Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL) - Chương 324 Một đao kinh thế!
Lúc này Ninh Dạ lại chẳng hề quan tâm tới mọi chuyện.
Cảnh giới của y mới là Hoa Luân, trong trận chiến tranh cấp bậc diệt thế này, y cực kỳ bé nhỏ, cho nên Ninh Dạ cũng lười ra tay, y đặt chú ý vào Tri Vi giới.
Thân là tu sĩ Hoa Luân, trong giới này hắn có thể coi là ‘trụ cột trung đẳng’, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp của Trường Thanh giới.
Đến cảnh giới Vạn Pháp, đã có tư cách tu luyện nguyên thần, tìm hiểu thiên địa.
Vì vậy Ninh Dạ phát hiện, trong thế giới này mình có cảm giác khác thường.
Ồ?
Ninh Dạ phát hiện Cấn Tự Bí ẩn trong cơ thể đang rục rịch như muốn hành động.
Đó là một cảm thụ thiên địa, hiểu rõ huyền bí trong đất trời, kích động như muốn phá giới phi thăng.
Quả nhiên Cấn Tự Bí còn có hiệu quả với việc phá giới phi thăng?
Nhưng bây giờ thực lực của Ninh Dạ còn thiếu, cho dù có Cấn Tự Bí cũng không thể phá thiên được. Dị động của Cấn Tự Bí chủ yếu là vì hành động phá thiên của ba vị lão tổ.
Ninh Dạ đè nén Cấn Tự Bí đang xao động, lại vận chuyển Càn Tự Bí.
Càn Tự Bí đứng đầu Cửu Bí, có thể lý giải vạn pháp, thông hiểu vạn vật, trong thế gian không còn lý lẽ gì mình không hiểu được, không còn đạo gì mình không ngộ được.
Tuy bí này chưa thật sự hoàn thành nhưng nó vẫn có vô số huyền ảo, có thể hỗ trợ lý giải, tìm hiểu.
Tri Vi giới là tiểu thế giới, pháp tắc đại đạo có hạn, huyền bí cũng có tận cùng, vì vậy Ninh Dạ vui mừng phát hiện, khi y sử dụng Càn Tự Bí, huyền bí trong Tri Vi giới này như cánh cửa rộng mở, từ từ trải ra trước mắt y.
Vô số huyền bí hiện lên trong mắt Ninh Dạ, đó là từng lý lẽ của đại đạo, từng quy tắc biến hóa, tất cả đều ở trong đó.
Ninh Dạ cảm ngộ thỏa thích, khí cơ trong cơ thể phun trào, từng luông đao khí vô hình bộc phát.
Sát Khí đao!
Sát Khí đao là lưỡi đao pháp thuật, vẫn bị lực lượng pháp thuật hạn chế, tuy có thể mượn uy lực của thiên địa nhưng chưa đạt tới cấp bậc đao của nguyên thần. Nhưng thời khắc này Ninh Dạ lĩnh ngộ quy tắc của Tri Vi giới đã có thành quả, đao khí bừng bừng, bỗng có đôi chút khí thế của Sát Thần đao.
Suy nghĩ xoay chuyển, bay lên bầu trời, từng luồng đao khí sắc bén chém lên đám tu sĩ Tri Vi giới đang lao đến, nơi ánh đao lướt qua tất cả đều tan thành tro bụi, thủ đoạn mạnh mẽ không hề thua kém Tứ Cửu Nhân Ma.
Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng không khỏi kinh ngạc, liếc mắt nhìn sang phía y: “Thằng nhãi khá lắm, quả nhiên ngộ tính rất cao, chỉ trong giời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ được một phần pháp tắc đại đạo của Tri Vi giới, dẫn dắt để bản thân sử dụng. Đã thế, lão phu sẽ giúp ngươi một tay.”
Nói đoạn giơ ngón tay ấn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ chỉ cảm thấy khí thế tăng vọt, một luồng lực lượng hùng hồn tỏa ra.
Lòng bỗng có cảm giác, đột nhiên ngưng tụ tất cả lực lượng thành một luồng đao mang, bổ thẳng lên trời, đồng thời hô to: “Ba vị lão tổ hãy ra tay theo ta!”
Đao này không chém về phía ai, mà chém lên thiên cung trên không trung.
Ba vị lão tổ đang phá thiên không phải hạng ngốc, lập tức nhìn ra đao này của Ninh Dạ ẩn chứa huyền cơ, cùng ra tay theo. Bốn người liên thủ tạo thành một lực lượng phá thiên cường đại, đánh lên không trung.
Một đao kinh thế!
Chỉ thấy thiên cung kia bị nhát đao này chém thành hai nửa, đao phong còn chưa suy giảm, bắn thẳng lên trời, hóa thành ánh sáng khai thiên.
Ầm!
Trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.
Bầu trời, đã bị phá!
Trong lúc Tri Vi giới còn đang chiến đấu, Khâu Mộng Sơn ở bên ngoài cũng chẳng hề nhàn rỗi.
Khi đó, Khâu Mộng Sơn vừa hút Nguyên Cực Thần Quang vào tay, còn chưa kịp hành động gì thì tâm thần đã có dị động, chỉ thấy Nguyên Cực Thần Quang trong tay biến hóa, tỏa ra ngàn vạn luồng hào quang, không ngờ lại biến mất không còn tung tích.
“Huyễn Linh Không Động?” Khâu Mộng Sơn hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Tần Thì Nguyệt, cười khà khà: “Chơi chiêu hay lắm, còn dám dùng trò hề này trêu chọc ta?”
Tần Thì Nguyệt giơ tay lên, dải Nguyên Cực Thần Quang đã xuất hiện trên cô tay cô, đáp lời: “Khâu thượng tiên cũng vậy thôi! Nếu không có Hắc Bạch thần cung, chắc bây giờ ta đã là tù nhân trong Tri Vi giới?”
Nếu bị Tri Vi giới hút lấy, thậm chí còn yêu thú kia cũng chưa chắc đã dẫn bọn họ trốn thoát được. Cũng may từ đầu Tần Thì Nguyệt đã chẳng tin Khâu Mộng Sơn.
Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Con bé này thú vị lắm, xem ra tới chỉ có thể dùng sức thôi.”
Nói đoạn giơ tay chộp về phía Tần Thì Nguyệt.
“Chỉ e ngươi không làm được!” Một tiếng gầm trầm trầm vang lên, chân trời lóe lên một luồng sáng đỏ máu.