Thầy xem bói phong lưu - Chương 63
Huỳnh Tông Trạch ngây người ngồi trên sô pha, anh ta nhìn Trần Bắc Hoàng chín chắn trước mặt thì im lặng không lên tiếng.
Bình thường Trần Bắc Hoàng và nhà họ Huỳnh không hề qua lại, hiện tại anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Huỳnh, chẳng lẽ giống như anh ta nói, chỉ đi ngang qua, muốn hỏi thăm sức khỏe ông cụ Huỳnh thôi sao?
Nếu Huỳnh Tông Trạch là đồ ngốc thì anh sẽ thật sự tin, nhưng Huỳnh Tông Trạch không phải là đồ ngốc, cho nên anh biết rõ ý đồ thật sự của Trần Bắc Hoàng tới nhà họ Huỳnh là gì, sau khi anh ta biết mình và Lâm Sáng sinh ra mâu thuẫn thì muốn kéo mình về phe anh ta mà thôi.
Trần Bắc Hoàng nhìn Huỳnh Tông Trạch im lặng thì cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng lắm, nếu nói anh ta chỉ ra chỗ nào không ổn thì có lẽ là thái độ của Huỳnh Tông Trạch, một người bị tát thành dáng vẻ như vậy thì có thể hy vọng người ta có thái độ tốt với mình sao.
Cho nên Trần Bắc Hoàng cũng không đặt chuyện này ở trong lòng. Anh ta vẫn trò chuyện với Huỳnh Tông Trạch trên trời dưới đất, đến chính sách, lại cho tới tình hình ở vùng Trung Đông, cuối cùng là phụ nữ.
Lúc Trần Bắc Hoàng thử nói tên Hạ Thanh Thanh thì trong lòng Huỳnh Tông Trạch rung lên, cuối cùng chủ đề chính đã tới, anh phải nghe xem Trần Bắc Hoàng trước mặt tự mình đến thuyết phục mình thì sử dụng miệng lưỡi lợi hại thế nào.
Nhưng Huỳnh Tông Trạch biết rõ mình chỉ có thể nghe một chút mà thôi, thái độ của ông cụ trong nhà ông rất rõ ràng, nếu anh vẫn tiếp tục chống lại Lâm Sáng thì chỉ sợ mình sẽ phải cõng cành mận gai đến nhà họ Lưu xin lỗi.
Nói thật, sao Huỳnh Tông Trạch không muốn trả thù Lâm Sáng chứ. Anh ta còn chưa trưởng thành đến mức nuốt răng và máu xuống bụng, cũng không mạnh mẽ đến mức người khác tát vào má trái thì ngoan ngoãn đưa má phải ra.
Nhưng còn có cách nào khác sao, ai bảo anh đá phải một tấm sắt mãi mãi không biến đổi.
Thật ra lúc đầu Lâm Sáng vừa bắt đầu lên sân khấu đã làm cho anh chấn động, trong kinh thành không thiếu kẻ ăn chơi trác táng, nhưng có thể giống Lâm Sáng mang cờ tuyên truyền, đập xe của Viện Quốc Hội ngoài đường, sau đó Tào Thành Châu tự mình ra mặt, trừng trị thuộc hạ của mình thì thật chưa từng có.
Còn có lúc anh nhìn thấy những vệ sĩ của mình tiến lên thì lập tức ngã xuống đất, trong lòng anh càng hốt hoảng.
Đương nhiên quan trọng nhất là ông cụ Huỳnh đã nói cho anh những chuyện trước kia mình hoàn toàn không biết, những chuyện quỷ thần chi đạo, những chuyện vượt qua sức tưởng tượng của con người, Huỳnh Tông Trạch lại nghĩ đến những chuyện trước đó thì cảm thấy cho tới bây giờ sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh, anh còn có cảm giác sợ hãi.
Từ nhỏ Huỳnh Tông Trạch lớn lên trong sự che chở của người lớn không biết sợ hãi là gì. Nhưng lần này anh cảm nhận rõ trái tim mình siết chặt, co rút lại.
Nếu nói bị người khác giẫm lên thì cũng không có gì, sớm muộn gì giẫm lại người đó là được; nếu bị người đánh cũng không cần sợ, tụ tập nhiều người hơn đánh lại là được, nhưng người giẫm anh lại không cùng một thế giới với mình, ngoại trừ ngậm bồ hòn làm ngọt thì còn có cách gì làm cho trong lòng nhẹ nhõm hơn.
“Tên nhóc Lâm Sáng ra tay quá độc ác, không thể tưởng được lại đánh anh thành như vậy. Mẹ nó, nếu tôi nắm được cơ hội thì chỉnh chết anh ta!” Trần Bắc Hoàng châm điếu thuốc, bắt chéo chân, quan sát phản ứng của Huỳnh Tông Trạch.
