THẬP NIÊN 80: TÁI HÔN NUÔI CON HẠNH PHÚC HÀNG NGÀY - Thất Nguyệt Điền - Chương 5 - Bữa Cơm Đầu Tiên
- Home
- THẬP NIÊN 80: TÁI HÔN NUÔI CON HẠNH PHÚC HÀNG NGÀY - Thất Nguyệt Điền
- Chương 5 - Bữa Cơm Đầu Tiên
Hôm nay anh mặc chiếc quần quân trang cùng áo sơ mi trắng sạch sẽ và gọn gàng.
Tô Tinh Dạ càng nhìn càng cảm thấy mình buôn bán lời, cô cười nhìn anh: “Tôi còn tưởng anh chỉ muốn qua nhà anh trai tôi, không tới nhà chúng tôi nữa nha.”
Ngày hôm nay lúc Thẩm Khai Dược tới cửa còn doạ cô hoảng sợ, mấy ngày liên tiếp anh đều tới nhà anh trai cô, không nghĩ tới nay lại đến nhà cô.
Thẩm Khai Dược kéo ghế ra để cô ngồi xuống: “Tôi nghĩ anh trai em không đồng ý một mình tôi đến gặp em, không trang trọng.”
Tô Tinh Dạ sửng sốt, mím môi gật đầu.
Thẩm Khai Dược cầm thực đơn nhà hàng đưa cho cô: “ Ăn cái gì, em gọi đi.”
Nói thực đơn thực tế chỉ là một tờ giấy, đơn giản viết cơm hôm nay có đồ ăn gì. Tô Tinh Dạ cầm lấy, nhìn bốn đứa trẻ ngồi hai bên, giọng nói bất giác dịu dàng hơn: “Các con ăn gì nha?”
Thẩm Gia Bảo vẫn rất có ấn tượng với người dì này, lần trước cô đến, hai gói táo gai (sơn tra) cậu chỉ được ăn hai miếng, còn lại đều cho em gái.
Lần này không thể thua thiệt, Tô Tinh Dạ vừa dứt lời, cậu nhóc liền hận không thể hét lên: “Ăn thịt!”
Cậu lại nhấn mạnh mạnh lần nữa: “Tự tôi, ăn một bát thịt to!”
Tô Tinh Dạ liếc cậu nhóc, mỉm cười gật đầu: “Được, ăn thịt đi, cho cháu một bát lớn.”
Thẩm Khai Dược cau mày: “Đừng nghe nó, thằng nhóc này bị chiều hư.”
Anh chỉ nhìn mấy ngày nay mà còn sắp không chịu nổi, luôn cảm thấy tiểu tử này lúc nào cũng thèm đòn.
Tô Tinh Dạ cũng không để ý: “Cứ từ từ đi, các con thì sao? Muốn ăn cái gì?”
Chu Hiểu Dương nắm tay em trai, nhìn Tô Tinh Dạ rồi lại nhìn Thẩm Khai Dược: “Mẹ, con và em trai ăn cái gì cũng được.”
Tô Tinh Dạ sờ sờ đầu nhỏ hai anh em nói: “Vậy mẹ chọn thứ các con thích ăn nhé.”
Xong cô lại nói cùng Thẩm Nguyệt Nguyệt: “ Nguyệt Nguyệt của chúng ta ăn trứng gà với thịt có được không?”
Thẩm Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, trên mặt cô cũng không có lệ, nhìn Thẩm Khai Dược nói: “Anh không có ăn kiêng gì, tôi chọn nhé?”
Thẩm Khai Dược gật đầu: “Em gọi đi.”
Tô Tinh Dạ cũng không khách khí, gọi người phục vụ gọi gà hầm khoai tây cách thuỷ, đặc biệt yêu cầu món hầm phải mềm hơn, còn gọi đậu hũ thịt heo ớt cay, cuối cùng gọi canh trứng gà và cơm tẻ.
Thẩm Khai Dược nghe thấy cô dừng lại, nói: “Chỉ mấy món này thôi à?” Anh cầm thực đơn muốn gọi thêm mấy món nữa.
Tô Tinh Dạ lắc đầu: “ Không cần không cần, tôi và bọn nhỏ ăn không nhiều, gọi thêm thì lãng phí.” Cô hỏi người phục vụ: “Có canh trứng gà không?”
