Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư - Chương 149: Nhớ kỹ cảm giác đó
Trước đó đám người lo lắng đám yêu tộc sẽ gây khó dễ cho họ, thậm chí sẽ ra tay với họ, nhưng nếu như họ đem đám yêu tộc, kẻ thù chung của những yêu tộc còn lại này giết hết, như vậy ít nhất đám yêu tộc sẽ không gây chuyện với họ.
Tuy nhiên đám người vẫn có chút hơi khó chịu, đây chẳng phải là làm thay việc của người khác hay sao?!
Lạc Cảnh Thiên không biết được ý nghĩ của đám người, cũng lười đi giải thích cái gì. Giống như việc Lạc Thiên Y móc ra Linh Tâm của mấy tên yêu tộc kia.
Linh Tâm của yêu tộc, hay gọi theo cách của chúng là yêu đan, thứ này có tác dụng tu luyện đối với chúng. Mà Lạc Thiên Y dù gì trên người cũng có một nửa huyết mạch yêu tộc, dùng yêu đan tu luyện đương nhiên không có vấn đề.
Hơn nữa, họ còn có cả đám tiểu yêu cần tu luyện đây. Giết đám yêu tộc kia không chỉ khiến cho những yêu tộc khác không gây chuyện với họ, còn có thể dùng làm thứ tu luyện cho đám tiểu yêu kia.
Hắn muốn bồi dưỡng đám nhóc này thành người của hắn, đương nhiên phải nghĩ tới tài nguyên tu luyện rồi. Mà lại, yêu đan cũng có thể để nhân loại hấp thu tu luyện, họ hiện tại không thiếu tiền, nhưng là thiếu tài nguyên tu luyện a.
Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên mang theo đám người đi lên một ngọn núi nhỏ, mà nhìn xuống bên dưới là một ngôi làng nhỏ khác, nhưng so với ngôi làng của tiểu Nguyệt thì nhỏ hơn nhiều, nói là ngôi làng, nhưng thực tế giống như nơi cắm trại nhiều hơn.
Chỉ có vẻn vẹn mười mấy cái nhà ở.
“Bên dưới đám yêu tộc kia thực lực cao nhất chỉ có Thông Linh cảnh sơ kỳ, tiểu Y Y, ngươi cùng Sở Như Mộng, Hạ Thần, Lăng Thiên Sở xuống đem chúng xử lý. Đem chúng phế đi là được, ta cần sống”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Không có vấn đề”. Lạc Thiên Y đáp một tiếng, sau đó lập tức nhảy xuống.
Mấy người Sở Như Mộng cũng không dài dòng chút nào, lập tức lao theo phía sau.
Sau vài phút, bên dưới chiến đấu liền đã giải quyết. Lạc Cảnh Thiên mang theo đám tiểu yêu, Tiêu Nhược Thủy cùng Đinh Tiểu Vân đi xuống.
Nhìn mười mấy tên yêu tộc bị trói lại treo lên, Lạc Cảnh Thiên quay người nhìn đám tiểu yêu nói.
“Các ngươi, muốn rời đi, tìm một ngôi làng khác sinh sống, hay muốn đi theo ta?”.
Đám tiểu yêu nhìn nhau, không có lên tiếng.
“Ta biết ta là nhân loại, cùng yêu tộc các ngươi khác biệt. Nhưng ta không phải kẻ lạm sát, ai muốn rời khỏi, ta sẽ đem người đó đến ngôi làng gần nhất. Hiện tại, ai muốn rời khỏi, ra khỏi hàng”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm nghị nói.
Đám tiểu yêu nhìn nhau một chút, sau đó tên tiểu yêu lớn tuổi nhất đi ra. Tiếp đó là một số tiểu yêu khác đi ra theo.