Nếu không thể làm kẻ thù thì làm bạn bè. Dù sao trong lòng Huỳnh Tông Trạch đã suy nghĩ thông suốt. Anh ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Hoàng nói: “Khoảng thời gian trước Lâm Sáng đánh anh hai lần đúng không?”
Huỳnh Tông Trạch nói xong thì trên mặt Trần Bắc Hoàng không vui, có thể nói đó là tâm bệnh và vết sẹo của anh ta, hiện tại Huỳnh Tông Trạch lại vạch nó ra lần nữa làm cho anh ta nhớ tới những ký ức nhục nhã lúc trước khuất.
“Tôi nói thẳng, hai chúng ta đều chịu sự chèn ép của tên nhóc này, có lẽ trong lòng tức giận muốn giải quyết anh ta, nếu đã như vậy thì không bằng chúng ta bắt tay nhau.” Trần Bắc Hoàng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian với Huỳnh Tông Trạch, dứt khoát nói ra ý đồ của mình.
Huỳnh Tông Trạch không lên tiếng, im lặng một lúc thì ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Hoàng nhẹ giọng nói: “Tôi có lợi gì?”
“Hạ Thanh Thanh là của anh, mặc kệ nói thế nào thì hiện tại cô ta là người nhà họ Trần, nếu ông cụ nhà tôi mở miệng nói thì cô ta không thể không đồng ý.” Trần Bắc Hoàng nhàn nhạt nói. Anh ta là người nhà họ Trần, sao có thể không biết chuyện tên nhóc Huỳnh Tông Trạch này mơ ước Hạ Thanh Thanh chứ, cho nên anh ta lập tức đưa ra điều kiện làm cho Huỳnh Tông Trạch động lòng.
Quả nhiên Trần Bắc Hoàng nói xong thì anh ta thấy trên mặt Huỳnh Tông Trạch lóe lên sự vui mừng.
Hiện thực là như vậy, bạn không lấy ra đủ lợi ích thì cho dù mỗi ngày chờ đợi, hỏi người khác cũng không thể làm được chuyện gì.
Huỳnh Tông Trạch nghe Trần Bắc Hoàng nói thì khóe miệng nhếch lên, nhìn Trần Bắc Hoàng từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh định xử lý bên ông cụ Lưu thế nào?”
“Người trong Yến Kinh mơ ước vẻ đẹp của Hạ Thanh Thanh thì không chỉ có anh, Lâm Sáng muốn độc chiếm, vậy anh ta phải chuẩn bị tâm lý chịu phản kích của những người này, ông cụ Lưu cũng phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự tấn công của những người đó.” Trần Bắc Hoàng tin tưởng tràn đầy nói.
Trần Bắc Hoàng hiểu rõ những người kia không liên quan đến nhà họ Lưu cũng không có nghĩa không ra tay vớin hà họ Lưu, mà những ông cụ trong gia tộc đang theo đuổi Hạ Thanh Thanh cũng chưa chắc sẽ không mơ ước miếng bánh kem lớn nhà họ Lưu. Cho dù là quân đội hay là Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc Gia cũng không sánh nổi thịt mỡ, chưa chắc sẽ không ra tay chia nhau một ít.
Đầu năm nay, ai chẳng muốn có nhiều súng trong tay mình, ai chẳng muốn có thêm con dấu của cơ quan chính quyền, ai cũng muốn trong tay cầm nhiều tiền giấy, hưởng thụ nhiều đặc quyền hơn người khác chứ. Hơn nữa Trần Bắc Hoàng biết được từ miệng của ông chủ, những ông già kia cũng không phải hòa hợp như vậy, thậm chí có người bắt đầu giải quyết ân oán.
Tính tình của ông cụ Lưu rất nóng nảy, năm đó đắc tội không ít người. Nếu bọn họ thật sự bắt tay nhau thì thời điểm trả thù cũng không còn quá xa.
“Anh cảm thấy thế nào?” Trần Bắc Hoàng thấy Huỳnh Tông Trạch vẫn không có phản ứng thì nhíu mày nhìn Huỳnh Tông Trạch hỏi.
Huỳnh Tông Trạch gật đầu, trầm giọng nói: “Bên tôi không có vấn đề gì, nhưng cần hỏi ông cụ nhà chúng tôi mới được.”
