Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư - Chương 150: Ngươi nên cảm thấy may mắn
“Các ngươi còn chờ cái gì? Muốn không bị người khác bắt nạt, muốn bảo vệ bản thân, muốn có thực lực để không ai có thể điều khiển vận mệnh cách ngươi, như vậy, cầm đao lên, giết chúng”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.
Đám tiểu yêu hơi mím môi, sau đó, lần lượt từng người cầm lên đao.
Một màn huyết tinh xuất hiện, do đám tiểu yêu chỉ là những đứa trẻ, lực lượng lại có bao nhiêu? Khi chúng cầm lên đao chém vào những tên yêu tộc bị treo lên kia, thật sự thì gây ra vết thương chí mạng không có cái nào, chỉ là tạo ra trên người chúng những vết cắt nhỏ.
Mà lại khi thấy không thể giết được mấy tên yêu tộc, đám tiểu yêu lại điên cuồng gào thét chém liên tục.
Nhìn đám yêu tộc trên người vết cắt vô số, mấy người Hạ Thần dùng tay đỡ trán. Cái này mẹ nó là chuyện gì a.
Các ngươi trực tiếp đâm vào cổ không phải tốt hơn sao? Cần gì phải hành hạ chúng như vậy?!
Đám yêu tộc bị treo lên kia không có bất kỳ ai bị giết chết, mà là bị hành hạ tới chết.
Nhìn cảnh này, Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu.
Mấy đứa nhỏ này, nhỏ tuổi nhất mới có 10 tuổi, lớn nhất là tiểu Nguyệt 12 tuổi. Có thể làm tới bước này đã rất không bình thường rồi. Thế là hắn liền để cho Tiêu Nhược Thủy cùng mấy người Hạ Thần ở lại bảo vệ chúng, hắn cùng Lạc Thiên Y mang theo những tên tiểu yêu khác tiến về ngôi làng gần nhất.
“Ngươi không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao? Dù cho ngươi muốn bồi dưỡng chúng, nhưng hiện tại chúng lại làm được cái gì? Ngắn nhất cũng muốn năm năm sau chúng mới có thể tu luyện, để có thể có thực lực thì cũng cần 10 năm”.
“Bỏ ra 10 năm để bồi dưỡng, không đáng”. Trên đường di, Lạc Thiên Y nói.
“Ta cũng không định bồi dưỡng chúng thành võ giả”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Chẳng lẽ ngươi định để chúng tu luyện theo kiểu của ngươi?”.
“Không, không phải. Từ từ ngươi sẽ biết, không cần tới 5 năm, chúng sẽ có thực lực tương đương Ngự Linh cảnh võ giả. Mười năm, chúng sẽ có thực lực như ngươi bây giờ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Hắn là nhắm tới biến chúng thành một cái ma văn sống.
Hắn có cái ý nghĩ, chính là tạo ra một cái yêu đan, đem yêu đan đưa vào trong cơ thể đám tiểu yêu kia. Sở dĩ chỉ khi đạt tới 15 tuổi mới có thể tu luyện, chính là vì cơ thể không chịu đựng được nguyên khí. Nhưng nếu như là một dạng năng lượng ôn hòa đây?!
Đương nhiên điều này chỉ là trên suy nghĩ. Thực ra hắn có một cách khác, đó là khi những đứa tiểu yêu này hình thành yêu đan, hắn sẽ trực tiếp dẫn dắt năng lượng để cho yêu đan hấp thu.
Năng lượng thuần khiết từ các vũ trụ khác so với hấp thu nguyên khí chuyển hóa thành linh lực mạnh hơn nhiều. Khả năng có thể rút ngắn gần như ba phần tư thời gian tu luyện của chúng. Tối đa 7 năm những đứa bé này sẽ có thực lực không thua kém đám người Hạ Thần chút nào.
Quan trọng nhất là, khi hắn làm điều này, hắn có thể điều hướng yêu đan nắm giữ một thuộc tính mạnh mẽ. Ví dụ như lôi điện, hắc ám, hay là hủy diệt. Những loại sức mạnh này hắn hoàn toàn có thể rút từ các thế giới khác thông qua Nhẫn Giới.
Đến lúc đó, năm đứa bé này hoàn toàn có thể biến thành những chiến binh đáng sợ nhất.
Thử nghĩ một chút, nếu như đám tiểu yêu này nắm giữ những sức mạnh kia, như vậy cùng cảnh giới hoàn toàn là vô địch. Vượt cấp chiến đấu cũng không phải không thể.
Lạc Thiên Y nghe hắn nói thế cũng không hỏi gì thêm.
Qua một giờ, họ liền tới được ngôi làng gần nhất, nhưng vừa mới tới liền bị yêu tộc phát hiện sau đó liền có một đám yêu tộc vây quanh họ.
“Nhân loại? Các ngươi đến đây làm gì? Đám tiểu yêu này từ đâu ra?”. Tên dẫn đầu trầm giọng hỏi, trọng giọng nói còn mang theo một tia lửa giận.
Lạc Cảnh Thiên đem sự việc nói ra, rồi chỉ về đám tiểu yêu nói.
“Các ngươi muốn những đứa bé này không? Không muốn thì ta sẽ để chúng tự sinh tự diệt”.
“Hắn nói là sự thật?”. Tên dẫn đầu nhìn về đám tiểu yêu hỏi.
“Đúng vậy, thúc thúc”.
“Tiểu Nhã, là ngươi sao?”. Một nữ nhân trong đám yêu tộc đột nhiên giật mình hỏi.
“Miêu tỷ!”. Đứa bé kia đột nhiên lao ra ôm lấy người gọi là Miêu tỷ kia.
