[Thập Niên 50] Xuyên Qua Dị Giới, Thằng Ngốc Thành Phú Ông - Chương 7 - Nhà Mẹ Vợ
Hiền Tề chạy về nhà, thấy cổng đã đóng, nhưng trong nhà không có một ai. Hắn thầm đoán có lẽ Sử Đàm đi vào chợ, xin mấy việc vặt để đổi khoai về ăn. Thường thì cô sẽ rửa bát cho mấy hàng quán ở gần bến sông, kiếm vài củ khoai để hấp lên, ăn dần.
Nghĩ đến đây, Hiền Tề chợt thấy buồn phiền. Sử Đàm khổ sở như vậy, còn nguyên chủ thì khờ khạo, bao nhiêu năm làm không công cho người ta. Thậm chí có lúc nhà họ Sử còn bắt hắn làm thuê cho nhà bọn họ mà không trả đồng nào. Sử Đàm không hề than vãn một câu.
Hiền Tề bước vào nhà nhưng không thấy Sử Đàm liền suy nghĩ. Thấy hắn đần mặt đứng ngoài sân, Hùng Lợi hàng xóm nhà hắn đi ngang qua đó nói:
“Tìm Sử Đàm hả? Cô ấy đã đến nhà mẹ đẻ xin lương thực rồi.”
Nghe Hùng Lợi nói vậy, Hiền Tề chợt thấy bất an, nhưng hắn vẫn cố cười hi hi như một đứa trẻ, còn vẫy tay chào Hùng Lợi. Hùng Lợi lắc đầu, chép miệng nói:
“Về nhà họ Sử lại chịu nhục đủ đường đấy! Khổ quá cơ!”
Hiền Tề cười hì hì, không nói gì. Hùng Lợi lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình. Hùng Lợi vừa quay mặt đi, Hiền Tề đã cảm thấy bất an.
Trong ký ức của nguyên chủ, Sử Đàm mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều chịu sỉ nhục, ấm ức. Nguyên chủ thì như một đứa trẻ, có khi nào biết bênh vực vợ mình đâu? Cưới nhau ba năm, Sử Đàm càng ngày càng khổ.
Cô gái đáng thương!
Hiền Tề nghĩ nghĩ, liền vào nhà bếp giấu hết gạo và miếng thịt khô kia đi. Sau đó cắp cái nón đi qua nhà mẹ vợ.
Vừa đến trước cổng nhà họ Sử, Hiền Tề liền trông thấy Sử Đàm quỳ giữa sân. Một đám người xoay quanh cô, chỉ chỉ trỏ trỏ, ai nấy đều bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, rồi nói những lời khó nghe. Đại thể là Sử Đàm mất nết, con gái con đứa một mình ra đồng để rồi bị hiếp. Bị hiếp rồi thì phải lấy kẻ hiếp mình, bây giờ lại còn vác mặt về nhà xin gạo xin tiền…
Hiền Tề đột nhiên cảm thấy bức xúc vô cùng. Rõ ràng và cả nhà họ Sở hùa nhau ức hiếp Sử Đàm. Sử Đàm đáng thương, mất mẹ từ nhỏ, cha không thương, dì ghẻ thì độc ác.