Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full) - Chương 376: Từ biệt
Lôi Tuấn đột nhiên nâng cằm Hạ U Nguyệt lên, nghiêm túc nhìn cô ta…
“Đi, đi uống rượu với tôi”, anh lại cười đùa.
“Tôi biết, có lẽ tôi không xứng”, Hạ U Nguyệt cúi đầu nói.
“Cô là Lang Vương mới, chúng ta không phải cùng một loại người, làm bạn không tốt sao?”
Lôi Tuấn hỏi ngược lại một câu, tiếp tục kéo Hạ U Nguyệt trở về.
“Anh Tuấn!”
Hạ U Nguyệt đột nhiên kêu lên: “Ở thêm vài ngày rồi hãy đi có được không?”
“Trên thế giới này, ngoài các anh em thì người quan trọng nhất chính là vợ con tôi”.
Lôi Tuấn không trả lời thẳng, nhưng câu nói cuối cùng của anh đã là đáp án rõ ràng nhất rồi.
Trở về bên đống lửa, bọn họ lại tiếp tục vui chơi hết mình.
Lôi Tuấn vẫn đang uống hết chai bia này tới chai bia khác.
Một chiếc xe ngựa được dắt tới.
Đám đông nhanh chóng vây quanh chiếc xe ngựa này.
Lôi Tuấn và các anh em được mọi người đưa lên trước.
Hạ U Nguyệt đứng cạnh xe ngựa, vén tấm da thú trên xe ngựa lên.
Trong xe là những miếng vàng chói mắt.
Lôi Tuấn nhíu mày lại. Dưới ánh lửa, anh nhìn thấy rõ, đa phần vàng đều là các món trang sức, to nhỏ đủ cả…
Lúc này, Hạ U Nguyệt tháo chiếc vòng tay vàng của mình xuống, nhẹ nhàng bỏ vào trong xe ngựa.
“Nước Thiên Lang hỗn loạn nhiều năm, trước mắt tôi chỉ có thể góp được năm ngàn lượng vàng”.
Hạ U Nguyệt nhìn Lôi Tuấn, khẩn cầu: “Nhưng tôi hứa sẽ dùng thời gian ngắn nhất để tích cóp đủ năm ngàn lượng còn lại, mau chóng đưa tới tay Nam Thiên Vương”.
“Vạn lượng vàng!”
Lôi Tuấn đột nhiên cảm khái một câu.
Anh cầm một nắm vàng, rồi lại ném vào xe ngựa.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn xuống đất, rồi lại nhìn đám đông dưới ánh lửa.
“Nữ vương U Nguyệt cao quý!”
Lôi Tuấn bỗng túm lấy tay Hạ U Nguyệt, nói to rõ: “Trước giờ Thiên Vương Thần Điện không cò kè mặc cả. Lúc này cô không kiếm đủ được vạn lượng vàng, vậy thì tôi lấy năm ngàn lượng này kiểu gì?”
“Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi”, Hạ U Nguyệt lập tức nói.
“Nhưng tôi có một đề nghị”, Lôi Tuấn tiếp tục nói.
Nghe vậy, Hạ U Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
“Đợi đến khi nước Thiên Lang trở nên hưng thịnh, cô trả lại tôi gấp đôi, ha ha ha…”
Nói xong câu ấy, Lôi Tuấn cười thật to.
Tứ Đại Thiên Vương và bốn cô gái Niên Hoa đồng thời đi theo anh.
“Cảm ơn anh Lôi!”
Nữ vương U Nguyệt lại quỳ xuống một lần nữa.
“Cảm ơn anh Lôi!”
Ngay tức khắc, dân chúng quanh các đống lửa bên ngoài Dương Thành quỳ xuống theo.
Đối với Lôi Tuấn, có lẽ năm ngàn lượng vàng này không là gì cả, nhưng đối với nước Thiên Lang hiện giờ thì lại vô cùng quan trọng.
“Nữ vương…”
“Nữ vương U Nguyệt…”
“Cô mau đứng lên đi!”
Dân chúng Dương Thành nhẹ giọng khuyên bảo.
“Chị, người ta đi xa rồi!”
Tiểu hoàng tử Hạ Mãn kéo Hạ U Nguyệt lên.
Hạ U Nguyệt nước mắt giàn giụa, ngước mắt nhìn theo…
Bóng dáng cao lớn của Lôi Tuấn và các anh em càng lúc càng xa.
“Cứ đi như thế sao?”