“Đây là cơ hội duy nhất của các ngươi, rời đi hay ở lại tự làm quyết định. Nếu ở lại, tính mạng các ngươi sẽ phụ thuộc vào ta, đã quyết định là không thể thay đổi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn còn lại hơn 10 tên tiểu yêu, lần nữa lên tiếng.
Sau vài giây, lại có thêm vài tên tiểu yêu bước ra khỏi hàng. Lúc này chỉ còn lại năm tên tiểu yêu quyết định ở lại, trong đó bao gồm cả tiểu Nguyệt. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám tiểu yêu này, ánh mắt lóe lên sự hài lòng.
Sau đó hắn lấy ra năm thanh đao, nắm xuống dưới đất. Lạnh nhạt lên tiếng.
“Cầm lấy đao, đi lên, đem đám người này giết”. Lạc Cảnh Thiên chỉ đám yêu tộc bị treo lên kia nói.
Tiểu Nhược Thủy muốn nói gì đó lại bị Sở Như Mộng cản lại. Nhìn thấy Sở Như Mộng đối với mình lắc đầu, Tiêu Nhược Thủy muốn nói gì lại thôi.
Năm tên tiểu yêu kia do dự mãi không thôi, không biết nên cầm lên đao hay không.
“Các ngươi biết những tên này là ai sao?”. Lạc Cảnh Thiên.
“Ta… ta biết”. Tiểu Nguyệt lên tiếng.
“Họ là… cùng một đám người… giết thôn chúng ta”.
Đám yêu tộc ai nấy cũng trầm mặc, hiển nhiên, đáp án này đám tiểu yêu đã sớm biết.
“Cho nên, các ngươi còn do dự cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng quát.
“Cha… cha ta từng nói. Không thể… tùy tiện giết người”. Một tên yêu tộc âm thanh nhỏ bé vang lên.
“Cho nên cả làng các ngươi đều bị giết, chỉ còn lại mấy người các ngươi. Đã ngươi nói như vậy, làm sao không tự sát đi theo họ? Tại đây kêu gào cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên quát lên.
“Ta… ta…”.
Bị Lạc Cảnh Thiên lớn tiếng, tên tiểu yêu kia không biết nói cái gì mới tốt.
“Ngươi… còn người thân sao?”. Lạc Cảnh Thiên đi tới, nhìn tên tiểu yêu này hỏi.
“Còn, nàng là muội muội ta”. Tên tiểu yêu kia chỉ về bên cạnh mình nói.
Lạc Cảnh Thiên không quay qua nhìn mà nói tiếp.
“Nếu như nàng bị người khác giết, ngươi sẽ làm gì?”.
“Ta… ta sẽ bảo vệ nàng”.
“Ngươi thực lực yếu kém, dùng cái gì bảo vệ nàng? Nếu như hiện tại ta đem nàng giết, ngươi lại làm được cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng lên tiếng.
“Ta… ta…”.
Lạc Cảnh Thiên thấy hắn do dự không quyết, thế là liền đưa tay nắm lấy cổ áo của cô bé kia nhấc lên. Sau đó lạnh lùng nói.
“Hiện tại ta đem nàng giết, ngươi làm được cái gì? Bảo vệ nàng? Ngươi bảo vệ cho ta xem một chút?”.
Hạ Thần nhìn không được nữa, muốn tiến lên ngăn cản thì Sở Như Mộng bỗng nhiên rút kiếm cản lại. Lăng Thiên Sở cùng Đinh Tiểu Vân cũng muốn đi lên ngăn cản, nhưng mà Lạc Thiên Y bỗng nhiên cản trước người họ làm họ mất đi cái ý nghĩ này.
Lạc Cảnh Thiên một tay nhấc lên cô bé kia, một tay khác cầm Du Long Phiền đặt ngay cổ nàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tên yêu tộc kia nói.
“Nàng chết là do sự yếu đuối của ngươi”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên tay khẽ động, trên cổ cô bé kia liền xuất hiện vết cắt, máu trào ra ngoài. Sau đó hắn liền đem nàng buông ra.
