Tóm tắt
Sau khi trở về từ bên ngoài, Tưởng Xuân Mai tìm một chỗ mát mẻ ngồi bóc tỏi. Bảo Căn và Bảo Hoa trước khi đi học đã nhắc lại mấy lần đi học về muốn ăn mì lạnh. Tưởng Xuân Mai bưng một cái rổ bóc tỏi, chuẩn bị cắt dưa chuột để lúc nào ăn mì sợi rồi đổ vào. Đột nhiên cô quả phụ cạnh nhà không ngừng kêu lên thảm thiết, Tưởng Xuân Mai nghe đến mức đầu cũng đau theo, cô ấy không khỏi nhíu mày. Tỏi trong tay còn chưa kịp bóc, trên mười ngón tay toàn và vết bùn đất ố vàng cũng chẳng buồn rửa, cực kỳ không kiên nhẫn ngó về phía tường bên kia. “Nhìn cái gì thế hả, đã nấu cơm chưa?” Trương Thiết Ngưu khiêng một cái xẻng từ bên ngoài đi vào. Cả người bị phơi nắng để đỏ ửng, có mấy chỗ còn tróc hết cả da. Anh ta cũng chẳng thèm để ý, vác xẻng về phía cửa lớn, đôi mắt trừng lớn nhìn Tưởng Xuân Mai nói. Tưởng Xuân Mai thấy chồng mình về rồi, vội vàng chỉ về phía bên cạnh: “Này, anh nghe thử xem, bên kia lại kêu tiếp kìa.”