Hạ U Nguyệt hốt hoảng, đuổi tới đống lửa cuối cùng.
Lôi Tuấn đã đi rất xa, đột nhiên lại dừng bước.
Anh dừng lại, nhưng các anh em của anh lại lẳng lặng đi qua người anh.
Lôi Tuấn xoay người, trông thấy Hạ U Nguyệt bên cạnh đống lửa hừng hực.
Ánh lửa chiếu lên, khuôn mặt cô ta đỏ rực.
Trong màn đêm ấm áp nơi thảo nguyên Nam Vực, gương mặt của cô ta thăm thẳm xa xôi, như vầng trăng khuyết ở trên bầu trời…
…
Nước Thiên Lang đã được bình định.
Tạm thời Nam Vực cũng không có chiến tranh.
Lần này chinh chiến phía nam, trong toàn bộ đội quân hộ quốc Hoa Hạ, chỉ có binh lính tướng sĩ ở Lương Trấn tham dự vào trận chiến thiết kỵ.
Ngay cả tướng quân hộ quốc Hình Hạo Cường cũng không đụng tới một binh một tốt nào.
Ai mà ngờ được rằng muốn đánh bại nước Thiên Lang cần phải giải quyết từ nội bộ?
Ai mà ngờ được rằng Lôi Tuấn quen biết với công chúa U Nguyệt?
Bất kể thế nào thì kết quả cuối cùng là Hoa Hạ chiến thắng, Thiên Vương Thần Điện chiến thắng.
Đối với toàn bộ Hoa Hạ, đây là một chuyện đáng mừng.
Lôi Tuấn không dừng lại thêm, quyết định về thành Thiên Hoa ngay.
Tứ Đại Thiên Vương tạm thời không có chuyện gì, đòi đi cùng anh.
Lôi Tuấn đã đồng ý.
Hiếm khi các anh em được họp mặt, không thể chỉ đánh trận được, thỉnh thoảng tụ tập với nhau cũng là chuyện bình thường.
…
Một đội ngũ đang chờ đợi ngoài thành Thiên Hoa.
Đây không chỉ đơn giản là các mối quan hệ giữa người và người nữa rồi. Lúc này, Lôi Tuấn đã được coi là anh hùng của Hoa Hạ.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh là một đám trẻ con đã ôm hoa tươi chạy tới.
“Chào mừng chú Kim Thiên về nhà”.
“Chú ơi, chú là anh hùng của cháu!”
“Sau này lớn lên, cháu cũng muốn bảo vệ nước nhà”.
Trẻ con luôn sùng bái anh hùng, nhảy cẫng lên hoan hô.
Lôi Tuấn cũng rất vui vẻ.
Mặc dù anh không thích phô trương, nhưng đúng là anh làm chuyện tốt thật, vậy nên cũng chẳng có gì phải ngại.
Tứ Đại Thiên Vương đeo vòng hoa trên cổ, trêu chọc lũ trẻ, dáng vẻ đắc ý.
Không chỉ có người của trụ sở Thiên Vương Thần Điện ra khỏi thành nghênh đón, mà bên sở tác chiến cũng có không ít người.
Ngoài ra còn có trưởng quan thứ năm Lôi Ngạo Phong ở thủ đô. Anh ta dẫn người thuộc các lĩnh vực ở thủ đô tới thăm hỏi, đích thân tới thành Thiên Hoa chúc mừng, đồng thời còn đưa ra giấy ủy nhiệm Lôi Tuấn làm trưởng quan độc lập ở phủ tổng thống Hoa Hạ.
“Anh cả, ý anh là phủ tổng thống không định cho tiền hả?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Sao lại thế được!”
Hiện giờ Lôi Ngạo Phong đang giữ chức vị quan trọng, nhưng vẫn cung kính nói: “Tiền thì vẫn phải có chứ, anh về là sẽ xử lý ngay. Lần này anh tới là để thay mặt người nhà hỏi thăm em”.
“Mọi người trong nhà vẫn ổn chứ?”, Lôi Tuấn vô thức hỏi.
“Em ba yên tâm, tất cả đều ổn, chỉ có điều mọi người đều rất nhớ em”.
“Có thời gian em sẽ về thăm nhà…”
Lôi Tuấn vẫy tay với Kim Bưu ở gần đó, cười nói: “Anh cả, tới rồi thì ở lại vài ngày đi, cậu Kim Bưu đây sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh. Em không kè kè bên cạnh anh nữa”.