“Ngươi làm sao lại ở đây? Chẳng lẽ…”.
“Cha mẹ đều chết rồi, thôn trưởng cũng chết rồi, đều chết hết rồi”.
Nữ nhân gọi Miêu tỷ kia nghe thế, hốc mắt đỏ bừng đem đứa bé ôm vào lòng.
“Như vậy chúng ta liền đi trước”. Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này lạnh nhạt nói một câu, sau đó liền muốn rời đi thì đột nhiên bị cản lại.
“Chờ đã, ngươi không được đi”. Miêu tỷ đột nhiên lớn giọng nói.
“Ngươi có ý gì?”. Lạc Cảnh Thiên nheo mắt hỏi.
“Không nói rõ ràng, đừng hòng rời khỏi”.
Vị kia Miêu tỷ hiển nhiên lúc này tinh thần cũng không bình thường, nói xong nàng liền trực tiếp đưa tay ra muốn tóm lấy Lạc Cảnh Thiên. Dưới cái nhìn của nàng, Lạc Cảnh Thiên thực lực cũng chỉ là một tên Luyện Linh cảnh mà thôi. Còn nàng nhưng là đã bước vào Huyền Linh cảnh. Muốn bắt hắn không phải chuyện dễ dàng hay sao?!
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn nữ nhân này lao tới, ánh mắt mang theo vẻ hài hước.
Ngay khi bàn tay nàng sắp nắm được Lạc Cảnh Thiên thì Lạc Thiên Y bỗng nhiên động. Trên tay nàng xuất hiện chủy thủ gác tại trên cổ Miêu tỷ, sau đó âm thanh lạnh như băng vang lên.
“Động vào hắn, chết!”.
Lạc Thiên Y tốc độ quá nhanh, đám yêu tộc không chút phản ứng, khi nhìn thấy vị kia Miêu tỷ bị chế trụ, đám yêu tộc giật mình cầm vũ khí chỉ về phía Lạc Thiên Y quát lớn.
“Buông nàng ra”.
“Ngươi muốn chết sao?”.
“Mau thả nàng”.
“Ta cứu đám tiểu yêu kia, đây là cách các ngươi đối xử với chúng ta?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn tên dẫn đầu hỏi.
“Nàng nói đúng, ngươi nếu chưa giải thích rõ ràng thì nhất định không được đi”. Tên dẫn đầu trầm ngâm một chút, sau đó nói.
Lạc Thiên Y ánh mắt lóe lên sát khí, chỉ cần Lạc Cảnh Thiên nói một câu, nàng liền sẽ đem những tên này giết sạch.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay nắm lấy tay Lạc Thiên Y đang nắm chủy thủ, ra hiệu cho nàng bỏ xuống. Lạc Thiên Y khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
“Lựa chọn khôn ngoan, nói cho ta…”.
“Ngươi hiểu lầm”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên ngắt lời.
“Hôm nay ta khá vui vẻ, cho nên ta không muốn cùng các ngươi động thủ”.
Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên búng tay một cái.
Tách!
Trong nháy mắt, từ dưới chân đám yêu tộc ngoi lên những sợi xích đem chúng trói lại. Nhìn ánh mắt kinh hoàng của đám yêu tộc, Lạc Cảnh Thiên nhìn tên dẫn đầu lạnh nhạt nói.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay ta khá vui vẻ. Lần sau gặp lại, nếu như còn phách lối như vậy nữa, ta cũng không dám chắc các ngươi có còn sống trở về hay không”.
“Đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lạc Thiên Y khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về gần đó không xa một đạo thân ảnh. Sau đó liền đi theo Lạc Cảnh Thiên.
Qua một lúc, những sợi xích biến mất, đám yêu tộc được thả tự do.
“Đuổi theo cho ta”. Tên dẫn đầu quát lớn.
“Đủ rồi”.
Một âm thanh già nua vang lên.
“Thôn trưởng”.
“Thôn trưởng”.
Đám người thấy thôn trưởng tới vội cúi đầu chào.
“Để họ đi đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn, chưa nói tới nữ nhân kia thực lực cũng không kém ta. Các ngươi đi cũng là chịu chết”. Thôn trưởng nói.
“Cái… cái gì?”. Đám yêu tộc giật nảy mình.
“Được rồi, mang bọn nhỏ trở lại thôn đi. Ta nghĩ bọn nhỏ sẽ có đáp án cho những câu hỏi của ngươi, về phần mấy tên nhân loại kia, đừng để ý tới nữa, tại nơi này, chúng không gây được sóng gió gì lớn”.
“Vâng!”.
…
Trở lại chỗ đám người Hạ Thần, Lạc Cảnh Thiên để cho Lạc Thiên Y ra ngoài tùy tiện tìm một con cấp hai ma thú về làm thức ăn, còn bọn họ chui vào một cái hang động nhỏ cách đó không xa.
Lạc Cảnh Thiên dành cả ngày hôm đó ngồi chế tạo một ít phi tiêu, hơn nữa còn dùng rượu độc của mình bôi lên trên đầu phi tiêu một chút, đảm bảo chỉ cần phóng trúng ma thú, chắc chắn trăm phát trăm chết.
Về phần vì cái gì không bôi lên đầu vũ khí của đám người… xin nhờ, cấp bốn ma thú muốn tiếp cận đâm một nhát tưởng dễ dàng sao? Càng đừng nói tới mấy người này rảnh rỗi liền lấy vũ khí ra chơi, có trời mới biết họ có vô tình cắt trúng mình thân hay không.
Vẫn là bảo hiểm một chút cho an toàn.