THANH XUÂN KHÓ QUÊN - Mặt trời lung linh - Chương 14 - Bạch Thiên Hoa xuất hiện
Một hôm tôi và Lục Sam đang trên đường về tôi hỏi dò cậu ấy :
– Cậu thấy Vương Tiểu Bảo là người như nào?
Lục Sam suy nghĩ một hồi rồi trả lời :
– Cậu ấy khá dễ gần và rất hiểu tâm lý của mọi người.
– Tốt vậy sao?
– Tớ thấy khuyết điểm duy nhất của cậu ấy là chơi với lũ lớp E.
– Sao cậu biết??
– Có lần khi tớ đang đi với Tiểu Bảo thì thấy lũ kia đi qua có vẫy tay chào cậu ấy.
Tôi sững người, dường như nhận ra điều gì đó, nhưng không nói cho cậu ấy biết. Tôi hỏi Lục Sam về việc tin đồn cậu ấy và Vương Tiểu Bảo hẹn hò thì cậu ấy chỉ cười trừ :
– Chỉ là nói chuyện hợp nhau thôi.
Đúng lúc đó Lương Hạo cũng chạy tới, cậu ta thở hổn hển không nói lên lời, mãi mới nói nên câu :
– Mệt chết tôi mất!
Lục Sam lo lắng hỏi :
– Sao vậy?
– Tự nhiên đang đi thì bị Bạch Thiên Hoa kéo tay nói linh tinh như người điên ý !
Lục Sam bất ngờ nói với Lương Hạo :
– Cậu khùng hả? Bạch Thiên Hoa chuyển đi thành phố X rồi mà! Cậu biết chỗ này với đó cách xa bao nhiêu không?
Lương Hạo rùng mình:
– Tôi cũng học với cậu ta 3 năm, chả nhẽ lại nhầm?
Tôi liền đưa một tấm ảnh ra cho Lương Hạo xem, đó là cảnh Bạch Thiên Hoa lên máy bay, chỉ là một người bạn cũ của tôi thấy nên chụp lại hỏi tôi. Trong tấm ảnh đó, hình ảnh của Bạch Thiên Hoa hiện rõ mồn một, cậu ta làm sao mà ở đây được.
Lương Hạo lúc này mới bắt đầu hoảng, Lục Sam thì chế giễu:
– Không phải cậu vẫn còn lưu luyến cậu ta đấy chứ?
Lương Hạo bực bội nói :
– Điên à! Tôi mà the…
Lương Hạo chưa nói xong thì có tiếng hết thất thanh của ai đó phía sau, chúng tôi đều đồng loạt quay lại nhìn, sốc hơn cả người đó chính là Bạch Thiên Hoa. Nhưng lúc này cậu ta tả tơi không khác gì ăn mày :
– LƯƠNG HẠO!!!!
Lục Sam và tôi đều sửng sốt, bất động tại chỗ. Lục Sam liền hỏi :
– Tại sao cậu lại ở đây?
Bạch Thiên Hoa liền liếc nhìn sang Lục Sam, ánh mắt không thể căm phẫn hơn được nữa:
– Chính là tại con quỷ độc ác nhà mày mà tao mới phải chịu sự nhục nhã này!!!!
Tôi biết cậu ta điên rồi, liền tức tốc kéo Lục Sam chạy đi, Lương Hạo cũng chạy sát ngay đằng sau.
Chạy mãi rồi tôi cũng tìm đại một ngõ cụt để trốn, tuy nguy hiểm nhưng cũng đã cắt đuôi được cậu ta. Nhưng hình như tôi quên mất rằng cậu ta từng là học sinh giỏi đến mức nào. Chẳng mất nhiều thời gian để cậu ta tìm ra chúng ta.
Lúc này không khí u ám ảm đảm, xung quanh tối tăm chật hẹp. Chúng tôi không dám thở mạnh chỉ sở cô ta kích động.
Bạch Thiên Hoa bỗng quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết khiến cả lũ kinh ngạc :
– Lục Sam! Tôi xin lỗi cậu! Lúc trước là tôi mu muội mù quáng theo đuổi hư vinh nên mới tráo bài thi! Nhưng tôi sẽ thay đổi ở trường mới mà! Cậu bảo anh cậu tha cho tôi đi !
Lục Sam sững sờ, thật ra Lục Sam chẳng biết chuyện gì về vụ tráo bài thi, cô chỉ được nghe tin đồn từ các bạn về vụ tráo bài và đương nhiên những câu chuyện bàn tán thường rất mông lung nên Lục Sam không quan tâm đến.
Nghe Bạch Thiên Hoa nói vậy, Lục Sam hỏi kĩ mới biết mọi việc. Lục Sam lúc này mới hoàn hồn về tất cả mọi chuyện:
– Tôi không biết gì về việc này cả.
– Cầu xin cậu bảo anh cậu tha cho tôi đi…
Bạch Thiên Hoa vẫn mắt mũi đầm đìa cầu xin. Tôi thắc mắc hỏi Bạch Thiên Hoa:
– Chẳng phải cậu chuyển qua thành phố X rồi sao? Tại sao cậu lại ở đây?
Bạch Thiên Hoa ngơ ngác trả lời tôi :
– Chắc cậu nhầm rồi, tôi vẫn ở thành phố này từ hồi đó đến giờ…
Tôi có chút bất ngờ :”cậu ta không đi học cả tháng nay ư? “
Lục Sam hỏi chuyện :
– Thế cậu học ở đâu?
– Tôi học ở một trường tư thuộc quyền sở hữu của Lục thị…