THIÊN KIM THẬT VIẾT VĂN LINH DỊ BẠO HỒNG - Thích Tuyền - Chương 4
Thái độ hời hợt của cô khiến Thích tiểu đệ giận điên lên, cậu ta càng được thể lớn giọng: “Cô có thái độ gì thế? Coi thường tôi? Cô ngày nào cũng ăn không ngồi rồi mà lại dám coi thường tôi?!”
Thích Tuyền: “…”
Cô bất đắc dĩ mở miệng: “Không phải cậu cũng ăn không ngồi rồi à?”
Đời trước Thích Tuyền không thích giao tiếp với người khác, đời này càng không thích, cô chỉ đáp trả vì cảm thấy ngứa tai thôi.
Thích Uyên nghẹn lời, mặt đỏ bừng, cậu ta siết chặt nắm tay, nói: “Tôi là vị thành niên, ăn không uống không của nhà mình thì sao nào?”
“Lúc tôi vị thành niên không ăn không uống không trong nhà.” Thích Tuyền bình tĩnh đáp trả.
Thích Uyên: “…”
Cậu ta vừa xấu hổ vừa buồn bực nhưng đồng thời trong lòng cũng thấy ngờ vực.
Nếu là trước kia Thích Tuyền đã phẫn nộ gào lên từ lâu rồi, sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy? Không phải đang ủ mưu gì đấy chứ?
Ngược lại mẹ Thích nghe vậy, trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Bà nhìn đứa con gái ruột gầy yếu của mình, hiếm khi dịu dàng nói: “Trước kia để con phải chịu khổ rồi, về sau không cần phải làm gì cả, nhà ta có thể nuôi con cả đời.”
Nói cho cùng vẫn là Thích gia nợ cô.
Thích Tuyền ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ đột nhiên toát ra vài phần khí chất trầm tĩnh tao nhã, “Cảm ơn. Bất quá con tìm được công việc rồi.”
“Đừng nói là lại đi làm phục vụ quán cà phê đấy nhé?” Thích Uyên cười nhạo một tiếng.
Lúc nhà họ Thích tìm thấy cô thì Thích Tuyền đang làm phục vụ trong quán cà phê, chuyện này luôn là nguồn tư liệu sống để Thích Uyên lôi ra trào phúng cô.
Lúc này cha Thích và anh cả Thích cũng dừng đũa.
“A Uyên, em đừng nói thế.” Thích Ánh Tuyết cười nhẹ, “Công việc không chia sang hèn, A Tuyền muốn làm gì cũng được.”
Xưa giờ Thích Uyên rất thân với cô ta, nghe thế chỉ hừ lạnh một tiếng, cậu ta liếc Thích Tuyền, định đợi cô tuyên bố công việc mới rồi lại cười nhạo cô tiếp.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thích Tuyền thong thả ung dung tuyên bố: “Con không thích ra ngoài giao tiếp nên từ nay về sau sẽ ở nhà viết tiểu thuyết thôi. Trang web Thành văn học Tiêm Khiếu, bút danh ‘Bạch Thủy Chân Nhân’, nếu rảnh mong mọi người ủng hộ.”
Mọi người: “…”
—-
Người một nhà yên lặng ăn xong bữa sáng rồi lục tục ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Thích Tuyền và Thích Uyên.
Lúc này đang giữa kỳ nghỉ hè, Thích Uyên vừa thi đại học xong, là thời điểm chơi điên nhất, mấy ngày qua đều không ở nhà, nhưng vừa nãy bị bản mặt dày của Thích Tuyền làm cho kinh hãi nên đột nhiên cảm thấy ra ngoài chơi cũng chẳng có gì vui.
Những người khác trong nhà họ Thích không có hứng thú với tiểu thuyết của Thích Tuyền, chỉ coi đó là trò trẻ con, riêng cậu ta lại muốn thử xem người chỉ có bằng cấp ba như Thích Tuyền có thể viết ra áng văn chương cười muốn rụng răng nào.
Cậu ta xoa tay hầm hè, đã chuẩn bị sẵn sàng lôi tiểu thuyết Thích Tuyền viết ra làm tư liệu sống mới giễu cợt cô.
Trước kia cậu ta không thích đọc tiểu thuyết, chỉ nghe loáng thoáng Thích Tuyền nói gì mà “thành văn học Tiêm Khiếu”, cũng không rõ là những chữ nào, cậu ta cầm điện thoại, tùy tiện gõ mấy chữ ghép vần ra, thế mà có trang web tên là “thành văn học Tiêm Khiếu” thật.
Bút danh là gì nhỉ? Bạch Thủy Chân Nhân?
Cái này thì dễ đoán hơn, chữ “Tuyền” tách ra thành “Bạch Thủy”, lấy tên bút danh cũng đơn giản thô bạo như vậy, đúng là cái đồ nhà quê!
Dựa theo bút danh để tìm, thật đúng là tìm ra một tác phẩm, tên là《Nhật Ký Hào Môn, mới chỉ đăng một chương.
Thích Uyên âm thầm cười lạnh, Nhật Ký Hào Môn cơ đấy, đồ nhà quê không đợi được nữa muốn khoe khoang với đám người trên mạng rồi à? Đúng là tầm nhìn nông cạn!
Phần văn án chỉ có một câu lại càng chứng minh suy nghĩ của cậu ta là chính xác.
Với thái độ đầy phê phán, cậu ta nhấn vào chương 1.
[Tôi tên Tề Bạch Thủy, có thân thế hết sức máu chó. Hai mươi hai năm trước nhà họ Tề, hào môn số một số hai Giang Thành đánh mất con gái ruột, mà đứa con gái ruột ấy lại chính là tôi.
Lúc nghe được thư ký của cha ruột tường thuật lại chân tướng thân thế của mình ở quán cà phê đang làm thêm, tôi cảm thấy hết sức buồn bực.]