THẾ TỬ PHI DƯƠNG KHIẾT - Cát Nguyệt Y Sương - Chương 5 - Chuyện Không Ngờ Đến
Hắn nhếch miệng cười, quay sang nhìn thẳng quan sát vẻ mặt của Phó Trí Cương, thật nực cười để xem vẻ mặt này sẽ ra sao, khi biết người mình cầu hôn lại có người trong lòng.
Lý Dương Khiết, lúc này nắm chặt tay đứng cũng không xong, ngồi cũng không yên, đến cuối cùng là chuyện gì ngay cả nàng đại ca cũng không nói, nhìn một nhà Lý gia nàng tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng bên trong nội tâm lúc này đã căng thẳng đến cực điểm, dặn lòng bình tĩnh nghe trước tính sau.
Lý Đắc Vũ nhìn Mẫn Hoa nhị công chúa, thầm nhìn nàng cười ra hiệu trấn an sẽ không sao cho nàng an lòng trở lại. Mẫn Hoa công chúa biết hắn đã quyết nói ra lời hứa năm đó, nàng cảm thấy thật hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt, cuối cùng ngày này cũng đến.
Tiếng nói dõng dạc, vang lên thật to của Lý Đắc Vũ lúc này vang lên: “Xin thứ cho thần mạo muội nói thẳng, từ rất lâu Mẫn Hoa nhị công chúa là người trong lòng của hạ thần, ngày khi chuẩn bị xuất chinh, thần đã hứa với nàng đợi thần trở về, nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ lớn nhất để mọi người của Tống Thiên Quốc này đều biết, nàng là người hạ thần yêu nhất, được công lao lớn như ngày hôm nay, thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn Mẫn Hoa nhị công chúa cho hạ thần, Lý Đắc Vũ này tuyên bố đời này chỉ có một người thê tử là nàng, sống suốt quãng đời còn lại, tuyết đối sẽ không có tam thê tứ thiếp, nếu thần phản bội lời hứa này sẽ tự kết liễu đời mình.” Vừa nói xong Lý Đắc Vũ dập đầu xuống nền thảm.
Lý Dương Khiết khi nghe xong chấn kinh, Huynh ấy đại ca, từ khi nào quen biết nhị công chúa chứ, nàng quay sang nhìn mẫu thân mình bà cũng đang nhìn phụ thân nàng, Lý gia lúc này bị lời nói của Lý Đắc Vũ làm cho không thể tin được. Như vậy chỉ có thể là Mẫn Hoa công chúa cùng đại ca nàng có tình ý với nhau rồi.
Phó tể tướng, đột ngột đứng dậy: “Hoàng thượng, ngài tuyệt đối không được chấp nhận mối hôn sự này, ngày từ đầu nhi tử của hạ thần đã là người cầu hôn nhị công chúa trước, hà cớ gì phải để cho người khác tranh vào cướp của nhi tử thần.
Lý thừa tướng khi nghe lời này cả giận đứng lên định phản bác lại lời nói của lão già này, chưa kịp đã bị Lý thái sư Lý Hà Uy ấn ngồi xuống trở lại.
Ông nhìn thẳng vào mắt của Phó tể tướng, ánh mắt sắc như dao lạnh giọng nói: “Phó Thành Hoằng, nói như vậy là có ý gì, ngươi là đang phán đích trưởng tôn của Lý gia ta là đang cướp mối lương duyên này của nhi tử Phó gia các người hay sao, từ nhỏ Vũ nhi nó đã được đưa vào cung, cùng nhau học tập với các vị hoàng tử, luận về võ công tài trí, bắn cung chỗ nào cũng cách xa cao hơn nhi tử ngươi mấy phần, đừng trách ta tại sao không nói thẳng với người, cẩn trọng lời nói của mình.”
Tam Hoàng tử Tống Hiểu Phong, nhi tử của Hiền Phi đáp lời: “Lý thái sư nói rất đúng, luận về võ nghệ của Lý tướng quân, huynh ấy có thể cũng bỏ xa ta mấy phần, nhớ khi còn nhỏ huynh ấy tuy có hơi nghỗ nghịch, nhưng mọi thứ không thể không nói huynh ấy là người tài, có thể xứng đôi với nhị hoàng tỷ là điều chính đáng.
Phó Hoàng hậu đang thấy mọi thứ có lợi, đều chuyển qua cho Lý Đắc Vũ, nàng nắm chặt móng như muốn đâm vào lòng bàn tay: “Hoàng thượng, Trí Cương đệ ấy tuy không giỏi bằng Lý tướng quân, nhưng là một anh tài là người có thể tin tưởng, cũng là người tới trước tự hạ mình cầu hôn nhị công chúa, nếu như hôn sự này được ban cho Lý tướng quân, chẳng khác nào là đang đánh vào mặt phụ thân thần thiếp.