Người bán hàng thái độ bình thường: “Không, trong thực đơn có gì bán đó.”
Không hổ là bát sắt tiệm cơm quốc doanh, thái độ phục vụ cũng bá đạo, Tô Tinh Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mấy đứa trẻ, quyết định thử lại lần nữa.
“Tôi có thể tự mình làm được không? Không tốn nhiều công sức đâu.”
Người phục vụ nhìn Tô Tinh Dạ, gật đầu nói: “Được, bên trong có bếp nhỏ, dùng cứ hỏi đầu bếp, cuối cùng sẽ tính tiền.”
“Được,” Tô Tinh Dạ nhìn Thẩm Khai Dược: “Tôi vào nấu trứng gà cho đứa nhỏ.”
Thẩm Khai Dược đứng lên: “Tôi giúp em.”
“Không cần, anh trông chừng bọn nhỏ để tôi làm là được, chỉ mấy phút thôi.” Cô nói, rồi căn dặn Chu Hiểu Dương và Chu Hiểu Liễu: “Mẹ đi vào đi làm đồ ăn ngon cho các con một hồi sẽ ra, các con sẽ nghe lời chú Thẩm nhé.”
Cô đi theo người phục vụ vào phòng bếp, nhìn nơi này sạch sẽ ngăn nắp, mỉm cười nói: “Làm phiền cô, tôi dùng một chút là được.”
Cô gọi cái bát lớn, nhanh chóng xắt nhỏ ít hành lá thêm chút muối, đánh tan bốn quả trứng rồi thêm lượng nước tương đương, cuối cùng cho nửa thìa dầu lạc và vài giọt dầu mè vào, khuấy đều rồi đặt lên nồi.
Đầu bếp đứng một bên nhìn: “Ai u, chuyên gia.”
Tô Tinh Dạ cười: “Không nhận nổi chữ chuyên nghiệp, đứa trẻ con nhỏ không tiêu hóa được quá nhiều thịt nên tôi thường làm chút canh trứng cho chúng ăn.”
Thái độ của đầu bếp tốt hơn người phục vụ rất nhiều: “Cô thật chú đáo, tôi không lấy nhiều tiền, đưa tôi 5 hào là được.”
Mặc dù đã có ấn tượng sơ bộ về giá cả ở thời đại này nhưng Tô Tinh Dạ vẫn cảm thấy nó rất rẻ.
Lần trước ba tô mì bỏ thêm trứng gà tổng cộng chỉ có 1 đồng, bởi vì không có vé nên đắt hơn một chút. Hôm nay Thẩm Khai Dược mang theo vé nên món này lại càng rẻ hơn.
Nhưng cô cũng hiểu được, ngược lại tiền cũng khó kiếm được hơn.
Chỉ trong vài phút canh trứng đã sẵn sàng, Tô Tinh Dạ nói với đầu bếp một câu rồi mang ra.
Trong đại sảnh, Thẩm Khai Dược đang kể chuyện xưa cho mấy đứa trẻ.
Lúc Tô Tinh Dạ đến gần, cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh.
Kết thúc câu chuyện, kẻ xấu bị đánh chạy, anh đứng dậy nhận bát canh.
Mấy đứa trẻ mặt đều có chút đỏ bừng, Tô Tinh Dạ biết câu chuyện của Thẩm Khai Dược hẳn là rất thú vị: “Anh nói cái gì vậy, nhìn xem bọn nhỏ hưng phấn đến mức nào.”
Chu Hiểu Liễu hai mắt sáng ngời: “Đánh người xấu!”
Thẩm Khai Dược cười nói: “Không có gì, Hiểu Dương hỏi tôi có biết bắn súng không, tôi nói cho đứa nhỏ biết chút.”
“Trách không được, con trai đều thích cái này.”
Chu Hiểu Dương nhìn Thẩm Khai Dược đặt bát canh xuống, nhìn về phía Tô Tinh Dạ trong mắt mang theo một tia sáng: “Mẹ, chú Thẩm thật lợi hại.”
Tô Tinh Dạ liền cười nói: “ Về sau có muốn giống chú Thẩm không?”
Các đứa bé không hẹn mà cùng gật đầu.