Thấy cảnh này, đám người ngây ra như phỗng, Tiêu Nhược Thủy dùng tay bưng kín miệng, khó tin nhìn cảnh này.
Hắn… hắn thật giết!?
Nhưng mà, thấy cảnh này, những người khác lại kinh ngạc, Tiêu Nhược Thủy là người bình thường nên nhìn không ra, nhưng họ lại khác. Họ có thể cảm nhận được, sinh cơ trong người cô bé kia vẫn còn rất mạnh, điều này chứng tỏ Lạc Cảnh Thiên cũng không có thật ra tay, mà chỉ là muốn hù dọa tên nhóc kia.
Lúc này họ cũng minh bạch Lạc Cảnh Thiên mục đích muốn làm cái gì.
Đám tiểu yêu khác thì sợ hãi run lẩy bẩy không dám động, ngay cả tiểu Nguyệt cô bé kia cũng kinh hãi không thôi.
Ca ca làm sao lại…
Nhìn muội muội mình nằm dưới đất không động đậy, tên tiểu yêu kia ngây ra như phỗng, hắn cả cơ thể đều đang run rẩy, bỗng nhiên nhìn thấy cây đao trên mặt đất, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, vậy mà lại nhanh chóng nắm lên thanh đao, lao về phía Lạc Cảnh Thiên quát lớn.
“Ta liều mạng với ngươi”.
Xẹt!
Một đao chém ra… không có gì dùng.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng vung canh tay liền đem thanh đao đánh bay. Sau đó dùng tay nắm lấy cánh tay của tên nhóc kia, nở ra nụ cười giống như ác ma nói.
“Ngươi thấy đấy, muội muội ngươi chết, ngươi có thể làm cái gì? Ngay cả năng lực báo thù cũng không có. Thật vô dụng”.
Dứt lời, hắn liền đem tên tiểu yêu này đẩy ra.
Mà vừa rời xuống đất, tên tiểu yêu kia liền bò về phía muội muội mình, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Cánh tay run lẩy bẩy muốn chạm vào muội muội mình, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại không cho hắn cơ hội đó.
Xoạt.
Tên yêu tộc kia vung mạnh cánh tay đánh vào trên người Lạc Cảnh Thiên một cái, điều này làm Lạc Cảnh Thiên có chút bất ngờ. Nhìn ánh mắt đầy cừu hận của tên tiểu yêu này, Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu.
Mục đích đã đạt tới, không cần thiết diễn thêm nữa.
Hắn đưa tay ôm lấy cô bé kia lên, bàn tay đặt lên trên vết thương cổ nàng, rất nhanh, dưới chân hắn vòng tròn xuất hiện, mà cô bé kia vết thương cũng khép lại.
Thực tế, Lạc Cảnh Thiên chỉ cắt một vết nhỏ, tuy chảy nhiều máu nhưng không có tổn thương nhiều, mà lại hắn còn đem cô bé làm ngất đi một lúc. Hiện tại đã để tên nhóc này hiện lên quyết tâm, cho nên liền dùng Tinh Tú Hộ Mệnh đem vết thương của cô bé chữa khỏi.
Rất nhanh, cô bé kia liền tỉnh lại. Lạc Cảnh Thiên đem nàng để xuống.
Nhìn muội muội mình “sống lại” đứng tại đó, tên nhóc kia ngây ra như phỗng.
Lúc này, Lạc Cảnh Thiên không biết lúc này đã xuất hiện sau lưng hắn, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, ngay lập tức làm tên tiểu yêu kia giật bắn người.
Quay lại, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nở nụ cười nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc nói còn chưa nói ra thì Lạc Cảnh Thiên đã nói.
“Nhớ kỹ cảm giác đó! Muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ muội muội ngươi, như vậy, liền cầm lên đao, giết chúng”.
Đem thanh đao cắm xuống đất, Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.