái tôi không?”, Lôi Tuấn đột nhiên hỏi.
“Anh Tuấn, anh nghe tôi giải thích…”, mặt sẹo cuống lên.
“Giải thích cái gì? Không giải thích gì hết!”
Lôi Song lập tức cứu cánh: “Anh, em và anh Đao đang là bạn với nhau, chẳng lẽ anh phản đối à?”
“Anh… Đệch, lái xe!”
Đương nhiên Lôi Tuấn sẽ không phản đối. Mặc dù mặt sẹo hơi xấu xí, nhưng ít nhất nhân phẩm không tệ.
Dù thế nào thì cũng không thể để Lôi Song lọt vào tay người ngoài được.
“Được rồi, về nhà…”
Mặt sẹo hưng phấn hô lên, không để ý tới người đằng sau nữa, lái xe rời khỏi đó.
…
Hôm nay, vương quốc Hồ Tâm vui vẻ nhộn nhịp, mở một bữa tiệc nhỏ.
Những nhân vật có tiếng tăm kéo nhau tới thăm.
Nhưng ngoại trừ Kim Bưu, những người khác chưa đủ tư cách để tiếp đón Tứ Đại Thiên Vương.
Tứ Đại Thiên Vương không hề khách khí, tới họp mặt với Kim Bưu cũng ăn uống thả phanh.
Kim Bưu nhanh trí tìm một nhóm người đẹp tới.
Ba vị Thiên Vương độc thân mừng khấp khởi, mặc dù Âu Dương Sát thích An Thanh, nhưng cũng hưng phấn ra mặt.
Chỉ có Hồ Mị Nhi là không thèm để ý tới.
Nhưng trong ngày hôm nay, cô ta cũng không nói gì, chỉ mắng vài tiếng “lũ đàn ông thối” thôi.
Lôi Tuấn ngồi một mình trên chiếc sô pha đặt trên sân thượng của tòa lâu đài.
Anh cũng uống rượu, nhìn các anh em của mình, nhìn cảnh hồ tươi đẹp, nhìn thành phố phồn vinh – đại bản doanh của Thiên Vương Thần Điện…
Tiền tài mà anh đang sở hữu có tiêu mấy đời cũng không hết.
Nhưng anh có thể lui về ở ẩn được không?
Đáp án rất rõ ràng, đó là điều không thể?
Thế cục biến đổi, khắp nơi trên thế giới đều có chiến tranh. Ngoại trừ Hoa Hạ, dường như đâu đâu cũng rất loạn.
Cái sự rối loạn ấy không phải là tạm thời, kiểu gì cũng sẽ có một ngày lan tới Hoa Hạ.
Thiên Vương Thần Điện vẫn phải lớn mạnh hơn.
Từ Điện Chủ, Thiên Vương, cho đến các tướng lĩnh, tất cả đều phải trở nên mạnh hơn.
Chỉ khi đủ mạnh thì mới không sợ đối mặt với nguy hiểm, mới có thể bảo vệ đất nước.
“Bố!”
“Anh rể!”
“Ông xã…”
Mặt trời chiều ngả về phía tây, cuối cùng ba người trong nhà cũng xuất hiện.
“Cục cưng của bố, con về rồi”.
Lôi Tuấn dừng suy tư, giang rộng vòng tay đón Tiểu Niệm.
“Bố, cô giáo và các bạn đều nói bố là đại anh hùng”.
Hình như Tiểu Niệm đã lớn hơn một chút. Cô bé rất hưng phấn, hôn lên má bố mình.
Lôi Tuấn hôn lại con gái mình…
“Người khác thì bố không biết, tóm lại bố là anh hùng của Tiểu Niệm”.
Vừa nhìn thấy con gái, ánh mắt của Lôi Tuấn lập tức trở nên hiền từ.
“Tuyệt quá, bố là anh hùng của Tiểu Niệm…”, Tiểu Niệm hưng phấn hô lên.
“Anh cũng là anh hùng của em”.
Hứa Phương Hoa bị bỏ quên ở bên cạnh, mê mẩn cười nói.
“Cô Hứa, vẫn biết tới cơ à?”, Lôi Tuấn cười quái gở.
“Chuyện này có thể trách em được sao?”
Hứa Phương Hoa phản bác: “Anh nhiều tiền quá, em sắp mệt chết luôn rồi!”
“Anh chị thế này có ổn không đấy?”
Hứa Nhã Y ở đằng sau, chống nạnh nói: “Bố con thân thiết, vợ chồng tình tứ, em giận rồi đây này!”
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
“Hì hì…”
Cả gia đình ba người cười ầm lên, khiến Hứa Nhã Y trợn trắng mắt.