Tóm tắt
Thẳng đến khi một âm thanh không ngừng vang trong não “Không phải buổi tối đâu! Nên kéo màn đi biết không! Kéo màn! Nhanh tỉnh lại đi!” Tiểu Thất đành phải mở hai mắt, lần nữa hoài nghi bản thân lúc trước đã lựa chọn sai, chả phải chỉ là làm mất bản thể ở chỗ thời không hỗn loạn thôi sao? Từ từ tìm là được rồi, tại sao lại muốn dùng cái thứ hệ thống trói buộc cứ lãm nhãm suốt ngày này? Chẳng lẽ đây là ý nghĩa của câu nói trong truyền thuyết “Của rẻ là của ôi” sao?
Hiện thêm