Trần Bắc Hoàng vừa nghe vậy thì trong lòng càng vui vẻ, thế hệ trước ở thành phố Tứ Cửu rất kỳ lạ, anh ta biết rõ ông cụ Huỳnh luôn bênh vực người của mình, hiện tại Huỳnh Tông Trạch bị đánh thành như vậy, trong lòng chắc chắn tức giận ngập trời. Hôm nay ông cụ đồng ý chuyện này cũng không có gì khó.
Huỳnh Tông Trạch nói xong thì nhìn Trần Bắc Hoàng cười xin lỗi, đi lên phòng sách lầu hai.
Không bao lâu, Huỳnh Tông Trạch đỡ một ông cụ chống gậy run rẩy đi từ lầu hai xuống. Trần Bắc Hoàng ngẩng đầu thấy thì vội vàng đứng lên đi qua đó.
“Ngồi đi.” Ông cụ Huỳnh xua tay, ra hiệu Trần Bắc Hoàng không cần đỡ.
Trần Bắc Hoàng nghe lời ngồi xuống, giống như đối mặt với ông cụ nhà mình. Trước mặt những ông cụ thì cần phải thể hiện khôn khéo ngoan ngoãn, đây là kinh nghiệm anh ta rút ra được trong nhiều năm qua, các ông cụ rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn, bởi vì chỉ có ngoan ngoãn mới có thể nghe lời.
“Trần Bắc Hoàng? Cháu trai của ông Trần?” Ông cụ Huỳnh nhìn Trần Bắc Hoàng cười tủm tỉm hỏi.
Trần Bắc Hoàng ngồi đó, cung kính trả lời: “Đúng vậy, ông cụ nhà cháu luôn nhớ ông, cho nên nói cháu đến đây thăm ông một chút.”
“Có lòng rồi, mấy năm nay ngày càng ít người đặt mấy ông già chúng tôi vào mắt, cũng cũng chỉ có những ông bạn già lăn lộn thời chiến tranh mới có thể nhớ đến nhau.” Ông cụ Huỳnh cảm khái, trầm giọng nói.
Ông cụ Huỳnh hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Trần Bắc Hoàng cười nói: “Cháu muốn đối phó Lâm Sáng?”
“Cảm giác bị người ta bắt nạt không dễ chịu lắm.” Trần Bắc Hoàng quay đầu nhìn Huỳnh Tông Trạch, Huỳnh Tông Trạch cười gật đầu, lúc này Trần Bắc Hoàng mới nhìn ông cụ Huỳnh nhẹ giọng nói: “Hôm nay cháu nghe nói người anh em Tông Trạch bị bắt nạt, cho nên cháu muốn đến xem, không ngờ người kia và cháu lại có thù oán với nhau, vì thế muốn bắt tay với Tông Trạch xử lý tên kia.”
Ông cụ Huỳnh nghe xong, nhìn chằm chằm Trần Bắc Hoàng không nói gì.
Ông cụ Huỳnh nhìn Trần Bắc Hoàng làm cho anh ta run rẩy, anh ta không biết ông cụ muốn thể hiện thái độ gì. Nói thẳng ra trong mắt người ngoài thì anh ta là người ăn chơi trác táng một tay che trời, nhảy nhót lung tung, nhưng vẫn dựa vào ông cụ trong nhà, nếu ông cụ không có thái độ gì, ai dám chơi đến quá mức chứ.
“Năm đó chúng tôi vừa vào thành, mọi người đã định ra một quy tắc, cũng lập ra một ranh giới cuối cùng, nếu có người vi phạm quy tắc, vượt qua ranh giới cuối cùng, vậy thì phải đứng ra chấp nhận hậu quả do mình tạo thành. Hiện tại mấy người trẻ tuổi cũng có một quy tắc và ranh giới cuối cùng, nếu ai vượt qua ranh giới cuối cùng thì chắc chắn bị loại!”
Ông cụ Huỳnh cũng không hy vọng trong lòng Trần Bắc Hoàng hiểu rõ lời nói của mình, nhưng Trần Bắc Hoàng vẫn có thể hiểu ông cụ Huỳnh ủng hộ bọn họ.
Sau khi trò chuyện một lúc thì Trần Bắc Hoàng chào tạm biệt đi ra khỏi cửa nhà họ Huỳnh.
Lúc Trần Bắc Hoàng đi ra khỏi cửa nhà họ Huỳnh thì sắc trời đã nổi lên màu trắng bạc, anh ta quay đầu lại nhìn biệt thự nhà họ Huỳnh, khóe miệng hếch lên, tràn đầy khinh thường.
Mấy người chỉ là một khẩu súng mà thôi, sau khi bắn xong thì nên về đâu sẽ về đó, Huỳnh Tông Trạch muốn chơi với người phụ nữ mà Trần Bắc Hoàng này nhìn trúng thì còn chưa đủ tư cách!