Tô Tinh Dạ lập tức động viên: “Được, mẹ xem các con biểu hiện.”
Cô nháy mắt với Thẩm Khai Dược: “Làm gương tốt cho các tiểu nam tử trong nhà chúng ta nhé, ba ba mới.”
Thẩm Khai Dược múc canh trứng đáp lại cô: “Được.”
Múc một thìa, mùi thơm của canh trứng nức mũi bay đến, lập tức thu hút sự chú ý của mấy đứa bé.
Thẩm Khai Dược múc xong, Tô Tinh Dạ nhận trước thổi cho nguội, nhìn anh mắt ba đứa trẻ, Tô Tinh Dạ đầu tiên nói trước: “Lần này xếp hàng từ nhỏ đến lớn, cái này là của em gái. “
Thẩm Gia Bảo là người đầu tiên không phục: “Nó là thứ bồi…”
Còn chưa kịp nói ra từ “bồi tiền hàng”, nhìn ánh mắt chăm chú của Tô Tinh Dạ, Thẩm Gia Bảo nghẹn lại: “Là, nó là con gái ăn cũng vô dùng, để tôi ăn trước.”
Tô Tinh Dạ đặt canh trứng đã nguội trước mặt Thẩm Nguyệt Nguyệt, thấy cô bé ngoan ngoãn dùng thìa múc một miếng, hài lòng gật đầu rồi mới trả lời Thẩm Gia Bảo.
“Bốn đứa các con dù là trai hay gái đều là bảo bối của cả nhà, có đồ ăn ngon thì chia sẻ cùng nhau, hiểu không?”
Cô lấy bát tiếp theo thổi nguội rồi để một bên đùa: “Hơn nữa lúc đầu con nói muốn ăn thịt, ăn một bát thịt lớn mà, sắp có thịt của con rồi nên bát trứng gà này không có phần con.”
Thẩm Gia Bảo nhìn thấy bát canh trứng thứ hai đặt trước mặt Chu Hiểu Liễu, gấp đến độ suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Con ăn trứng, con ăn trứng, con xếp hàng.”
Cái này còn tạm được, Tô Tinh Dạ đem bát canh trứng thứ ba đặt ở trước mặt cậu nhóc, vừa định cầm chén thứ tư, Thẩm Khai Dược đã đặt trước mặt Hiểu Dương.
Chu Hiểu Dương cầm lấy thìa, nhìn Thẩm Khai Dược hai lần, nhỏ giọng nói: “Cám ơn chú Thẩm.”
Thẩm Khai Dược gật đầu: “Ăn đi.”
Canh trứng mềm mịn, được kích thích bởi dầu mè và hành lá xắt nhỏ, ngọt ngào thơm ngon, vừa ăn miếng đầu tiên, bọn trẻ không còn tâm tư gì khác mà bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tô Tinh Dạ nhìn đứa này nhìn đứa kia một cái: “Chậm một chút, chậm một chút lát nữa sẽ có thịt ngon, đều là của các con, ăn từ từ thôi.”
Thẩm Gia Bảo vừa nhìn bát canh vừa nhét vào miệng, cậu bé mới không muốn ăn chậm đâu, chỉ còn sót lại một chút, chậm sẽ không được ăn.
Không để ý trong miệng còn chưa nuốt xuống, cậu hận không thể đẩy bát ra ngoài: “Cháu muốn nữa.”
Tô Tinh Dạ nhìn bát của cậu nhóc: “Ăn sạch sẽ trong bát mới thêm.”
“Cháu ăn sạch rồi.”
“Nhìn lại.”
Thẩm Gia Bảo nhìn qua thấy vẫn còn sót lại một ít, cậu không hiểu tại sao dì này lại nhiều chuyện như vậy, nhưng vì đồ ăn ngon nên cậu cũng không phản bác, cúi đầu ăn nốt hai miếng còn dư lại.
Tô Tinh Dạ lúc này mới lấy thêm cho cậu nhóc nửa bát nữa.
Thẩm Gia Bảo không hài lòng: “Cháu muốn một bát lớn.”
Vừa nói, người phục vụ vừa bưng món ăn họ gọi lên, đều là món ăn đã thành phẩm bán thành phẩm, lên cũng nhanh.