Tống Tu Kiệt, thật sự muốn cười to vào mặt lão yêu bà này, nói dối cũng không chớp mắt, Phó Trí Cương thật sự làm cho người ta cảm thấy tin tưởng yên tâm hay sao, chưa có chính thê nhưng hắn ta đã nạp vào cửa mấy ả nữ nhân làm thiếp, như thế là chính trực sao thật làm người ta đáng ghê tởm. Câu nói tự hạ mình của bà ta sao không tự tay tát vào mặt mình tử xem, Phó Trí Cương xách dày cho nhị công chúa cũng không xứng.
Khuôn mặt Phó Trí Cương lúc này biến hoá liên tục, Mặt hắn ta đã đen lại từ lâu, người hắn dùng mọi cách cầu hôn đã có ý trung nhân từ lâu, chả trách luôn tìm cách từ chối né tránh hắn, Tống Tu Kiệt bắt gặp vẻ mặt này của hắn ta cảm thấy khinh thường.
An hầu gia phụ thân của An Kha Nguyệt, im hơi lặng tiếng lúc này phản bác lại lời nói của Phó hoàng hậu: “Hoàng Hậu nương nương, thốt ra những lời nay không tự cảm thấy thẹn với lòng hay sao, hay vì là người nhà mà thiên vị bao che, theo ta được biết đệ đệ của người cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“An hầu gia nói rất có lý, ai mà không biết ở phía sau cho người làm chìm xuống vụ việc, nhưng đừng tưởng đức hạnh như thế có thể qua mặt được chúng ta, người thấy hạ thần nói có đúng không hoàng hậu nương nương.” Lễ bộ thị lang cười đầy ẩn ý nói.
Phó tể tướng giận đến nỗi chỉ tay từng người một: “Nhi tử của ta làm sao, thì chính Phó Thành Hoằng ta tự biết, các ngươi thì biết cái gì, một đám chỉ nói theo ức hiếp người.”
Tống đế đập bàn thật mạnh: “Được rồi, tất cả đều im miệng, ngồi xuống hết cho trẫm, xem đây là đâu tranh luận qua lại, còn ra thể thống gì nữa.”
Trần quý phi nhìn thấy vậy, liền vuốt ngực cho Tống đế: “Hoàng Thượng, người bớt giận ảnh hưởng tới long thể.”
Tống Tư Nhuệ quay qua nhìn Mẫn Hoa công chúa im lặng vẫn chưa nói câu nào: “Hoa nhi, mau nói cho phụ hoàng nghe, trong hai người họ con để ý người nào hơn, nếu con thật sự muốn tự mình chọn lấy, phụ hoàng nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Mẫn Hoa nhị công chúa nhìn Trần Qúy Phi, thấy bà gật đầu cổ vũ, làm cho nàng lấy hết dũng khí nói ra lời nói của mình, không thể để một mình chàng ấy chịu một mình được. Nàng đứng dậy đi tới giữa chính điện quỳ xuống bên cạnh Lý Đắc Vũ, nắm chặt lấy tay chàng.
“Phụ hoàng, Hoa nhi từ lâu đã cùng với chàng ấy hứa hẹn ở bên nhau trọn đời, con thật sự thích chàng muốn là thê tử kết tóc với huynh ấy, Phụ hoàng cũng biết là nữ nhi đã qua tuổi cập kê nhưng vẫn không chịu gả đi, làm phụ hoàng phiền muộn là lỗi của Hoa nhi thật xin lỗi người, chàng ấy là người con chờ đời, chàng cũng là người con muốn ở bên cạnh đời đời kiếp kiếp, nữ nhi chỉ mong phụ hoàng chấp thuận mối hôn sự này.” Mẫn Hoa nhị công chúa, nước mắt rơi từng giọt trên gò má nàng làm người ta thương tiếc.
Trần quý phi đỏ mắt trộm lau đi khóe mắt, con bé là nữ nhi duy nhất của bà cũng là tâm can bảo bối của bà, thấy nàng như vậy lòng nàng đau như cắt.
Lý Đắc Vũ ôm lấy đôi vai, giúp nàng lau đi nước mắt, hắn thật sự không chịu đựng được khi thấy nàng khóc như vậy: “Hoàng Thượng, xin người làm chủ cho chúng thần.”
Trần Qúy phi nhìn Tống đế: “Hoàng thượng, thiếp chỉ có một nữ nhi là Hoa nhi, cả đời này con bé được hạnh phúc là nguyện vọng duy nhất của thần thiếp, chỉ mong con bé có thể luôn an nhiên đã làm cho thiếp cảm thấy an lòng rồi, thiếp thỉnh cầu người hãy chấp nhận ban hôn cho Hoa nhi cùng Lý tướng quân.
Tống đế, thấy một đôi tương thân tương ái quả khiến người ta cảm thấy thương cảm, dù sao đây cũng chính là nữ nhi mà ông nhìn lớn lên, nói không thương yêu thì sao có thể, chính vì thế khi nàng từ chối các mối hôn sự ông đều chấp nhận không nửa lời oán trách ép buộc nàng gả đi.
“Được, Lý Đắc Vũ ngươi nghe cho kỹ đây, sau này trẫm giao Hoa nhi cho ngươi, nếu dám làm con bé đau khổ, làm chuyện gì có lỗi khó chấp nhận nào ta sẽ tự mình làm cho ngươi cả đời này không ngẩng đầu lên được, phải đối xử tốt khoan dung che chở cho nó hết suốt cuộc đời. Về phần Hoa nhi phụ hoàng sẽ ban phủ công chúa cho con, lúc nào nhớ Trần quý phi đều có thể tiến cung vào thăm, nơi này mãi mãi là nhà của con, sắp xếp chọn ngày lành cử hành hôn. lễ.” Tống đế nói từng chữ chắc chắn ban hôn đã được đề ra.
Lý Đắc Vũ cùng với Mẫn Hoa nhị công chúa mừng rỡ nhìn nhau, dập đầu xuống đồng thanh nói: Thần, nữ nhi, tạ chủ long ân.
Các thần tử đứng lên, kính rượu cùng nhau vang lên những tiếng chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Lý Gia có tin mừng.
Tống đế thần sắc hơi mệt liền nói: “Tới đây thôi, trẫm có hơi mệt bãi triều đi.”
“Cung tiễn hoàng thượng thánh an.” Các đại thần cùng nhau lên tiếng.
Một nhà Lý Dương Khiết chuẩn bị đi ra cửa cung xuất phát về Lý phủ, nàng vừa đi vừa suy nghĩ, mừng cho đại ca vì đã được cưới người mình thương yêu, cũng lo lắng nếu khi nãy không có các triều thần lên tiếng nói giúp, chẳng phải hôn sự này sẽ rơi vào tay hoàng đệ của Phó hoàng hậu hay sao. Đang suy nghĩ nàng bỗng đụng vào lòng ngực của nam nhân được người nọ ôm lấy, nàng dường như nằm trong lòng người nam nhân ấy, ngước lên nhìn bắt gặp gương mặt quen thuộc, quên cả việc dãy dụa nàng với hắn cứ đứng nhìn nhau trong tư thế này.
Tống Tu Kiệt thấy nàng vừa đi, vừa suy nghĩ không cẩn thân đi tới bậc thang cũng không biết, thế là hắn liền đi nhanh tới kéo đỡ lấy nàng vào lòng, không biết từ bao giờ hắn lại quan tâm đến một nữ tử là nàng, khi nhìn vào mắt nàng hắn thấy sâu bên trong mắt phản chiếu hình ảnh của Tống Tu Kiệt hắn, bỗng sợi tóc mai nàng rơi xuống hắn dơ tay vén qua một bên giúp nàng.
Định thần lại nàng liền đẩy Tống Tu Kiệt ra, đứng vững trở lại: “Tiểu nữ cảm ơn sự giúp đỡ của thế tử, đã đỡ ta.”
“Nàng là tiểu muội muội của Lý thừa tướng sao, trước ta đã từng nghe huynh trưởng nàng nhắc đến nàng rất nhiều.” Tống Tu Kiệt, nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống không dám nhìn thẳng như trong đại điện, làm hắn nổi lên tâm tư muốn trêu đùa nàng.
Lý Dương Khiết, thấp giọng nói: “Chính là tiểu nữ.”
Đột nhiên hắn đi tới trước mặt nàng, chỉnh lại vạt váy bị nếp nhăn đi của nàng, nhìn vào cách làm này của hắn nàng liền quên từ chối không cho hắn đụng vào, thật không ngờ Tống thân vương thế tử được đồn đại tàn nhẫn này lại có thể dịu dàng giúp nàng chỉnh lại y phục cho chỉnh tề, chìm trong suy nghĩ.
“Lại đang suy nghĩ chuyện gì, hửm?” Giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe.
Lý Dương Khiết, đáp lời: “Thật làm phiền thế tử gia, tiểu nữ phải đi thật nhanh về, phụ mẫu còn đang chờ ta sợ là họ sẽ lo lắng, cáo từ.”
Lúc đi ngang qua, nàng bị hắn nắm lấy tay kéo lại, ghé sát vào người nàng nói: “Tống Tu Kiết là tên ta, nhớ cho thật kỹ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau Lý Dương Khiết.
Nàng giật mình, hắn biết cả tên của nàng, không nói lời nào nàng liền dứt khoát nâng váy đi thật nhanh ra cửa cung.
Tống Tu Kiệt cười nhìn vào bóng lưng nàng rời đi, lúc nãy ôm nàng vào lòng nắm lấy tay nàng, dường như hắn cũng không bài xích mà cảm giác rất khó tả, hắn không biết đôi mắt của mình hiện lên ôn nhu khi nhìn theo nàng từ lúc nào không hay tới.
Lý Dương khiết lúc này đã về đến Lý Phủ, nàng trằn trọc lăn qua lăn lại, mãi vẫn không ngủ được, suy nghĩ về hắn, không được tại sao mình lại nghĩ về hắn như vậy chứ, trái tim nàng đập thật nhanh khi nhớ lại gương mặt Tống Tu Kiệt nhìn vào nàng. Nhớ lại hắn vì nàng mà chỉnh vuốt lại y phục bị nếp nhắn, còn nói sẽ gặp lại nhau, nàng tự dặn lòng chỉ là vô tình chạm mặt nhau thôi, liền nhắm mắt cố gắng ngủ thiếp đi.