Mùi thơm của gà hầm khoai tây xộc vào mũi, Tô Tinh Dạ mỉm cười: “Cháu xác định muốn một bát lớn à?”
Thẩm Gia Bảo sờ bụng, lại nhìn canh trứng, lông mày nhíu lại.
“Muốn, muốn nửa bát.”
Thịt hấp dẫn hơn canh trứng.
Chu Hiểu Dương và ăn xong, không muốn ăn canh trứng nữa, bọn nhỏ muốn ăn thịt.
Thẩm Khai Dược bưng bát thịt cho chúng, ra hiệu cho Tô Tinh Dạ nói: “Em ăn đi, tôi sẽ lấy cho bọn nhỏ.”
Tô Tinh Dạ thấy anh cố ý lấy đôi đũa mới, lấy thịt cũng là chỗ ít xương dễ ăn, cô hài lòng gật đầu, quả nhiên là một người cha tốt.
Thẩm Gia Bảo cảm thấy hụt hẫng, nhìn thấy cha mình đưa hết thịt ngon cho hai tên kia, vội vàng nuốt một ngụm canh trứng rồi nói: “Cha, cái đùi gà kia giữ cho con.”
Thẩm Khai Dược không quen tính xấu của con, một chén chỉ có một cái đùi gà: “Con ăn cái khác.”
Thẩm Gia Bảo há miệng định gào lên.
Tô Tinh Dạ lập tức phản ứng: “Nam tử hán đánh kẻ xấu thì không được khóc.”
Thẩm Gia Bảo ngưng lại, muốn khóc không khóc được, xẹp miệng.
Tô Tinh Dạ nhịn cười, chiêu này thực sự là lần nào cũng đúng, thấy Thẩm Nguyệt Nguyệt đã ăn gần xong, cô cầm chén nhỏ lấy cho cô bé ít thịt, cười nhìn bọn trẻ: “Lần này Hiểu Dương Hiểu Liễu ăn đùi gà, Gia Bảo Nguyệt Nguyệt ăn cánh lớn, lần sau sẽ đổi chỗ, không cho đoạt của nhau, chúng ta xếp hàng nhé, được không?”
Trẻ con đánh nhau là vì cảm thấy không công bằng, cảm thấy người lớn bất công, Tô Tinh Dạ vừa nói vậy, Thẩm Gia Bảo liền ngừng đoạt: “Được, cháu ăn cánh lớn.”
Tô Tinh Dạ thấy Thẩm Khai Dược đưa cho Hiểu Dương Hiểu Liễu đều là thịt, liền gắp thêm mấy miếng khoai tây dặn hai người bọn họ: “Ăn cả thịt và khoai tây, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
Đối với Thẩm Nguyệt Nguyệt, cô đặc biệt dùng thìa ép vụn thịt ra, lọc bỏ xương rồi nghiền nát khoai tây thành bột nhão, cô đoán rằng đứa trẻ này không được ăn nhiều, ăn nhiều có khả năng không tiêu hoá được nên cho thêm chút khoai tây.
Thấy cô bé dùng thìa ăn hết miếng này đến miếng khác, trong lòng Tô Tinh Dạ mềm nhũn. Cô lại nhìn Hiểu Liễu, cậu bé cũng ăn rất ngon lành: “Tiểu Lục, có muốn mẹ làm giống như em gái không?”
Chu Hiểu Liễu cầm đùi gà cắn một miếng, liếc nhìn bát Thẩm Nguyệt Nguyệt, lắc đầu: “ Không muốn, giống anh trai, là nam tử hán.”
Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, còn nam tử hán cái gì.
Thẩm Khai Dược cười cười, đưa tay sờ đầu cậu nhóc, nói với Tô Tinh Dạ: “Em ăn đi, tôi nhìn cho.”
Thấy bọn trẻ đã ăn xong, hai người lúc này mới thở phào bắt đầu nói chuyện.
Thẩm Khai Dược gắp cho Tô Tinh Dạ một miếng thit gà, đưa ra lịch trình: “Tôi ngày nghỉ còn lại mấy ngày, đi đường cũng mất mấy ngày, đợi lĩnh chứng rồi mở mấy bàn rượu rồi chúng ta đi nhé?”